Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em.
Chương 4 : Phụ Thân Đại Nhân Ghé Thăm.
Sao tiếng alo của Thế Cẩn Tư là một lúc im lặng thật lâu, vì bên kia chẳng phát ra tiếng nói, định bỏ máy xuống thì lập tức đã có hồi âm.
“Cậu là nam?”
“Ờ!?…”(trả lời trong khó hiểu)
“Cậu…cậu là gì với tiểu Y nhà tôi? Con bé có đó không?”
“Đang tắm!”
Sau câu trả lời là bên kia đã cúp máy, Thế Cẩn Tư cũng không để tâm mà bỏ điện thoại của Tần Di Y xuống.
Kẹt! Vừa tắm xong tôi cũng vô tư mà bước ra, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh đang ngồi hướng về phía tôi mà nhìn kia, bốn mắt nhìn nhau thời gian cứ như ngừng trôi.
“Cậu…cậu sao vẫn chưa về?”
“Nhỏ quá!”(thản nhiên)
Nhìn lại bản thân chỉ mặc một bộ đồ đùi, hai dây, lại chẳng mặc áo lót trong, tôi thật xấu hổ nhanh đưa tay che ngực lại.
“Cậu…nhìn đi đâu thế hả?”
Hắn đứng lên tiến lại gần tôi, làm tôi giật cả mình.
“Sư phụ! Nghe nói từ trước giờ vẫn chưa ai nắm được tay chị?”
Tôi đỏ mặt vì miệng hắn đã ghé sát tai tôi, làm tôi phải lắp bắp.
“Có…có cậu đó”
Khẽ nhếch môi, hắn như rất hài lòng về câu trả lời.
“Vậy nụ hôn đầu thì sao?”
Tôi ngượng chín mặt, hắn biết mà còn cố hỏi.
“Cậu đang chọc bà cô già như tôi sao?”
Khóe môi càng kéo cao, ý cười càng sâu, giờ mặt hắn chỉ cách mặt tôi chừng hai lóng tai là cùng, làm tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt.
“Cho tôi đi!”
“Cho…cho cái gì?
Tôi muốn té ngửa vì cái tên nhóc này, hắn là điên rồi sao?.
“E hèm!”
Cả tôi và hắn điều phải giật mình vì âm thanh lạ phát ra kia, và khi nhìn lại…
“Phụ thân đại nhân!”
Tôi gọi to, vì có chút kinh ngạc thật sự, vì đã lâu rồi phụ thân đại nhân không đến đây, kể từ hai năm trước.
Sau đó là ba mặt một lời, tôi và hắn ngồi một bên đối diện với phụ thân đại nhân, sau một lúc quan sát hắn, phụ thân đại nhân cũng lên tiếng.
“Đã bao lâu rồi?”
Hắn vẫn bình thản mà trả lời.
“Một tháng!”
“Tiến chuyển thế nào?”
“Rất tốt!”
Tôi hơi ngẩn ra vì không biết là hai người này đang nói cái gì nữa, nên cũng chen vào câu chuyện của họ.
“Phụ thân đại nhân là đang nói gì ạ?”
Chợt phụ thân nhếch môi cười làm tôi cũng sởn gai ốc.
“Đã sống chung luôn rồi thì phải tính luôn đi”
“Cái gì?”(hét lớn)
Trời đất ơi! Đây là hiểu lầm cái gì kia chứ?.
“Phụ thân đại nhân…người…người hiểu lầm rồi, tụi con không sống chung, tiểu tử này là học sinh của con”
Nụ cười ấy chợt tắt hẳn, tôi biết mình đã sai vì vô tình đã tạt nước lạnh vào ngọn lửa hy vọng của phụ thân đại nhân.
“Vậy tại sao lại ở đây vào đêm tối thế này?”
“Dạ! Vì cậu ta muốn học cung đạo, nên con mới dạy cậu ta thôi!”
Trước sự giải thích của tôi, phụ thân đại nhân dường như vẫn chưa tin, mà hướng mắt sang người bên cạnh tôi.
“Cậu nhiêu tuổi rồi?”
“Con mười bảy”
Phụ thân đại nhân như rơi xuống vực sâu vạn trượng, môi giật giật, vẻ mặt như bị sốc thật sự, làm tôi cũng thật hết hiểu nổi người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!