TỪ TỪ YÊU
Chương 35: Hòa thuận trở lại
————–
Buổi tối cô không trở về, Thẩm Lạc Liên cũng biến đâu mất tích.
Kiều Di đến trụ ATM rút một ít tiền mặt để dùng. Sau đó đón một taxi chạy theo hướng bờ biển, cô cần không gian yên tĩnh.
Đến nơi, chiếc taxi dừng lại.
“Gửi anh, dư anh cứ giữ lấy”
Người tài xế muốn gọi cô lại trả tiền, nhưng cô biến đâu mất tiêu.
Kiều Di tay xách đôi giày cao gót, đi dạo dọc bờ biển, nhìn sóng biển tạt vào bãi cát, cô cảm thấy tâm trạng có chút vui vẻ hơn.
Chuông điện thoại reo lên, cô nhìn vào màn hình là Thẩm Lạc Liên gọi đến, nhưng cô quyết không nghe máy. Bên kia vẫn liên tục gọi điện đến, Kiều Di như phát điên, cô nhấn nút nghe. Đầu dây bên kia như mừng khi kết nối được.
“Đây có phải là số máy của bà Thẩm không?”
Không phải giọng của Thẩm Lạc Liên mà là của một người khác, nhưng sao người này lại cầm điện thoại của anh ta. Còn nữa sao anh ta biết cô là bà Thẩm.
“Phải. Không biết là ai?” Cô từ từ hỏi
“Cô mau đón ông Thẩm về đi, anh ấy từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa chịu về.”
Nghe người bên kia nói cô không nghĩ là Thẩm Lạc Liên cả đêm không về nhà.
“Tôi gửi tin nhắn địa chỉ cho cô. Cầu xin cô mau đến đón anh ta về sớm nhé. Ông chủ tôi sắp đến rồi”
Bên kia giọng có chút lo sợ. Cô không tin vào tai mình, càng không thể tin vào mắt mình nếu như đến quán rượu chứng kiến một cảnh chưa từng có trong đời của Thẩm Lạc Liên cao ngạo đó được.
Một tin nhắn được gửi đến. Cô không thể không đi đến đó, dù sao cũng không thể vì một người mà làm người khác phải mất việc.
—————-
Kiều Di nhìn lên tấm bảng hiệu lớn treo trên cửa ra vào “Bar K&Q” khá sang trọng. Cô không ngờ anh cũng biết đi đến mấy nơi như thế này. Vừa bước vào bên trong, hiện tại đang buổi sáng nên quán không có ai, có thấy vài nhân viên đang quét dọn, sắp xếp lại bàn ghế. Từ đâu đó một nam nhân viên trẻ tuổi chạy đến ngay gần cô.
“Cho hỏi, cô có phải là cô Thẩm không?”
Kiều Di gật đầu
“Vậy, mời cô đi theo tôi”
Kiều Di đi theo phía sau lưng cậu nhân viên. Một màn chứng kiến không tin vào mắt mình, Thẩm Lạc Liên tay ôm chai rượu trên tay đang nằm sõng soài trên ghế, đầu tóc thì bù xù, tay còn lại không quên ôm chiếc cặp đựng laptop.
Cô khẽ cười.
“Được rồi, cậu mau đi làm việc đi”
Cậu nhân viên gật đầu, nhẹ bước bước đi.
“Phải rồi… Đã thanh toán hết chưa?”
“Thanh toán xong hết rồi ạ”
“Không phiền cậu nữa”
Kiều Di khá thích thú, cô lấy điện thoại mình ra, chụp vài tấm lưu lại, còn selfie với anh. Lần này coi như cô trả được thù tối ngày hôm qua đi. Thật không ngờ hôm nay lại thu được về không ít chiến tích.
Cô đỡ người anh dậy, dìu ra ngoài, tự mình lái xe đi về nhà.
