TỪ TỪ YÊU - Chương 33: Lục đục nhỏ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


TỪ TỪ YÊU


Chương 33: Lục đục nhỏ (2)


Lòng vòng khắp phòng bệnh cùng các thực tập sinh, anh trở về phòng làm việc.
Nhìn lên đồng hồ treo trên tường, bây giờ cũng đã gần đến giờ tan làm. Anh ngồi xuống ghế, nhìn hộp cơm trên bàn. Vừa nghĩ, chắc là của Kiều Di đưa đến.
Mở hộp cơm ra, thức ăn và cơm đã nguội nhưng mùi thơm thức ăn vẫn còn lưu lại, anh cầm đũa gắp một miếng đưa vào miệng ăn. Cảm giác lúc này như quên hết, chắc có lẽ vì quá đói.
Đến giờ tan làm, Kiều Di sắp xếp lại bàn làm việc cùng với bộ hồ sơ lại cho thật gọn gàng. Hôm nay là một ngày khá mệt mỏi đối với cô. Cô với tay cầm tấm lịch trên bàn, quả nhiên sắp tới ngày đó. Nó thật sự làm cô mệt mỏi. Nhiều lúc những ngày của phụ nữ tới, không cần người khác làm gì, cô cũng thấy cực kì khó chịu.
Cô lê lết, lười biếng xách túi xách trên tay, còn phải ghé vào siêu thị mua vài đồ để chuẩn bị bữa tối. Sẵn tiện mua vài gói băng vệ sinh đề phòng ngày đổ máu sớm.
“Kiều Di, tối nay có thời gian không?” Một đồng nghiệp chung phòng cô hỏi.
Kiều Di suy nghĩ vài giây, cô chợt nhớ lại mình vẫn còn có việc cần làm.
“Tiếc quá, tối nay em bận mất. Mọi người tính tụ tập nhau sao?” Vẻ mặt tiếc nuối, cùng sự tò mò về kèo tối nay của phòng làm việc của cô.
“À… chỉ là ngày cuối tuần, muốn cùng nhau tụ tập. Mà với lại em cũng mới về làm việc trở lại, tính gộp chung luôn”
Hóa ra là mọi người khá chu toàn, cô cũng muốn đi chung với cả phòng nhưng tiếc là cô bây giờ đã kết hôn, còn phải trở về nấu bữa tối.
“Chị Minh Nguyệt, bây giờ em qua đó đặt phòng, mọi người đi sau nhé!” Một đồng nghiệp khác nói
“Được rồi, em cứ đi trước đi” Minh Nguyệt người đang nói chuyện với cô, người này là phó phòng của cô, chị khá hoạt bát, nên ai cũng yêu mến.
Điện thoại trong túi của Kiều Di báo tin nhắn tới. Đang định nói tiếp chuyện vừa rồi, nhưng cô đành xin phép mở điện thoại lên.
“Chị chờ em một chút”
Tin nhắn từ Thẩm Lạc Liên.
“Tối nay tôi không ăn tối, cô cứ ăn trước”
Nội dung ngắn gọn chỉ báo là không thể ăn tối của anh cứ như là mệnh lệnh từ cấp trên truyền xuống.
Cô khóa điện thoại lại. Cất vào túi.
Thẩm Lạc Liên hôm nay cũng cùng các thực tập sinh liên hoan một chút. Anh thật không muốn đi nhưng vì thành ý cũng đành chấp nhận đi cho có lệ.
“À… chị Minh Nguyệt, tối nay em sẽ tham gia cùng mọi người”
“Chẳng lẽ em mới nói có việc bận sao?”
“Việc đó để sau cũng đươc.”
“Vậy được, thêm người thêm vui. Em trở về trước đi, có gì chị sẽ báo địa chỉ đến cho em”
“Bye”
————-
Mọi người tập trung đông đủ, Minh Nguyệt gửi đến tin nhắn báo cho Kiều Di sẽ có người tới đón.
Kiều Di vừa bước ra khỏi cửa thì một chiếc ô tô màu đen dừng lại ngay bên cạnh. Cô quan sát kĩ chiếc xe nhưng không thể nhận ra được chiếc xe này là của ai. Đang mãi mê suy nghĩ, cửa kính ô tô từ từ hạ xuống. Cô ngẩn người ra, đầy vẻ ngạc nhiên, không nghĩ đến người lái xe đến đón cô lại là giám đốc bộ phận kế hoạch Từ Kiến.
Cô vội cúi đầu chào một cách lịch sự nhất.
“Mau ngồi vào, mọi người đã đến đông đủ rồi”
Cô ngạc nhiên hơn khi nghe người này nói. Nếu nói ra thì ở trong công ty thật hiếm anh sẽ bắt chuyện với người khác như bây giờ. Cô vẫn cứ bần thần sau đó nhớ ra là còn phải đi nhanh mọi người đang chờ.
Cũng giống như Thẩm Lạc Liên, anh không bao giờ bước xuống xe mở cửa cho cô ngồi, người này cũng vậy. Nhưng tại sao cô lại so sánh giữa hai người bọn họ. Kiều Di chột dạ.
Ngồi cạnh ghế lái cô cảm giác như căng não, không biết vì lo sợ điều gì hay là cô cùng ngồi trên xe của giám đốc Từ.
Để tránh không khí quá mức yên lặng giữa hai người, cô bèn mở miệng nói trước.
“Giám đốc anh có muốn nghe nhạc trước khi tới nơi không?”
Cô không dám nhìn thẳng người bên cạnh, chỉ dám len lén đưa mắt rồi hỏi. Từ Kiến vài giây không nói gì sau đó cũng không muốn không khí ngột ngạt quá mức, anh cũng nói:
“Nếu cô muốn nghe thì mở đi”
Kiều Di nghe được câu nói này, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra. Cô vừa như mỉm cười gật đầu nhẹ.
Từ Kiến không nói gì tiếp tục lái xe,
————
“Thầy Thẩm, mau ngồi xuống đây đi” Tống Thanh Thuần nhiệt tình nhường chỗ để anh ngồi bên cạnh.
Thẩm Lạc Liên cũng không ý kiến, liền ngồi xuống. Họ đến một quá BBQ khá nổi tiếng , có thể nói đồ ăn ở đây thật sự rất ngon, anh trước đây từng ghé qua một lần, giá cả cũng khá rẻ, đa phần khách đến đây là sinh viên.
“Mọi người đã đến đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu khai tiệc thôi” Triệu Đại người đại diện thực tập sinh của họ.
“Được” Tất cả mọi người đồng thanh đáp
“Thầy Thẩm thầy có muốn uống một chút không?”
Triệu Đại đưa một chai rượu ra.
Thẩm Lạc Liên định từ chối nhưng trong đám thực tập sinh lại nhao nhao nói
“Thầy uống một ly chắc không sao? Dù sao ngày mai là cuối tuần”
“Đúng rồi, thầy Thẩm, em đã kiểm tra lịch cả tuần của thầy rồi, ngày mai thầy không phải đi trực”
“Nể mặt chúng em, thầy uống một ly cho vui nhé!” Một nam sinh khác nói
Cuối cùng sức ép từ nhiều phía, Thẩm Lạc Liên đành nhận lấy ly rượu uống.
“Tốt quá, nào, nào, chúng ta cùng dzô một cái cho khí thế” Triệu Đại lớn giọng nói
Tống Thanh Thuần ngồi bên cạnh Thẩm Lạc Liên, cô ghé sát tai anh thì thào điều gì đó
“Thầy không uống thì chúng em không ép”
Thẩm Lạc Liên cũng không muốn để thực tập sinh của anh mất hứng, dù sao cũng đã nhận lời rồi, bây giờ mà nói không uống thật sự cũng rất ngại.
“Tôi không sao?” Chỉ một câu ngắn gọn, Tống Thanh Thuần như đó mặt, ngại không nói nửa lời.
Tính ra từ thời gian anh cùng Kiều Di cưới đến nay đã gần hai tháng, nó thật sự khá nhanh. Từ đó đến giờ lần này anh mới uống lại rượu. Bác sĩ thì sẽ không thể nào để mình có men rượu dù chỉ một chút, bởi vì sẽ có những trường hợp khẩn cấp cần đến gấp. Nó là điều kiện tiên quyết nhất quyết định sự tỉnh táo của mình vẫn còn tốt và tập trung được hay không.
Sống chung với Kiều Di, cô cũng hay lâu lâu sẽ mở chai rượu vang ra, tự rót cho mình một ly, giống như đang tự thưởng cho mình vậy. Nhìn thấy cô từ từ nhâm nhi rượu, anh cũng thật sự muốn được uống thử, nhưng điều đó không thể. Anh cố gắng khống chế bản thân. Có lần vì điều này mà Kiều Di cười anh cả ngày.
Chiếc xe dừng lại bên bãi đỗ xe, cách quán BBQ khoảng vài chục mét, khá trùng hợp Thẩm Lạc Liên cũng đến quán này.
Kiều Di chờ Từ Kiến để cùng đi chung.
“Chúng ta mau vào thôi, chắc mọi người chờ đã lâu”
Cô cũng không muốn đứng bên cạnh anh thêm lâu nữa, nó cảm giác áp lực thật lớn.
“Chúng ta đi”
Kiều Di đi trước, Từ Kiến đi theo sau ngay sát cạnh cô.
Vừa lúc bước vào cửa, Thẩm Lạc Liên đưa mắt nhìn ra ngoài vừa hay nhìn thấy cô cùng người đàn ông nào đó đi chung. Kiều Di không hay biết, cô vẫn bước đi, Thẩm Lạc Liên không dời mắt nhìn theo. Tống Thanh Thuần vội để ý ánh mắt của Thẩm Lạc Liên nhìn thấy gì đó không rời, cô cũng quay sang nhìn theo.
“Thầy có chuyện gì sao?”
Đang mãi dõi mắt nhìn theo, anh không để ý đến lời nói của Tống Thanh Thuần.
“Tôi xin phép các bạn, tôi ra ngoài một chút”
Thẩm Lạc Liên vội đi vào toilet, anh móc điện thoại ra, bấm vào danh bạ, gọi đến Kiều Di.
Vừa mới ngồi xuống chưa lâu thì điện thoại của cô đổ chuông, Kiều Di cảm thấy thật xấu hổ, cô chỉ biết cười trừ nhìn mọi người, rồi xin phép nghe điện thoại. Cô lấy điện thoại ra từ trong túi xách. Nhìn vào màn hình là Thẩm Lạc Liên gọi đến.
Không phải anh tối nay không ăn tối ở nhà sao? Vậy sao lại gọi cô vào lúc này? Kiều Di cũng không thèm quan tâm, cô mau chóng để chuông điện thoại ở chế độ im lặng, mặc kệ để anh gọi cô trăm cuộc gọi cũng được.
Thẩm Lạc Liên tức giận, rõ ràng điện thoại đổ chuông, nhưng tại sao lại không nghe máy. Anh gọi tiếp thêm vài lần nữa, vẫn vậy. Anh chuyển sang cách nhắn tin. Nhưng vẫn không thấy cô nhắn tin trả lời.
Thẩm Lạc Liên giận tím mặt.
“Nhân cơ hội tôi không về nhà, cô lấy cơ hội hẹn hò” Anh lầm bầm một mình.
—————
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN