TỪ TỪ YÊU - Chương 42: Em gái nhỏ của anh Thẩm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


TỪ TỪ YÊU


Chương 42: Em gái nhỏ của anh Thẩm


Toàn bộ nữ thực tập sinh cùng vài y tá trẻ tuổi tụ tập xung quanh Tống Thanh Thuần. Trên từng vẻ mặt của họ đều hiện ra rõ hai chữ TÒ, MÒ.
“Em đã tìm ra chưa?” một nữ y tá hỏi
“Thật sự muốn biết ghê đó”
“Thanh Thuần cậu mau nói đi”
Mọi người ai cũng tò mò, sốt ruột với sự thật từ Tống Thanh Thuần.
“Mọi người trật tự nào. Chẳng có gì hết, nói chung là em gái họ. Chỉ vậy thôi. Giờ để tôi đi được rồi chứ?”
Đám đông nghe Tống Thanh Thuần nói ra câu trả lời cuối cùng mọi người ai cũng giống như thỏa mãn được sự tò mò của mình. Trong lòng Tống Thanh Thuần cũng coi như trút bớt sự nặng nề vốn có sẵn trước của mình. Cô xoay người đi, phía sau lưng giờ chỉ còn nghe tiếng xì xào to nhỏ.
“Cô gái đó thật sự đẹp nha”
“Anh em bác sĩ Thẩm ai cũng đẹp như vậy sao?”
“Nếu không lấy được bác sĩ Thẩm thì tôi sẽ lấy anh trai hoặc em trai của bác sĩ”
Những lời nói đầy ảo tưởng phát ra, nếu như Thẩm Lạc Liên mà nghe được chắc chắn anh bị sốc mà ngất mất. Cuộc đời này không có gì là không thể xảy ra. Loạn cả rồi. Đàn bà con gái thể hiện rõ độ mê trai đẳng cấp, không hề giấu diếm mà thích thể hiện ra cho mọi người cùng biết.
Haiza.`
Kiều Di thấy mọi người cứ nhìn mình với ánh mắt kì lạ, cô thuộc da mặt mỏng chỉ những lúc khi nào để mặt mình dày lên thì sẽ dày. Nhưng giờ phút này ai cũng đổ dồn ánh mắt lên người cô, nếu để lớp mặt dày mình lên chắc chắn cũng vô dụng, ánh mắt quá sắc bén đi.
Thẩm Lạc Liên thấy được bước chân của cô có vẻ chần chừ, rồi từ từ đuổi kịp theo anh, anh bèn dừng lại như đang đợi cô. Vì sự dừng bước nhanh của anh mà làm cho cô cũng sững người lại dừng theo. Cô lúng túng, đưa tay chạm nhẹ lên vành tai của mình, rồi cười “ha ha” hai tiếng. Thẩm Lạc Liên đưa vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.
“Em về trước đây, anh không cần đưa em đi nữa đâu. Bác sĩ là người bận rộn mà”
Đến lúc này, Kiều Di như ngộ ra được những gì mà trước đây cô chưa bao giờ thấy tận mắt về công việc của bác sĩ tại bệnh viện. Qua thời gian hai người chung sống với nhau, lúc nào cũng thấy Thẩm Lạc Liên vội vội vàng vàng đi sớm. Có lúc còn bỏ bữa sáng, trưa còn không kịp ăn, chỉ có chiều tối thời gian có dãn đi một ít. Còn những lúc anh trực ban, từ sáng đến chiều anh đều ở lại bệnh viện, tan tầm tranh thủ về nhà tắm rửa rồi lại đi, đến sáng ngày hôm sau anh mới trở về nhà, lúc đó cô đã tỉnh dậy, còn anh thì bắt đầu một giấc ngủ mới.
Ngày hôm nay anh cũng phải ở lại bệnh viện, mặc dù cả ngày hôm nay anh có chút thời gian rảnh nhưng tối nay là chuỗi thời gian anh phải thức tới sáng.
“Vậy có được không?” Thẩm Lạc Liên nhẹ giọng nói trong lời nói của anh phát ra cô có thể càm nhận được có chút gấp cũng chút lo lắng.
Cô mỉm cười “Em về được, tối nay em chuẩn bị bữa tối cho anh nhé! Về sớm, em sẽ nấu sớm để kịp…”
Thẩm Lạc Liên không tỏ vẻ gì, chỉ trực tiếp tới ôm chặt cô, lúc này họ đang đứng bên ngoài cửa đi ra đi vào của bệnh viện.
Vì cái ôm đột ngột của anh mà làm cô không kịp phản ứng, chỉ thụ động cứ để mặc anh ôm. Nhưng cô biết giữa hai người vẫn nên có khoảng cách ngăn cách lại, không nên để mọi người nhìn vào nói này nọ. Cô không nghĩ nhiều, liền từ từ đẩy nhẹ người Thẩm Lạc Liên ra.
“Em về đây, anh nhớ về sớm”
Kiều Di mặt đỏ bừng bừng, cô có thể cảm nhận nó rất rõ, chính là qua đôi tai của mình, nó thật sự là thứ phản chủ. Cô vừa bước đi vừa ôm mặt tránh để mọi người biết cô đang xấu hổ.
————————

Vừa về tới nhà, Kiều Di lật đật thay nhanh quần áo trên người đi bằng bộ quần áo mặc ở nhà. Cô dọn dẹp, sắp xếp lại tất cả đồ đạc trong nhà từ phòng khách đến phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng sách rồi cuối cùng cô dừng lại trong phòng bếp. Cô nhìn đồng hồ treo trên tường nhà, hiện giờ đã hơn 5 giờ chiều. Thẩm Lạc Liên vẫn chưa trở về nhà.
Cô nghĩ một hồi, rồi đi vo gạo nấu cơm trước, sau đó lôi hết những thứ còn trong tủ lạnh ra để chuẩn bị bữa tối. Có lẽ anh bận, nên chưa kịp về nhưng cũng không sao, hiện tại cô cũng chưa nấu chín thức ăn, anh trở về muộn lúc đó chắc vừa kịp chuẩn bị xong. Suy nghĩ này là những lời tự suy diễn của chính mình cô. Nhưng đối với một bác sĩ huống hồ cô còn là vợ của anh, cô phải học cách chấp nhận. Vì thiên chức của bác sĩ chính là cứu người cũng giống như tất cả cặp vợ chồng nào cũng mong muốn đến một thiên chức chính là làm cha làm mẹ.
Ơ! Nhưng tại sao cô lại so sánh giữa thiên chức của bác sĩ với thiên chức của mọi cặp vợ chồng. Kiều Di nghĩ mà thấy xấu hổ, cũng may chỉ có một mình cô, nếu như có Thẩm Lạc Liên hay ai đó trong này chứng kiến cảnh cô suy nghĩ ngẩn ngơ rồi tự rùng mình chắc chắn họ nghĩ cô có vấn đề.
Lúc chuẩn bị dọn đồ đi về, Thẩm Lạc Liên nhận được tin phải ở lại thực hiện sơ cứu một bệnh nhân tai nạn xe. Anh vội vội vàng vàng đặt túi xách xuống, kéo nhanh chiếc áo Blouse vừa mới được treo lại.
Vừa chạy ra khỏi cửa phòng, Đào Duy Lâm cũng hớt hải chạy tới.
“Mau thôi, nghe nói là tai nạn liên hoàn gì đó gần tuyến đường cao tốc”
Mọi người đã nhanh chóng tập trung chuẩn bị lên xe, có vài thực tập sinh đi theo giúp hỗ trợ.
Tới nơi, một màn chứng kiến không thể tưởng tượng được, chiếc xe container mất lái đâm phía sau vài ba bốn chiếc xe ô tô con. Có hai người tử vong tại chỗ, hai người trong tình trạng nguy kịch, còn lại bị thương ở mức độ nặng nhẹ và đang được đưa đến bệnh viện nhanh chóng. Tài xế xe container cũng bị thương tương đối nặng, khi chiếc xe va chạm vào những chiếc xe phía trước, anh đã cố gắng bẻ bánh lái sang hướng khác để tránh va chạm nhưng không may lại đâm thẳng vào dãy chắn đường bê tông. Đầu xe hư hỏng nặng, và một phần đầu xe lệch khỏi đường, nửa đầu xe phía trước lơ lửng bên rìa bờ vực.
