TỪ TỪ YÊU
Chương 40: Bước tiến mới (3)
“Chị Kiều Di”
Chiếc xe ô tô của Thẩm Lạc Liên vừa rời đi, Kiều Di bước vào sảnh công ty, từ phía xa nghe thấy tiếng người gọi tên mình, cô xoay người lại.
“Tiểu Vũ, hôm nay đến sớm vậy?”
“Hôm nay em tiễn mẹ em về nhà, nên phải dậy sớm” Cả hai người vừa đi vừa nói chuyện “Phải rồi, hôm nay chị không bắt xe tới sao?”
“Chị đi ô tô” Cô không để ý nói
“Wow… Có phải bạn trai chị chở chị đi làm phải không?” Tiểu Vũ vừa tò mò vừa như trêu chọc cô
“Bạn đeo nhẫn cặp”
Kiều Di vừa nói xong, thang máy mở cửa, cô bước vào, người nào đó nghe cô nói mà không hiểu, như bị khó tiêu vào buổi sáng vậy.
“Bạn đeo nhẫn cặp”
Tiểu Vũ nghĩ nếu là bạn đeo nhẫn cặp thì sẽ có rất nhiều trường hợp xảy ra:
Thứ nhất chỉ có người kết hôn với nhau, nhưng tin tức Kiều Di kết hôn công ty chẳng ai biết, nếu biết thì đương nhiên cô sẽ mời. Nên cô loại bỏ giả thiết này.
Thứ hai, bạn thân thiết với nhau
Thứ ba, người trong gia đình. Đúng người trong gia đình, chị em, hay anh em, với xu hướng bây giờ các ông anh hay bà chị thường làm mấy trò để tránh phải hẹn hò.
Nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại là trường hợp nào?
Tiểu Vũ lại một phen nhức đầu, tự nhiên cô lại rảnh rỗi soi chuyện của Kiều Di làm gì. Dẹp bỏ dẹp bỏ.
“Em còn đứng đó làm gì? Sắp tới giờ vào làm việc rồi”
Tiểu Vũ mất hồn một hồi, nghe Kiều Di nói, cô mới choàng tỉnh.
“Chị nói làm em khó hiểu”
“Sau này chuyện gì cần hiểu thì sẽ hiểu”
——————
Đào Duy Lâm nhìn thấy Thẩm Lạc Liên ngay sảnh bệnh viện, anh nhanh chân đến chỗ Thẩm Lạc Liên đứng.
“Chào buổi sáng bác sĩ Thẩm” Đào Duy Lâm vẻ mặt đầy hớn hở, cười tươi.
“Chào buổi sáng” Thẩm Lạc Liên chào lại. Nhưng chính là làm cho Đào Duy Lâm một phen chấn động nặng, có phải anh nghe nhầm hay không? Gần 30 năm nay làm bạn với người này chưa bao giờ anh được nghe một câu chào nào từ chính miệng của Thẩm Lạc Liên. Nói hơi quá là chưa bao giờ nghe, nếu có nghe thì là những cách chào chẳng mấy thể hiện sự tự nguyện hay đưa ra vẻ mặt đầy khó chịu.
“Cậu có phải Thẩm Lạc Liên mà tôi biết không?” Đào Duy Lâm xác nhận lại một lần nữa.
Thẩm Lạc Liên giờ đã cách khá xa anh.
“Bác sĩ Đào cậu còn phát ngốc ở đó làm gì?”
Đào Duy Lâm hồi thần lại, nhìn theo người phía trước liền vội chạy theo.
“Chờ tôi”
“Đừng có đến tìm tôi nữa”
Vừa dứt lời là cánh cửa phòng đóng lại, Đào Duy Lâm chỉ biết đứng nhìn cánh cửa vừa đóng kia.
“Hừ… hai bác chứng kiến cảnh này chắc chắn sẽ bị sốc như tôi” Anh đang thể hiện vẻ mặt đang chế giễu về cách đối xử của bạn mình.
“Cậu không cần quan tâm. Không phải đến giờ làm việc rồi sao?” Thẩm Lạc Liên nhìn đồng hồ trên tay nói.
“Sáng hôm nay bổn gia không có ca nào cả, tôi cũng có xem lịch của cậu vừa hay cả hai đều không có ca phẫu thuật, khoảng 9 giờ đều đi khám bệnh từng phòng.”
“Cậu thật tốt”
“Cảm ơn cậu đã khen” Đào Duy Lâm mặt mày hớn hở mặc dù câu khen không thật lòng đầy móc mía của Thẩm Lạc Liên.
“Tôi nghe đồn, có cô thực tập sinh thầm thương trộm nhớ cậu phải không?”
Ánh mắt của Đào Duy Lâm đổ dồn hết lên người của anh, Thẩm Lạc Liên vẫn bình thản, anh không để ý mấy chuyện tình cảm gì đó. Mà ai là người thầm mến anh? Chuyện này anh cũng chẳng hề hay nghe ngóng được tin gì? Hôm nay vừa nghe từ Đào Duy Lâm nói ra, anh thẩm nghĩ nếu như Đào Duy Lâm biết thì có nghĩa toàn bộ các thực tập sinh ở trong bệnh viên đều biết hay sao?
Đào Duy Lâm thấy anh không có phút phản ứng với tin tức mình vừa nói ra.
“Không lẽ cậu đã biết trước?”
“Cậu từng thấy tôi lo chuyện bao đồng như không?”
Đào Duy Lâm nghe Thẩm Lạc Liên nói giống như cậu ta đang ám chỉ mình là kẻ bao đồng lo chuyện người khác đấy sao? Anh á khẩu một chút. Thật sự chưa bao giờ anh có thể nói lại tên đầu đất đang ngồi trước mặt mình. Mỗi lần chỉ cần nghe cậu ta nói là Đào Duy Lâm cảm nhận toàn bộ cơ thể anh như bị nội thương nặng.
“Tôi là chỉ nói để cậu biết. Dạo gần đây vẻ mặt cậu tươi tỉnh, nhìn xem, hai má của cậu phúng phính hẳn ra, không lẽ em dâu chăm cậu quá tốt đấy sao?” Anh không muốn đề cập đến chuyện trước, liền đổi sang chủ đề khác.
Thẩm Lạc Liên vô thức khi nghe Đào Duy Lâm mà sờ sờ lên mặt mình. Đúng như cậu ta nói, hình như hai bên má anh có chút thịt thì phải. Nếu vậy không lẽ là anh đang tăng cân sao? Dạo gần đây quần áo trên người anh cũng có chút mặc vừa hơn trước.
Vẻ mặt thể hiện đang hạnh phúc của Thẩm Lạc Liên làm Đào Duy Lâm rùng mình. Kẻ tự luyến đang ngồi trước mặt anh. Không ngờ trong buồi sáng hôm nay anh lại chứng kiến rất nhiều cảnh làm mắt anh không thể thu nạp nổi nữa. Anh vội xua tay.
“Cậu gần đây hạnh phúc là tốt rồi. Tôi cứ tưởng tính cách của cậu sẽ càng tệ hơn trước. Thôi tôi nên trở về phòng làm việc của mình. Cậu tự ôm mặt mình mà mơ mộng tiếp đi”
Đào Duy Lâm nhanh chân chuồn lẹ khỏi phòng làm việc của bạn mình. Anh bước ra ngoài rùng mình vài cái.
——————-
“Tống Thanh Thuần cậu lại từ đâu về đấy?”
“Tôi mới đi toilet, có chuyện gì không?” Vẻ mặt hốt hoảng trên gương mặt của cô vẫn còn rõ.
“Thầy Thẩm có chuyện cần cậu đến gặp”
“Vậy… tôi đi trước”
Tống Thanh Thuần bước đi nhanh nhưng vì mất thăng bằng mà loạng choạng vài bước. Nữ thực tập sinh vừa nói chuyện với cô xong, thấy cô mất đà, vội chạy từ phía sau đỡ lấy cánh tay của cô.
“Không sao chứ?”
“Không… không tôi không sao, chỉ bước vội quá”
“Vậy nhớ đi cẩn thận”
————————-
Dọc đường đi Tống Thanh Thuần hồi hộp khi phải đi đến phòng làm việc của Thẩm Lạc Liên. Cô suy nghĩ đủ cảnh, không biết lúc vào cô phải nói câu gì trước tiên.
Đứng trước cửa phòng làm việc của Thẩm Lạc Liên, Tống Thanh Thuần gõ cửa.
“Mời vào” giọng anh bình trầm phát ra nhưng khi nghe tựa nghiêm khắc.
Tống Thanh Thuần mặt tươi cười, đẩy cửa đi vào. Cô muốn nói một tiếng chào người bên trong, nhưng miệng cứng lại vì trong phòng làm việc này không phải một mình thầy Thẩm mà còn có cả Doãn Minh và bác sĩ Đào. Cô vội lấy lại vẻ mặt bình thường của mình, cúi đầu chào.
Đào Duy Lâm vẫn quan sát cô từ lúc bước vào. Anh cười cười nhưng cảm thấy như không cười. Thẩm Lạc Liên tinh mắt nhìn nét mặt của Đào Duy Lâm anh quan sát ánh mắt của hắn rồi nhìn theo ánh mắt đó. Hóa ra người này đang nhìn Tống Thanh Thuần.
“Tôi gọi hai em đến là muốn biết về kế hoạch về tuần sau đã hoàn thành hết chưa?”
Ý của Thẩm Lạc Liên hỏi là về việc đi tình nguyện của bệnh viện trong đầu tuần sau. Cả hai đều hiểu ý của người này, Doãn Minh là người phụ trách chính nên sẽ trình bày thay.
“Kế hoạch vẫn như trước thưa thầy, mới sáng nay em vừa nhận được thông báo mới về nhóm đơn vị sẽ cùng tham gia với chúng ta trong đợt tình nguyện này là công ty Vải X. Về số lượng thành viên cũng sẽ bằng với chùng ta. Phòng sẽ được chia hai người một phòng. Nhóm bệnh viện sẽ phụ trách khám bệnh, cấp phát thuốc. Còn phía bên kia là vừa dạy học, phát quần áo cho các bé và người dân ở đó”.
“Được rồi, tôi đã hiểu. Bây giờ hai em về thông báo cho các bạn đi chuẩn bị trước để kịp”
“Dạ vâng. À thầy, lần này có một trưởng đoàn bên hậu cần dẫn chúng ta đi”
Thẩm Lạc Liên gật đầu thể hiện mình đã hiểu. Hai người họ cúi chào rời đi.
“Bác sĩ Đào, cậu có cần tôi khám cho cậu không?” Thẩm Lạc Liên nhìn người vẫn trưng bộ mặt đầy vẻ ngốc của mình.
“Tôi xác thực được người thầm thương trộm nhớ cậu rồi. Chính là cô bé thực tập sinh Tống Thanh Thuần. hahaa.”
Đào Duy Lâm nói xong câu liền cười ha hả đầy khoái chí.
Mặt Thẩm Lạc Liên chảy ba sọc đen dài.
“Trưa nay cậu tự đi ăn đi. Tôi bận rồi”
“Hẹn hò sao? Thẩm à, cậu có thể đừng để thằng bạn thuở ấu thơ của cậu không kịp tiêu hóa vì sự thay đổi của cậu hay không?” Đào Duy Lâm vỗ vỗ nhẹ vào lồng ngực của mình.
“Không nghe cậu nói nhảm nữa. Tôi đi đây”
Thẩm Lạc Liên cầm lấy áo khoác dài của mình mặc vào, rời phòng làm việc để một mình kẻ hay sống không thực tế ở lại một mình.
Đào Duy Lâm vuốt cằm: “Thật khó tin. Aiza”
————–
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!