Cuộc gặp gỡ định mệnh. - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Cuộc gặp gỡ định mệnh.


Chương 8


Tuyết Vy từ khi tỉnh lại, phát hiện bản thân bị nhốt trong căn phòng bốn bức tường, lại là căn phòng lần đầu ngủ nhờ.

Tức đến đá cửa rầm rầm. Cái cửa chẳng lung lay, ngược lại còn đau chân. La muốn tắt tiếng mà không ai thả ra.

” Cạch “

Nghe tiếng tra ổ khoá. Tuyết Vy đề phòng chui vào gầm giường trốn ở trong đó, nín thở chờ đợi.

Cô hầu vừa vào không thấy đâu, hốt hoảng quay ra nói với Tuyết Nhi.

” Cô ấy không ở trong phòng “

Tuyết Nhi vội chạy vào, thấy cửa sổ mở toang. Nghĩ là Tuyết Vy trốn từ đây ra, lật đật cùng cô hầu chạy xuống nhà.

Mà không biết nguyên nhân thật sự là quá nóng bức, ngột ngạt. Tuyết Vy mở cửa ra cho thoáng. Chứ đâu ngu mà trốn bằng cửa sổ nhảy xuống.

Đây là lầu hai hay gì mà?

Tuyết Vy nằm dưới gầm giường cũng không biết là Tuyết Nhi đến. Bởi chỉ thấy được chân với chân, biết ai đâu mà chui ra nhìn nhận.

Đợi phòng không còn ai, cô chui ra, chạy một mạch xuống nhà.

Muốn chạy ra khỏi đây thì cô không biết đường. Ở đây rộng như mê cung vậy. Lần trước là cô hầu dắt ra.

Lần này xem ra cần tốn thời gian tìm đường rồi.

~~~~~

Nơi thư phòng, bốn người họ đang bàn việc rất quan trọng, mặt mũi ai cũng tối sầm lại khi nghe có người nào đó từ rất lâu có mối thù với gia tộc nhà bọn họ.

Đang từng bước lên kế hoạch thâu tóm bốn tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước.

Nhất định bọn họ phải đề phòng, hệ thống an ninh trong công ty phải chặt chẽ, nhân viên phải tuyển dợt lại hết tránh sơ suất có nội gián được cài trong công ty từ rất lâu rồi.

” Phải cẩn thận, coi chừng có người ám sát bất cứ lúc nào “

Chốt lại một câu, Khắc Hạo day day hai bên thái dương. Tin này anh mới biết được do người anh báo cáo lại.

” Tôi nghe nói công ty Trương Quân, tuần này mở tiệc. Mời tất cả những người có máu mặt đến đó. Các cậu cũng được mời đúng chứ? “

Đình Vũ lạnh nhạt nói. Chờ nghe câu trả lời.

” Ông ta có lòng như vậy. Dĩ nhiên phải tới xem trò vui rồi “

Phong Lãnh nhếch môi cười nham hiểm. Ông ta là đối thủ cạnh tranh công ty anh, cũng chỉ là công ty nhỏ bé. Nếu không nể mặt ông ta từng là em kết nghĩa của ba anh.

Thì từ lâu công ty ông ta biến mất rồi.

Uổng công ba anh xem ông ta là em mà ông ta lại nhẫn tâm thấy ba anh bị tai nạn nguy kịch không cứu. Chỉ vì ganh tị với ba anh có một công ty to lớn, lại có một người vợ xinh đẹp.

Trong khi ông ta thua kém hàng vạn lần. Lòng xấu xa trỗi dậy, nghĩ rằng ba anh chết đi thì ông ta mới được sự chú ý.

Anh để yên là không muốn thất hứa với ba mình. Nhưng đừng được nước lấn tới. Còn muốn cạnh tranh, thì anh nhất định làm công ty ông ta phá sản trong giây lát.