Lực lượng cảnh sát, đội cứu thương, cứu nạn cùng các y bác sĩ bận rộn làm việc.
Tính đến hiện tại bây giờ đây là vụ tai nạn thứ hai trong năm mà Thẩm Lạc Liên tham gia vào. Anh tranh thủ ít giây lấy điện thoại di động ra khỏi túi áo, nhìn lên màn hình hiện giờ đã gần tám giờ, anh nhớ hình như Kiều Di cô ấy chờ anh về ăn tối. Vì công việc bận quá, anh không kịp nghĩ tới. Nếu như bây giờ nhắn tin báo cho cô ấy biết chắc có lẽ cũng không sao?
Thẩm Lạc Liên vừa nghĩ, tay vừa soạn một dòng tin nhắn gửi đến Kiều Di. Lúc này cô đang ngồi trên sofa vừa coi bản tin tối, vừa chờ Thẩm Lạc Liên về. Nhưng khi nhìn thấy vụ tai nạn được phát trực tiếp trên đài, địa điểm là gần đường cao tốc, mà bệnh viện của Thẩm Lạc Liên lại cũng cách nơi đó không quá xa. Với lại trong thành phố này chỉ có bệnh viện của anh là gần nhất so với những bệnh viện khác. Cô cũng không khó khăn gì vì biết chắc chắn rằng anh phải đi cùng mọi người đến nơi xảy ra tai nạn. Cũng như lần trước khi hai người hẹn gặp nhau, anh cũng phải đi đến hiện trường tai nạn để cứu người.
Đang ngồi suy nghĩ một mình, âm báo tin nhắn đến. Kiều Di thoáng giật mình, cô mở tin nhắn lên, là của Thẩm Lạc Liên gửi đến.
‘Xin lỗi, có việc đột xuất nên không về ăn tối cùng em”
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng cô cũng thông cảm cho anh. Không thể vì bản thân mà ích kỉ cô không quen như vậy.
Anh là bác sĩ, mọi người cần đến anh.
Thẩm Lạc Liên sau một hồi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nhưng không thấy tin nhắn hồi âm gửi lại. Anh liền soạn một tin nhắn mới gửi đến cô, coi như là anh không giữ lời hứa về ăn tối cùng cô.
“Em nghỉ sớm, xong việc anh về”
Cả ngày hôm nay nói chung Kiều Di cảm thấy mệt, mắt vẫn cố gắng mở to để theo dõi mấy bộ phim mới ra, nhưng sao nó cứ díp lại, cô cố căng mắt, vừa xem phim, vừa chờ Thẩm Lạc Liên về. Cuối cùng, bản thân cô không thẻ nào chiến thắng được cơn buồn ngủ, cả người cô đổ gục xuống ghế sofa, còn phim mới chiếu được nửa đoạn vẫn tiếp tục chiếu.
Sau khi từ hiện trường vụ tai nạn trở về, Thẩm Lạc Liên cả người thấm mệt. Anh đẩy cửa đi vào, tiếng ai đó đang nói hình như phát ra từ ti vi thì phải. Thẩm Lạc Liên thay đôi dép trong nhà, tiến gần phòng khách, anh nhìn chung quanh không thấy người, nhưng trong căn phòng lặng yên anh nghe được tiếng thở đều đều của ai đó. Anh đi đến gần ghế sô fa, nhìn xuống thấy Kiều Di nằm ở đó, nhìn tướng ngủ của cô anh cảm thấy mỏi thay.
Anh đặt túi xách sang một bên, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô, rồi quan sát khuôn mặt đang nằm ngủ kia. Anh bớt chợt nhếch miệng lên cười khẽ hai tiếng.
“Lúc ngủ trông hiền từ so với không ngủ” Anh đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô, đầu ngón tay trỏ chạm nhẹ lên gò má của cô.
Kiều Di đang trong cơn ngủ say, cảm nhận được có chút nhột cô khẽ cựa người một cái nhưng rồi lại tiếp tục ngủ.
Thẩm Lạc Liên bế bổng người cô lên, rồi chầm chậm từng bước bước vào phòng ngủ.
————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN