TỪ TỪ YÊU
Chương 39: Bước tiến mới (2)
Trên gương mặt cô đầy vẻ lo lắng, đưa tay chạm đến bàn tay của anh đang ôm lấy cổ chân. Thẩm Lạc Liên cố đứng dậy, nhưng không đứng được, lại ngã bệt xuống sàn nhà. Kiều Di lại một phen lo sợ, mặt cô tái mét. Lúc anh ngã xuống, cô dùng tay con lại đỡ người anh. Nhưng giữa cơ thể của một người đàn ông và sức của người phụ nữ hoàn toàn chênh lệch nhau rất lớn. Cô như vậy mà ngã người lên người anh, môi chạm môi.
Kiều Di mắt mở to ra nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, cô cảm giác người này giống như đang hưởng thụ. Cô ý thức được, cố đẩy người ra khỏi người anh, nhưng anh phát hiện được, liền dùng tay giữ chặt cô.
Nụ hôn sâu…
Cô không thể vùng vẫy thoát khỏi bàn tay chắc chắn của anh được.
Nụ hôn kéo dài ít phút, cuối cùng anh cũng tha cho cô. Rồi từ từ ngồi dậy, Kiều Di như bị đơ cứng người, ánh mắt mơ hồ trống rỗng. Thẩm Lạc Liên kéo cô ôm vào ngực. Đầu cô dựa vào lồng ngực của anh, cô có thể cảm nhận được nhịp đập tim của anh thật sự mạnh và nhanh.
“Anh… Có thể buông tôi ra được chứ”
Cô nói không quá lớn nhưng đủ anh nghe. Đầu cằm của anh dựa vào đỉnh đầu của cô.
“Cuối tháng này anh sẽ đi công tác, có thể đi mất nửa tháng mới về”
Đây là anh muốn báo cho cô biết về công việc của mình hay sao? Cô muốn nói điều gì đó với anh nhưng không biết nói như thế nào cho đúng, nên cuối cùng im lặng.
“Chân anh không sao chứ?”
Cô đẩy người anh ra, mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh. Trong ánh mắt của anh cô cảm nhận được sự dịu dàng khác thường.
“Không sao… chỉ là bị căng ít cơ thôi, Lát nữa giúp anh chườm đá cùng xoa bóp là sẽ khỏi” giọng anh nói ra như cưng chiều cô.
“Được” Cô cũng nhỏ nhẹ nói “Chúng ta mau ăn tối, chắc thức ăn nguội hết rồi”
Thẩm Lạc Liên cười xòa, rõ ràng cô đang cảm thấy xấu hổ với anh. Nhưng anh lại không hiểu rõ tại sao lại mất kiểm soát bản thân như vậy. Hiếm khi để mình quá mức mất khống chế mà lại với cô.
——————-
Kết thúc cả một ngày mệt mỏi, Kiều Di ngồi vào bàn trang điểm, thoa ít kem dưỡng ẩm lên. Thẩm Lạc Liên nằm dựa lưng trên giường đọc sách. Lâu lâu anh lại liếc mắt qua nhìn cô.
“Anh đọc xong sách chưa?”
Kiều Di mặc lên người bộ đồ thoải mái nhất, cô lúc nào cũng trong trạng thái phòng thủ, tránh để người luôn tự tạo cơ hội này làm điều xằng bậy với cô. Thẩm Lạc Liên nghe cô nói, anh ngước mắt nhìn.
“Cũng sắp hết rồi”
“Vậy để tôi chườm đá với bóp cổ chân cho anh nha”
“Được” giọng anh nghe nhẹ đến mức cô sởn gai ốc.
Kiều Di ngồi xuống bên cạnh chân đau của anh, cô cầm túi đá chườm nhẹ nhàng lên. Thẩm Lạc Liên giống như đang từ từ hưởng thụ, anh thở nhè nhẹ. Sự ấm áp cứ len lỏi qua tim rồi lan sang các dây thần kinh khác.
Mất hơn 5 phút chườm đá, Kiều Di dùng khăn lau sạch nước còn đọng trên cổ chân anh, rồi sau đó dùng tay xoa bóp từ từ.
Thẩm Lạc Liên nhăn mặt lại, Kiều Di thấy vẻ mặt của anh cô hoảng.
“Làm anh đau sao?”
“Không sao, anh chịu được”
Thẩm Lạc Liên miệng nói là không sao, còn nói thêm là chịu được, cách nói này sẽ làm người khác hiểu là anh thật sự đau, nhưng cố gắng chịu.
“Vậy để tôi nhẹ tay chút”
Hiện tại bây giờ đã 10 giờ tối, rèm cửa phòng ngủ đưa qua đưa lại theo gió, ở đây có thể nhìn rõ tổng thể cả thành phố. Dọc đường mọi ánh đèn được thắp sáng, có thể nghe được tiếng xe chạy trong đêm. Thẩm Lạc Liên mơ hồ suy nghĩ về điều gì đó không rõ, khi anh hồi tỉnh lại thì phát hiện người nào đó hai tay vẫn ôm cổ chân anh, nhưng mắt thì đã ngủ. Anh khẽ cười một tiếng.