~~~~~~~

Tuyết Nhi cùng mấy cô hầu chạy đôn chạy đáo kiếm tìm. Mệt muốn đứt hơi.

” Vào báo với thiếu gia đi. Cứ tìm như vậy cũng không phải cách “

Cô hầu nhìn Tuyết Nhi rồi nhìn sang mấy cô hầu khác. Đoạn, tất cả gật đầu đồng tình, bỏ hết vào nhà.

Khắc Hạo cùng ba người kia đi ra phòng khách. Cô hầu vừa chạy vào, cúi người, thấp giọng nói.

“Thiếu gia,cô ấy không ở trong phòng”

Khắc Hạo tay siết thành đấm. Anh hận không thể lập tức bóp chết cái nữ nhân rắc rối luôn gây phiền toái anh.

” Sóc nhỏ lại trốn. Xem ra phải tốn công đi tìm thôi “

Đình Vũ, Dương Tiệp khoác vai nhau nói nói cười cười.

Phong Lãnh một bên khinh khỉnh. Thẳng thừng thốt ra một câu làm nụ cười hai người bọn họ tắt ngúm.

” Hai bây bị ngu à. Nhà Khắc Hạo vào dễ nhưng ra chẳng dễ. Huống hồ khắp nơi ở đâu cũng có camera giám sát. Chỉ cần đi xem là biết được rồi. Còn hai bây rảnh thì cứ phí sức mà tìm “

Dứt lời, Phong Lãnh đi cùng Tuyết Nhi theo Khắc Hạo vào phòng xem camera.

~~~~~~~

Tuyết Vy thật sự đi lạc rồi nga. Nơi đây trồng rất nhiều cây ăn quả. Nhiều nhất là nho. Nhìn chùm nho thấy mà thèm. Đều có một màu tím đẹp đẽ.

Nhịn không được, còn lại đói, Tuyết Vy vươn tay ngắt vài trái bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.

Lại đi tiếp một đoạn.

Cây quýt cho quả nặng trĩu đập vào mắt. Vỏ nó màu xanh xanh, vàng vàng.

Tuyết Vy cưỡng không lại, muốn chôm vài trái thì bị tiếng chó sủa làm cho giật mình.

Một con chó toàn thân trắng muốt, bự gần bằng cô, nó còn nhe hàm răng trắng muốt nhọn hoắt của mình ra để doạ.

Nó cứ sủa ăng ẳng. Chợt nó vồ đến, Tuyết Vy co giò lên cổ mà chạy.

Người ta nói, gặp chó không được chạy vì nó sẽ cắn mình. Nhưng trong tình huống này. Đứng yên cũng bị cắn, chạy cũng bị cắn.

Thà chạy được tới đâu thì chạy.

Một người một chó chạy xung quanh cái vườn trồng cây ăn quả.

Vài cây cải vừa mới nhú lên bị Tuyết Vy giẫm nát không còn từ diễn tả.

~~~~~

Tuyết Nhi nhìn một màn rượt đuổi trên màn hình máy vi tính kia, không khỏi giật thót tim.

Cô từng bị chó cắn rồi nha.

Cảm giác rất rất đau. Đến bây giờ vẫn còn sợ. Gặp chó là cô tự động lùi ra xa rồi đi đường vòng.

Giờ em cô nó còn có tâm trạng rượt đuổi cùng chó nữa cơ đấy.

” Mau tới đó đi. Nếu không nó cắn em ấy mất “

Phong Lãnh nhìn Tuyết Nhi gật đầu.

Quay sang Khắc Hạo, nói.

” Đi thôi, ngồi đó hoài “

Đình Vũ, Dương Tiệp xem nãy giờ mà cười lăn cười bò. Vẻ mặt của Tuyết Vy rất đa dạng nha.

Bọn anh thật nhịn cười không nổi. Bất chấp hình tượng thường ngày được mọi người tôn vinh mà cười không nhặt được mồm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN