TỪ TỪ YÊU
Chương 41: Bước tiến mới (4)
Kiều Di đợi sẵn ngoài cửa bệnh viện, Thẩm Lạc Liên nhìn thấy cô liền chạy vội đến.
Từ phía xa có vài thực tập sinh nhìn sang chỗ họ đứng.
“Ê… thầy Thẩm kia có phải không?” một thực tập sinh nữ hỏi
“Nhìn kĩ xem nào. A… đúng rồi là thầy Thẩm soái ca của biết bao cô gái”
“Nhưng người phụ nữ kia là ai?”
“Phải… nhìn hành động của hai họ kìa. Không phải là thầy Thẩm có bạn gái rồi đấy chứ?” Một giọng nói thoát ra đầy vẻ buồn bã.
Thẩm Lạc Liên nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều, dịu dàng, anh nhẹ tay chạm lên đầu của cô rồi xoa lên. Kiều Di thấy hành động quá mức thân mật của anh đối với mình, cô có chút ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh đang cười với cô, nụ cười tưởng chừng ấm áp. Cô thẹn thùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.
“Chúng ta mau đi thôi, nếu không anh sẽ muộn giờ mất”
“Được, em chờ anh ở đây, anh đi lái xe” Kiều Di ngoan ngoãn gật đầu
Tống Thanh Thuần vừa hay cũng có mặt cùng bọn họ. Cô nhìn theo hướng bàn tán của họ, thấy Thẩm Lạc Liên đang làm hành động thân mật với một người phụ nữ. Lòng cô chùn xuống, giống như bị mất mát thứ gì đó.
Chiếc xe lăn bánh rời đi, họ nhìn theo đến khi bóng xe khuất dần trên đường.
“Thôi, mau mau vào ăn trưa đi, sẽ muộn đấy”
Mọi người đều đi, chỉ còn một mình Tống Thanh Thuần khó hiểu nhìn theo hướng xe đi.
—————-
“Chúng ta có nên hẹn anh Trình Nhiên cùng anh Duy Lâm ăn một bữa tối không?”
Hai người đang dùng bữa trưa tại một quán ăn truyền thống, nghe Kiều Di nói lại xưng hô gọi tên Trình Nhiên là anh và Duy Lâm thân mật làm anh nổi máu nóng lên tới mang tai. Thẩm Lạc Liên tạm dừng động tác tay lại. Kiều Di thấy người đối diện không động, cô lén nhìn anh, không biết vừa lúc nãy cô có nói gì sai hay không mà anh lại đưa bộ mặt đáng sợ kia.
Thẩm Lạc Liên vội lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, anh nhìn cô rồi cười. Cô chỉ muốn mời hai người bọn họ tới nhà, dù sao hai người cũng giúp anh từ lúc chuẩn bị kết hôn đến bây giờ. Nếu là tấm lòng tốt của bà xã thì anh sẽ cho phép hai người họ tới nhà ăn một bữa nhưng chắc chắn sẽ không thể có bữa sau.
“Cuối tuần này đi, dù gì anh cũng có chuyện muốn nói với em cuối tuần này”
“Vậy, em sẽ chuẩn bị, anh hẹn hai người họ nhé” Kiều Di nhíu mắt, miệng cười tươi.
Sau đó cả hai im lặng tiếp tục chiến đấu với bữa trưa của mình.
————–
Chiều nay Kiều Di không cần phải đến công ty, cô cùng Thẩm Lạc Liên đến bệnh viện. Kiều Di ngạc nhiên, sao anh không để cô về nhà mà dẫn cô đến bệnh viện làm gì? Mọi người sẽ biết chuyện của hai người bọn họ, không phải là phải giữ bí mật sao?
Cánh cửa xe phía bên cửa cô đang ngồi bị mở ra, tay Thẩm Lạc Liên kéo nhẹ đưa cô ra ngoài. Cô chỉ biết đi theo những gì mà anh làm.
“Khoan đã, sao lại dẫn em tới đây?” Thẩm Lạc Liên dừng bước lại, quay lại nhìn cô.
“Không phải em muốn mời Đào Duy Lâm cùng Trình Nhiên một bữa cơm sao? Chi bằng chiều nay em được nghỉ thì tiện thể đến đây tự nói với cậu ta đi, còn có Trình Nhiên chắc cậu ta tới rồi”.
Kiều Di đơ người, sao anh lại nhanh chóng đồng ý như vậy, lại còn nhiệt tình liên lạc với Trình Nhiên tới, anh không sợ sẽ làm phiền đến mọi người làm việc sao?
Thẩm Lạc Liên tay nắm chặt lấy tay cô kéo đi giữa sảnh bệnh viện. Mọi người đều nhìn theo anh. Mà người con gái đi bên cạnh được anh nắm tay là ai? Tiếng bàn tán, xầm xì dâng lên. Còn có cả nhóm thực tập sinh đang đứng trước sảnh, Tống Thanh Thuần cũng ở trong đám đó. Kiều Di chỉ biết cúi mặt đi theo anh.
“Chính là cô gái trưa nay chúng ta nhìn thấy phải không?”
“Qủa nhiên không sai, là cô ấy, mà cô ấy là ai?”
“Bạn gái của thầy Thẩm sao? Có thật vậy không?”
Thân phận của Kiều Di giống như là chủ đề nóng để mọi người bàn tán muốn biết. Tống Thanh Thuần không nói câu nào liền đi theo hướng phòng làm việc của Thẩm Lạc Liên. Cô đứng trước cửa, lấy hết mọi can đảm, dũng cảm của mình, đưa tay lên gõ cửa.
“Cốc… cốc…cốc”
Bốn người bọn họ gồm Thẩm Lạc Liên, Kiều Di, Đào Duy Lâm và Trình Nhiên đang ở bên trong đều nhìn ra hướng cánh cửa. Thẩm Lạc Liên là chủ của phòng này đương nhiên anh sẽ là người lên tiếng.
“Mời vào”
Cánh cửa được đẩy vào bên trong, tám con mắt của bốn người bọn họ đều đặt lên người của Tống Thanh Thuần, cô cảm thấy kì lạ nên nhanh chóng cúi đầu chào họ.
“Xin lỗi, em đã làm phiền mọi người”
“Không có gì quan trọng đâu. Em cứ bình thường đi” Đào Duy Lâm nói
“Em đến tìm có việc gì không?”
“Dạ… Em… Em muốn nói chuyện về kế hoạch của chuyến đi ạ” cô bối rối nói
“Không phải sáng nay Doãn Minh đã nói rõ rồi sao?” Đào Duy Lâm khó hiểu nhìn cô bé đang đứng trước mặt.
“Dạ, là em mang danh sách các nhóm sẽ đi”
Tống Thanh Thuần vừa nói xong đồng thời nhìn về phía hướng Kiều Di đang ngồi. Với cặp mắt tinh tường của Đào Duy Lâm anh có thể nhận thấy được sự tò mò trong con người của cô gái này lớn đến mức nào. Anh khẽ bật cười.
“Bác sĩ Thẩm không phải cậu dẫn em gái quý báu của cậu đến đây sao không giới thiệu mọi người cùng biết đi”
“EM, GÁI” hai chữ hiện rõ ràng trong đầu của Tống Thanh Thuần, không phải là bạn gái mà là em gái, trong lòng cô vừa nghe như trút được gánh nặng nào đó.
Thẩm Lạc Liên nghe Đào Duy Lâm nói em gái, không phải là vợ anh, anh muốn lên tiếng đính chính nhưng lại bị chặn ngang bởi Trình Nhiên.
“Không phải cậu hẹn tôi đến vì có chuyện sao?”
Tống Thanh Thuần vẫn len lén quan sát Kiều Di, rồi nhìn sang Thẩm Lạc Liên đánh giá nhưng trông họ không giống nhau mà chỉ là có chút nét gì đó tựa tựa giống.
“Hai người họ là anh em họ”
“Còn việc gì nữa không?” Thẩm Lạc Liên cố nén cơn giận vào trong lòng
“Hết rồi ạ. Vậy em xin phép ra ngoài”
Tống Thanh Thuần như thỏa mãn được tò mò của mình, cô cúi chào bốn người rồi nhanh chóng chuồn đi.
Bên trong phòng lúc này bật lên tiếng cười như điên của Đào Duy Lâm. Ba người còn lại chỉ biết nhìn người nọ lên cơn mất khống chế.
“Vậy cuối tuần này em muốn mời anh cùng Duy Lâm tới nhà dùng bữa sao?” Trình Nhiên giọng phát ra nhẹ nhàng nói
“Em muốn cảm ơn hai người” Cô nói xong liền cười.
Đào Duy Lâm cuối cùng cũng hết cười rồi nói: “Kiều Di, có ai nói em dễ thương bao giờ chưa?”
Kiều Di lắc đầu.
Thẩm Lạc Liên vẫn đứng bên cạnh nghe được, cả người anh nóng lên. Bạn bè dù sao cũng nể mặt một chút. Cậu ta còn dám khen vợ của bạn trước mặt bạn, thật không biết xấu hổ. Đào Duy Lâm nói xong cũng lén quan sát vẻ mặt đang khó chịu của bạn mình, Trình Nhiên vẫn điềm đạm, quan sát thú vui trước mắt. Anh thật muốn cười nhưng vẫn cố nhịn để xem kẻ máu lạnh, kiêu ngạo Thẩm Lạc Liên phản ứng như thế nào?
“Đã xong rồi, các cậu giải tán đi” trong giọng Thẩm Lạc Liên đầy uất giận.
Đào Duy Lâm cùng Trình Nhiên nén cười, cũng lùi đi. Hôm nay chứng kiến vẻ mặt thay đổi kì lạ của người anh em mặt lạnh của họ là đủ rồi. Để lần sau có cơ hội chắc chắn sẽ thấy đặc sắc hơn.
“Tôi về đây, lần sau nên có một bữa gặp mặt của anh em không?”
“Ý kiến không tồi, để sau đợt tình nguyện đi. Lúc đó bệnh viện chắc sẽ cho chúng tôi nghỉ ngơi ít ngày”
“Vậy được”. Trình Nhiên nhìn đồng hồ trên tay “Tôi còn có việc cuối tuần gặp”
“Bye”
“Bye”
——————-
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!