Thẩm Lạc Liên nằm ngủ li bì, cho đến khi gần tới nhà, anh mới tỉnh lại. Nhẹ tay dụi dụi hai con mắt lại, rồi nhìn sang người đang lái xe là Kiều Di. Anh nhớ không phải tối qua anh bỏ lại cô trên đường hay sao? Nhưng sao bây giờ lại lái xe đưa anh về.
“Tôi… Sao cô lại”
“Tôi không dám tin mình lại có cơ hội chứng kiến cảnh anh nằm ngủ trong quán bar nữa đấy”
Thẩm Lạc Liên nghe cô nói, anh liền xấu hổ. Vậy là tất cả hình tượng bấy lâu nay anh gìn giữ lại bị cô nhìn thấy hết sao?
“Tôi còn không dám tin huống gì lại là cô”
Anh cũng không thẳng thừng chối bỏ lời nói của cô, mà lại còn tỏ về không tin vào chính mình, điều này làm cô thật sự rất buồn cười. Không thể ngờ anh lại mặt dày đến mức độ như vậy.
“Tới nhà rồi, mau xuống xe đi”
Kiều Di lái xe đi vào bên trong garage. Thẩm Lạc Liên vứt cặp xách trên ghế sô fa, đi thẳng vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Kiều Di đi vào trong bếp, tối qua cô nằm ngủ bên ngoài khách sạn cũng chưa tắm rửa, sáng nay lại chưa ăn uống gì, nên giờ cảm thấy đói bụng. Cô mở tủ lạnh, bên trong còn nhiều đồ nấu ăn mà hôm qua cô vừa mới mua về từ siêu thị.
Trong lúc chờ Thẩm Lạc Liên tắm, cô bắt đầu nấu ăn.
Thẩm Lạc Liên sau gần nửa tiếng ngâm mình trong bồn tắm, anh đứng dậy thay quần áo. Cảm giác lúc này thật sự thoải mái hơn rất nhiều. Anh ra khỏi phòng, khát nước nên đi vào nhà bếp, thấy cảnh cô đang lật đật rửa rau nấu ăn. Nhìn lên bàn ăn trên đó đã bày sẵn một ít đồ đã được nấu, mùi thơm bốc lên xông thẳng vào mũi anh, bụng đang đói, bỗng sôi lên cồn cào.
“Ọc…”
Tiếng bụng sôi của anh khá lớn, làm Kiều Di đang chăm chú rửa rau cũng quay đầu lại nhìn.
Anh chỉ có thể cười trừ. Thật sự đói bụng.
“Anh đói bụng thì mau ngồi xuống ăn đi, tôi đi tắm rồi ăn sau”
Kiều Di đặt rổ rau lại, cô thẳng bước đi về phía phòng ngủ, anh dõi theo bóng lưng của cô. Muốn để anh ăn trước, anh không nỡ. Thẩm Lạc Liên đành nhịn cơn đói, quay ra phòng khách lấy một cuốn sách đọc qua.
————
Kiều Di tắm rửa xong, cô đi vào phòng bếp, nhìn thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn, cô nhìn về phía phòng khách, thấy anh đang ngồi trên sô fa, chăm chú đọc sách.
Cô bước lại gần về phía anh, cô nhìn ra bên ngoài, bây giờ mới có hơn 8 giờ sáng mà ánh nắng đã gắt như vậy. Cô bước đến gần cửa sổ, kém tấm rèm lụa mỏng lại để che bớt nắng.
Đang mải mê đọc sách, bị bóng rèm cửa che lại Thẩm Lạc Liên ngước nhìn vừa lúc hai mắt chạm nhau. Kiều Di thấy khó xử, liền muốn tránh né. Nhịp tim cô đập nhanh liên hồi.
“Anh… anh không phải nói đói bụng sao? Mau đi ăn thôi”
Trong lời nói cô đầy bối rối, Thẩm Lạc Liên trong lòng khẽ cười thầm, anh công nhận những lúc thấy cô bối rối như vậy thật sự dễ thương. Anh đứng dậy, cất quyển sách đang đọc vào tủ sách.
Người trước người sau đi vào phòng bếp.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!