TỪ TỪ YÊU - Chương 34: Lục đục nhỏ (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


TỪ TỪ YÊU


Chương 34: Lục đục nhỏ (3)


Tiệc tàn, mọi người đều lần lượt xin phép về, Minh Nguyệt đi đến trước mặt Kiều Di, rồi đưa mắt nhìn sang Từ Kiến. Rồi mỉm cười nhẹ.
“Giám đốc Từ, không ngờ anh cũng bỏ ít thời gian đến chung với mọi người”
“Nên cần đến” lời nói của anh phát ra quá mức lạnh lùng, còn hơn cả Thẩm Lạc Liên khi nói chuyện với cô, Kiều Di một mình suy nghĩ.
“À, đúng rồi, Kiều Di em đi về một mình sao?”
“À…”
Kiều Di chưa kịp nói, thì nghe Từ Kiến nói: “ Tôi sẽ đưa cô ấy về”
Cô cùng Minh Nguyệt khá ngạc nhiên, thật sự hiếm khi được nghe giám đốc Từ mở lời trước như vậy. Kiều Di không tin đây là lời ngỏ của người này muốn đưa cô về nhà.
Từ lúc ngồi xe anh chở cô đến đây, cô đã thấy trong lòng nhiều áp lực lắm rồi, bây giờ anh còn muốn đưa cô về thật sự không thể nào tiếp tục để mình gánh thêm áp lực nào nữa. Cô cười khà khà vài tiếng.
“Làm phiền anh quá giám đốc Từ, tôi có thể đón xe về nhà.”
“Không phải nhà em khá xa hay sao?” Minh Nguyệt dừng lại chợt nhớ điều gì đó “À… Hình như em có nói với chị là em mới chuyển nhà… hahaha… chị lại quên mất”.
“Thôi hai người đi đi, tôi cũng phải về sớm, mấy đứa nhỏ ở nhà với cha nó tôi cũng không yên tâm. Tạm biệt”
“Tạm biệt”
Dừng như có chút không nỡ để Minh Nguyệt đi, Kiều Di chỉ biết nhìn theo bóng lưng của cô ấy, trong lòng thấp thỏm không yên.
Từ Kiến không quan tâm, biết cô khó xử nhưng dù sao anh là cấp trên, anh lại có lòng tự tôn cao ngút trời, làm sao có thể để một nhân viên dưới tay mình từ chối đi chung xe.
“Chúng ta mau ra ngoài thôi”
Mỗi lần nghe vị giám đốc này nói ra câu nào là tim của cô lại thấp thỏm lo lắng, cô không biết cô sợ cái gì ở người này.
“Được”
———–
Thẩm Lạc Liên cũng đi về cùng thực tập sinh, anh đang đứng bên ngoài cửa, lần lượt các bạn thực tập sinh cúi đầu xin phép anh đi về.
“Em xin phép về trước”
“Thầy lái xe cẩn thận”
Thẩm Lạc Liên gật đầu liên tục.
“Tống Thanh Thuần, cậu không về sao?” Một nữ thực tập sinh khác hỏi, khi thấy cô đang đứng bên cạnh Thẩm Lạc Liên.
Vẻ mặt của Tống Thanh Thuần có chút tái đi vì bị hỏi như vậy.
“Các cậu về trước đi, tôi về sau”
“Vậy chúng tôi đi trước, cậu nhớ đi cẩn thận đấy”
“Được rồi, cảm ơn”
Thẩm Lạc Liên vừa hay nhìn ra phía trước, anh nhận ra bóng lưng của cô đang đứng đợi xe. Anh không nói không rằng, cầm lấy túi xách laptop bước nhanh tới chỗ Kiều Di đang đứng.
Tống Thanh Thuần nhìn thấy hành động kì lạ của anh mà chạy theo sau.
“Thầy Thẩm, chờ em với” Cô vừa chạy vừa gọi theo sau.
Thẩm Lạc Liên vừa đến chỗ Kiều Di đứng, chiếc xe màu đen kia cũng dừng lại bên cạnh, cánh cửa kính từ từ hạ xuống.
“Mau lên xe”
“Hóa ra cô ở đây”
Kiều Di nghe giọng nói từ phía sau lưng của mình, nghe lại khá quen quen, cô quay người lại phía sau, ánh mắt của cô chạm phải ánh mắt của anh. Miệng cô há hốc, không biết phải nói gì?
Nhưng tại sao anh ta cũng đến đây?
“Thẩm Lạc Liên” Cô chỉ có thể gọi tên anh lúc này.
Người đang ngồi bên trong xe vẫn đang chờ đợi cô ngồi vào, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Từ Kiến nghiêng người ngó ra ngoài, nhìn thấy cô cùng với hai người khác đang đứng nói chuyện, họ quen nhau? Anh tự hỏi lại mình? Trong đầu bây giờ đầy sự suy đoán.
Thẩm Lạc Liên nhìn hướng xe, anh nhận ra là người đàn ông cùng cô đi vào, bây giờ còn chở cô về nhà.
Tống Thanh Thuần đứng một bên cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thầy Thẩm với người phụ nữ này quen nhau?
“Sao anh lại đến đây?”
Kiều Di không để Thẩm Lạc Liên hỏi mình, mà cô là người chủ động hỏi trước. Cô đưa mắt nhìn sang người đang đứng bên cạnh anh. Thẩm Lạc Liên phát hiện ánh mắt đầy dò xét của cô dành cho anh và Tống Thanh Thuần.
“Tôi đến với thực tập sinh”
“À” chỉ một từ “À” của cô mà làm Thẩm Lạc Liên thêm khó hiểu được ẩn ý bên trong từ đó là gì?
“Còn cô thì sao?”
“Tôi đến liên quan với công ty”
Từ Kiến thấy cô lâu chưa có ý định ngồi vào xe, anh mở cửa đi ra, rồi tiến tới gần cô.
Thẩm Lạc Liên đưa mắt nhìn về phía Từ Kiến.
“Kiều Di”
Bị gọi tên, cô quay lại nhìn về phía sau, giám đốc Từ đang gọi cô.
“Thật ngại quá, làm phiền anh phải đợi lâu”
“Không sao? Đây là…”
“Bạn của tôi, gặp nhau như vậy nên nói chuyện vài câu”
Thẩm Lạc Liên không ngờ Kiều Di không biết nói dối nhưng bây giờ lại có thể nói dối dễ dàng như vậy. Anh thật không tin, miệng anh khẽ nhếch lên.
“Thầy Thẩm”
Tống Thanh Thuần cảm thấy hai người bọn họ có chút gì đó kì lạ, cô muốn hỏi nhưng lại bị ngắt lời.
“Bạn học Tống, em có thể về trước được chứ, tôi có việc cần giải quyết”
“Dạ, được, vậy em chào thầy”
Cô nhìn sang Kiều Di, Từ Kiến, cúi đầu chào hai người bọn họ.
Lúc này trong đầu cô hiện lên biết bao nhiêu điều suy đoán về người phụ nữ đang cùng Thẩm Lạc Liên nói chuyện.
“Xin lỗi giám đốc Từ, anh có thể về trước được chứ, tôi có việc cần nói chuyện với anh Thẩm này”
“Không sao. Vậy cô đi về cẩn thận”
“Vâng, anh lái xe cẩn thận”
———-
Thẩm Lạc Liên đứng nhìn cách cô nói chuyện thật sự quá khác, không ngờ lại vô cùng nhỏ nhẹ với người đàn ông khác mà với anh giống như hổ cái xổng chuồng.
“Anh không muốn đi về sao?” Kiều Di quay lại nói
“Đương nhiên phải về, cô có cần quá giang xe của tôi không?”
“Nếu anh có lòng tốt thì tôi xin được quá giang, còn không tôi đi xe taxi về”
Màn đối đáp của hai người cực gắt.
“Nhiệm vụ của tôi là phải đón vợ về nhà”
Câu nói này của anh tưởng như cô muốn hộc máu ra. Không ngờ anh còn dùng từ “vợ” để chỉ cô.
“Người đàn ông đó với cô sao lại đi chung?” giống như tò mò Thẩm Lạc Liên lại hỏi cô
“Anh thật sự muốn biết”
“Tôi không tò mò như cô suy nghĩ đâu, chỉ sợ cô bị lừa, mất công cha mẹ tôi la mắng tôi một trận, lại không thể thất hứa với cha của cô”
Kiều Di nghe lời giải thích dài dòng của anh, cô khẽ bật cười. Còn không dám nhận mình tò mò, còn giải thích này nọ. Thẩm Lạc Liên quay sang nhìn cô.
“Còn không phải?”
“Không phải? Cô bé đứng bên cạnh anh cũng khá xinh đấy”
“Thực tập sinh do tôi phụ trách”
“À… hóa ra vậy!”
“Lúc nói chuyện cô có thể không dùng từ “À” lên trước được không?”
Thẩm Lạc Liên cảm giác cứ nghe thấy à phát ra từ miệng cô là giống như bao nhiêu nghi vấn đang ẩn chứa trong đó chưa được nói ra hết. Càng khiến anh không biết cô đang tỏ thái độ gì với mình.
“Được thôi, tôi sẽ hạn chế dùng nó”
Trong lòng cô cảm thấy lúc này thật buồn cười, có ngày cũng để cô làm anh tức giận đến phát điên.
“Khi nào cô tính xin nghỉ việc ở đó”
Thẩm Lạc Liên lại nhắc đến chuyện nghỉ việc, đây là vấn đề khá nhạy cảm đối với cô.
“Tôi không nghỉ” Cô kiên quyết khẳng định lời nói của mình
“Cô thật không biết nghe lời. Hay là muốn nói chuyện thân mật với tên giám đốc đó”
“Anh nên tập trung lái xe đi”
Cô cố gắng không muốn gây chuyện với anh, nên không phản bác lời nói đầy vô lý này của anh.
“Cô còn không trả lời” Anh như tức giận mà nói
“Tôi không muốn giải thích, anh muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ. Tôi chỉ nói một câu là không như anh nghĩ”
“Cô”
Thẩm Lạc Liên chợt phanh gấp xe lại, làm cho Kiều Di đang không chú ý, đập đầu về phía trước. Cô khá đau đớn, lườm mắt nhìn anh.
“Anh cố ý”
Nói xong, cô nhanh chóng tháo dây an toàn ra khỏi người, đẩy cửa bước xuống xe.
Thẩm Lạc Liên thấy hành động mới vừa rồi của mình không phải, nhưng không biết phải nói gì, chỉ biết im lặng, cơn tức trong lòng lại càng tăng lên. Anh khởi động xe rời đi. Kiều Di chỉ biết nhìn theo xe chạy về phía trước. Cô đưa tay xoa lên đầu nơi vừa bị đụng trúng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN