TỪ TỪ YÊU
Chương 38: Bước tiến mới (1)
“Cậu lén lén lút lút đi đâu về?”
Doãn Minh đang định bước vào cửa thì bị một cánh tay khác đập vào một bên vai. Cậu giật mình, quay sang nhìn, lấy tay nhẹ vuốt ngực.
“Thanh Thuần, cậu có thể bình thường được không? Tôi vừa mới trở về từ phòng thầy Thẩm đã căng thẳng tới mức dây thần kinh muốn đứt đôi đây này, giờ cậu còn hù tôi”
Doãn Minh nói ra như đang trách móc. Tống Thanh Thuần bật cười.
“Doãn Minh cậu là đàn ông, con trai cũng yếu tim đến vậy à?”
“Cậu còn muốn trêu chọc tôi, tôi vì ai mà đến gặp thầy”
“Tôi xin lỗi. Thầy nói gì không?”
“Nói gì là nói gì? Thái độ vẫn như trước, chỉ là… hơi khó hiểu”
“Chuyện gì khó hiểu?” Tống Thanh Thuần hồi hộp chờ đợi câu nói tiếp của Doãn Minh
“Hình như cậu quan tâm thầy Thẩm quá mức rồi thì phải?”
“Cậu mau nói đi, đừng lảm nhảm”
“Ờ… thì, lúc tôi nói lịch dời đi, xong tôi không tin vào mắt mình là vừa thấy thầy Thẩm cười đấy”
“Cười”
Doãn Minh gật đầu.
“Thôi thôi, cậu muốn gì thì trực tiếp tìm thầy mà nói chuyện, tôi đi làm báo cáo đây”
Doãn Minh khí thế hừng hực bỏ đi trước mặt Tống Thanh Thuần.
—————
“Cá gì đây? Nếu như tôi nói đúng”
“Cậu nhiều chuyện lắm rồi đấy”
“Cậu nghĩ đi, lần đi liên hoan chúng ta về trước mà Tống Thanh Thuần nhất quyết không đi chung mà đi với thầy Thẩm. Thử nghĩ mà xem, tôi còn nói sai sao?”
Lời nói của một nữ sinh thực tập nghe cũng khá thuyết phục, mọi người lắng nghe gật đầu.
“Tôi cũng thấy thế. Chắc chắn một điều là Tống Thanh Thuần thích thầy Thẩm”
“Các cậu đang nói gì đấy?”
Tống Thanh Thuần từ phía xa đang bước đến chỗ bọn họ ngồi, cả đám người giật mình giống như vừa mới bị bắt vì làm việc xấu.
“Có đâu, chúng tôi đang họp nhau xem cuối tuần này sẽ đi đâu mà” một nữ sinh đứng ra nói
“Phải, cậu có muốn đi không?”
“Không được rồi, cuối tuần này tôi phải đi với Doãn Minh rồi”
“Tiếc quá”
“Vậy hẹn lần sau”
Vừa nói xong, Tống Thanh Thuần đã vội bước đi. Mọi người nhìn theo bóng lưng của cô dần khuất.
“Không biết cậu ta có nghe được gì nữa không?”
“Chắc là không. Hết giờ rồi, chúng ta chuẩn bị về thôI”
Đám tụ tập giải tán.
————-
“Con gái, lấy chồng xong hạnh phúc quá quên mất cha sao?” Cha Kiều buông lời trêu chọc cô
“Cha. Con không có, mà phải rồi, cha đang du lịch cả năm nay còn muốn con thăm cha sao? Cha cũng biết cước phí quốc tế sẽ mắc hơn mà”. Cô nói với giọng điệu nũng nịu
“Cha biết, cha biết. Người có gia đình có khác, tính toán chi li thật”
“Ý cha nói con keo kiệt sao?” Cô lại đem giọng điệu giả bộ hờn dỗi.
“Cha không dám”
Ông liền cười khà khà.
Con gái ông vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn còn trẻ con như vậy. Ông nghĩ gả cô cho con rể Thẩm có phải bị chiều hư quá hay không?
“Con đó, lớn rồi, vẫn không thay đổi tính tình con nít một chút nào. Lạc Liên chiều con nên con đâm ra hư có phải hay không?”
“Cha… con với anh ta không quá thân thiết đâu, ngày nào cũng bị bắt nạt”
“Nó bắt nạt con hay con bắt nạt nó?”
Chợt ông nhớ tới một chuyện.
“Anh em họ Lý nghe nói đều chuyển ra nước ngoài ở hết rồi. Con nghe tin này chưa?”
“Chưa”
Từ ngày xảy ra chuyện kia tại tiệc sinh nhật của Lâm gia, cô không còn quan tâm đến những chuyện liên quan đến gia đình họ. Lần trước, trước lúc cô làm đám cưới thì có thấy Lý Từ đến hình như cũng chụp ảnh ngoại cảnh gì đó. Sau lần đó cũng chẳng còn để ý đến mấy chuyện của họ. Như vậy cũng tốt, vẫn không nên để mình quá để tâm đến chuyện của họ mà làm tổn thương chính mình. Tự bản thân cô thầm nhủ với mình.
“Ừm, Lạc Liên đâu, dạo này con rể vẫn liên tục đến bệnh viện sao?”
“Anh ấy bây giờ đang tắm. Thì công việc của anh ấy là bác sĩ thì đương nhiên là phải tới bệnh viện rồi”
“Cha tin tưởng con rể, giao con cho nó, cha thấy yên tâm rất nhiều”
“Cha, sao cha nói vậy. Anh ta cưới con về là phúc phận của anh ta thì có. Ngày nào cũng chỉ biết ăn với ăn.”
“HA…HA..HA… Phận làm phụ nữ đều như vậy cả con gái, trước đây mẹ con cũng vậy. Nếu lúc này mẹ con còn sống thấy con hạnh phúc như vậy chắc mẹ con sẽ rất vui” giọng ông nghẹn lại
“Cha đừng nói cha đang khóc đấy”
Cha Kiều vội lau nước mắt nơi khóe mắt
“Đâu có. Con gái, con vẫn tiếp tục đi làm hay sao?”
“Vâng, con vẫn đi làm”
“Việc đó ta nghĩ con nên ở nhà chăm sóc gia đình, sinh con là được. Thấy con vừa đi làm vừa về dọn dẹp nhà cửa thấy mệt lắm”
“Con không sao mà cha”
“Con nên nghe theo lời Lạc Liên, thằng bé có vẻ quan tâm con đấy. Nó nhường nhịn con rất nhiều”
“Anh ta mà nhường nhịn con, cha, cha có phải là cha của con không?”
“Đương nhiên ta là cha của con”
“Vậy mà con cứ tưởng cha là cha của Thẩm Lạc Liên nữa đấy”
Hai cha con vừa nói xong cười ha hả vui vẻ.
“Muộn rồi, cha ngủ đây, sáng mai cha tiếp tục chuyến đi của mình. Tạm biệt”
“Tạm biệt, cha ngủ ngon”
Hai bên tắt máy.
Kiều Di xoay người lại, nhìn thấy anh đã đứng đó từ khi nào. Nhìn khóe miệng của anh khẽ nhếch lên giống như đầy vẻ mờ ám. Thẩm Lạc Liên bước tới gần cô. Cô liền lùi lại mấy bước, anh tiến thêm một bước, cứ tiếp tục như vậy cả người cô bây giờ lưng dán sát tường, tay cầm điện thoại thủ trước ngực, mắt ngước nhìn người đối diện.
“Anh… anh muốn làm gì?”
“Anh không biết là anh muốn làm gì? Có điều hình như cha em muốn có cháu để bồng bế thì phải?” giọng nói của anh đầy vẻ mờ ám, Kiều Di rụt người lại.
“Anh đừng làm tầm bậy”
“Vợ chồng phải có nghĩa vụ sinh con đẻ cái. Em không nghĩ vậy sao?”
Đầu của anh dần dần ghé sát bên cạnh má phải của cô. Cả người cô như nóng lên, rất khó chịu.
“Tôi… tôi… Cấm anh dám làm gì tôi. Không phải chúng ta có giao kèo sao? Anh thử đụng vào tôi, tội kiện anh tội quấy rối đấy”
Thẩm Lạc Liên bật cười, trêu chọc cô như thế này cũng không tệ.
“Bản hợp đồng nào? Sao anh không biết?”
“Anh đừng có mà nói không biết. Tránh ra”
Cô tức giận, đứng thẳng người, lấy hai tay đẩy người anh ra, anh vì không để ý mà mất thăng bằng ngã xuống sàn. Kiều Di không nể nang bước qua người anh.
“Ui da…” Thẩm Lạc Liên ôm lấy cổ chân của mình, kêu lên một tiếng.
Kiều Di cũng dừng lại, không phải cô đẩy anh quá mạnh tay đấy chứ. Nhìn trên trán của anh toát mồ hôi. Hình như có vẻ rất đau. Cô vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Này, anh không sao chứ?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!