Anh cúi lưng sát đầu của cô, đây là lần thứ hai anh có thể nhìn rõ gương mặt của cô. Anh thầm đánh giá, nhìn tổng thể khuôn mặt lúc ngủ và lúc tỉnh hoàn toàn trái ngược nhau. Nhìn cô thở đều đều, ngũ quan đồng đều phù hợp với người của cô.
Thẩm Lạc Liên từ từ gỡ tay cô ra khỏi chân của anh, sau đó nhẹ nhàng đỡ người cô dậy rồi từ từ đặt xuống giường. Kiều Di như được thoải mái cô cựa người một cái, tiếp tục ngủ sâu.
Anh ghé sát tai cô thì thầm một tiếng.
“Ngủ ngon”
Anh cũng nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
——————
Buổi sáng ngày hôm sau, như thường lệ, Kiều Di tỉnh dậy. Cô xoay người lại, vô tình chạm vào mặt của Thẩm Lạc Liên. Đôi môi của cô chạm sợt nhẹ lên chop mũi của anh, cô giật mình vội lùi lại, nhưng lại bị vòng tay của ai đó ôm chặt lấy người. Cô muốn vùng dậy nhưng càng muốn thoát thì anh lại càng ôm chặt hơn. Cuối cùng đành bỏ cuộc.
Thẩm Lạc Liên nhìn cô, anh cười khẽ, ánh mắt thể hiện rõ sự cưng chiều.
“Chào buổi sáng”
Bởi vì câu chào này của anh làm cô bối rối, cô như máy tự động mà chào lại anh.
“Chào” rồi mỉm cười cười trừ.
Thẩm Lạc Liên vẫn ôm khư khư người cô không chịu thả ra. Cô cũng không dám động đậy, chỉ sợ khi cô lùi lại là sẽ bị anh ôm kéo sát người anh.
Kiều Di nhận thấy vài ngày gần đây con người này thay đổi thật nhanh chóng. Còn bản hợp đồng kia hình như bị anh xé đi khi nào? Qúa nhiều chuyện trong đoạn thời gian vừa qua làm cô mông lung, không dám tin vào sự thật đang hiện rõ trước mắt mình.
“Anh không phải tới bệnh viện sao?”
Cô nói ra để thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt cô trên giường.
Thẩm Lạc Liên dường như không nghe thấy câu hỏi cô đang hỏi anh, anh còn kéo người cô dựa sát vào vòm ngực săn chắc của mình, đầu cằm cọ cọ vào đỉnh đầu của cô.
“Vẫn còn sớm, cho anh ôm em một chút nữa”
Cô cảm nhận được lời nói này của anh vừa mới phát ra thật sự trăm phần là lời mang tính nũng nịu cao. Trước đây cô chưa từng được nghe, nhưng sao sáng hôm nay có phải bị lật ngược thời gian của kiếp trước hay không? Một tên đàn ông kiêu ngạo, tự cao, luôn cho mình là nhất, lạnh lùng vô đối, vậy mà bây giờ bê nguyên giọng đầy vẻ nũng nịu thật không dám tiếp nhận được.
“Anh là bác sĩ, đương nhiên phải đi sớm”
Cô lại nhắc anh thêm lần nữa.
“Mới có 6 giờ sáng, anh chỉ cần đánh răng rửa mặt mất 5 phút… à không, trong lúc em chuẩn bị bữa sáng thì anh sẽ đi rửa mặt”
“Vậy… tôi dậy chuẩn bị bữa sáng đây”
Thẩm Lạc Liên vẻ mặt không hài lòng nhưng vẫn bỏ tay mình ra, anh cảm nhận được hơi ấm vẫn còn trên hai cánh tay của mình. Anh lười biếng đứng dậy, lẽo đẽo theo sau lưng Kiều Di. Cô thấy lạ, dừng chân, quay người lại nói:
“Còn có chuyện gì nữa sao?”
“Không, Anh chỉ đi vào bếp để uống nước”
Kiều Di nghe mấy lời anh nói, cô thấy xấu hổ. Tại cô nghĩ nhiều quá mà thôi.
“Tí nữa anh đưa em đi làm”
Thẩm Lạc Liên nuốt miếng nước ấm xuống cổ họng, rồi nói
“Tôi đi xe bus cũng được”
“Anh tiện đường, không ngại chứ?”
“Không hề, không hề”
“Vậy thì được, Anh đi đánh răng rửa mặt đây”
Trước khi đi thật, Thẩm Lạc Liên không quên tặng cho cô một nụ hôn má. Làm cho cả thân thể cô cứng đơ, có thứ gì mới vừa thoáng qua mặt của cô vậy?
————-
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!