Tư Mỹ Huyết Bộc
Chương 3: Ta Phải Cười, Không Được Khóc!
—————————
“Thương Nhã Mỹ?”
Hi Tịnh nhặt cuốn tập rơi trên sàn. Có lẽ là do Nhã Mỹ bỏ sót hồi nãy trong cơn sợ hãi và vội vã. Hi Tịnh chau mày, anh mở cuốn tập ra xem. Trong cuốn tập có những hình vẽ qua loa bằng bút chì, nhưng lại rất đáng yêu, có điều Hi Tịnh không thích. Anh định quăng cuốn tập đi đâu đó co khuất mắt.
“Tịnh, cậu vừa xô xát gì với một cô gái?!”
Một chàng trai tóc nâu hạt dẻ bước tới. Anh ấy cũng mặc đồng phục Cao học Sirtavik, vẻ mặt rất hiền lành. Anh ấy có lẽ cũng là ma cà rồng, có điều răng nanh chỉ có một bên.
“Đại Ân, có một cô gái vừa từ chối làm huyết bộc cho tôi hôm nay.”
“Cái gì, từ chối cậu?”
Đại Ân suýt nữa cười thành tiếng. Anh nhận ra xung quanh này có rất nhiều người, nên kéo Hi Tịnh đi theo, vào một căn phòng gần đó. Đại Ân không quên ra hiệu cho đám đông tản đi.
“Hoàng tử đẹp trai đệ nhất học đường cũng có ngày bị từ chối ư?”
“Đừng cười sỉ nhục tôi thế.”
Hi Tịnh ngồi chống tay lên bàn, vẻ mặt cau có vẫn còn đó. Đại Ân vừa cười vừa bất ngờ, có lẽ anh thấy vui vì bạn anh vừa bị từ chối, lần đầu tiên bị từ chối. Rót cho Hi Tịnh một cốc cà phê nóng, Đại Ân ngồi xuống bên cạnh bạn mình.
“Cô gái đó là ai vậy?”
“Nhìn đi.”
Hi Tịnh quăng cho Đại Ân cuốn tập của Nhã Mỹ. Đại Ân mỉm cười gật gù:”Chắc phải xinh đẹp nên mới lọt vào tầm mắt của Vỹ thiếu gia?”
“Tạm ổn!”-Nhấp ly cà phê đen trong miệng, Hi Tịnh nói nhanh.-“Sao cà phê hôm nay đắng vậy?!
“Có phải bị từ chối nên thấy mọi thứ đắng hơn không?”-Đại Ân hỏi đùa.
Hi Tịnh đập mạnh ly cà phê lên đĩa, mắt lườm chằm chằm Đại Ân. Đại Ân xua xua đôi tay, anh có vẻ hoà đồng hơn người bạn của mình.
“Chắc không đẹp như Hy Y?” Đại Ân hỏi nhỏ.
“Tôi cũng chỉ là nể mặt họ Lâm. Với Hy Y chẳng có gì cả.”
“Vậy là đẹp hơn Hy Y?”
Hi Tịnh gật đầu.
Đại Ân mỉm cười, có lẽ trên đời hiểu Hi Tịnh nhất vẫn là bạn thân của anh.
————————————
Ngày hôm sau.
Cả đêm qua Nhã Mỹ không ngủ được. Cô trằn trọc vì vết thương bị cắn mạnh nên khá đau, phần vì cảm thấy tủi nhục sau mọi chuyện phải trải qua. Mắt cô thâm quầng lộ rõ vẻ mệt mỏi, dáng vẻ tiều tuỵ, đáng thương.
Tưởng chừng mọi việc qua đi như vậy là đủ, ai ngờ khi đến trường, cô phải hứng chịu những lời chỉ trích đầy thậm tệ, những cái liếc nhìn ghẻ lạnh, vẻ khinh bỉ trách móc. Cô đã nhỏ bé, lại càng thêm nhỏ bé trước những gì đang diễn ra.
“Đồ con người không liêm sỉ.”
“Cô ta biết mình đang đứng ở đâu chứ?”
“Cuộc sống sau này cô ta chắc chắn chịu không nổi, nên mau cút đi thì hơn!”
Bước đi của Nhã Mỹ nặng dần. Cô cảm thấy thực sự gục ngã, và ở đỉnh cao của sự chà đạp.
“Nhã Mỹ, ổn không?!”
Một bàn tay ấm áp khoác cho cô một tấm áo mỏng. Nhã Mỹ ngẩng đầu lên nhìn với vẻ bi thương. Thì ra là Thuỵ Du.
“Nhã Mỹ ổn không, nhìn cậu mất sức quá.”
“Ổn..không…sao.”
Nhã Mỹ ấm ức tới mức không nói lên lời. Cô chỉ muốn sà vào lòng ai đó rồi khóc, nhưng thế gian này cô chẳng có ai để dựa vào cả. Cô muốn ôm lấy Thuỵ Du để anh che chở cho cô lúc này, nhưng cô nhận ra mình đối với Thuỵ Du chỉ là bạn bè, cô chẳng là gì quan trọng đối với anh cả.
“Tớ đưa cậu về lớp.”
Ngồi yên vị trong lớp rồi, Nhã Mỹ mới bớt đi một chút tủi hổ. Lâm Hy Y đã nghe chuyện, cô nhìn Nhã Mỹ đang cúi mặt, vẻ mặt hầm hầm tức giận.
“Cả lớp, nộp lại vở bài tập cho cô nào.”
Nhã Mỹ tìm cuốn tập bài tập trong balo. Lần thứ nhất không thấy, Nhã Mỹ nhanh chóng tìm lại. Cô hơi hoang mang, trước giờ cô chưa từng quên sách vở, tại sao lần này lại không thấy vở bài tập của cô đâu? Nhã Mỹ lo lắng lục tung cả balo lên, không thấy, không thấy đâu hết…
Cô sực nhớ ra hôm qua, trong lúc hoảng loạn, cô đã đánh rơi mấy cuốn tập, trong đó có vở bài tập của cô. Không hay rồi.
“Nhã Mỹ, vở bài tập của em đâu?”-Giáo viên hỏi.
“Cô… đợi em chút.”
Nhã Mỹ phân vân không biết nên làm gì. Cô tìm lại trong balo lần cuối, rồi nhìn giáo viên nhẹ thưa: “Có lẽ là em để quên rồi ạ.”
Cô giáo nhìn Nhã Mỹ nhíu mày.
“Cộc, cộc.”
Có tiếng gõ cửa phòng học. Cô giáo rời chỗ Nhã Mỹ, ra mở cửa. Cả lớp bất ngờ khi thấy người gõ cửa là Vỹ Hi Tịnh. Mắt Hi Tịnh nhìn quanh lớp học một hồi, rồi dừng lại khi thấy Nhã Mỹ.
“Hi Tịnh, em tìm Hy Y à?”
“Không, em muốn đưa cuốn vở này cho bạn nữa đó.”
Hi Tịnh đưa cuốn vở cho cô giáo, rồi chỉ về phía Nhã Mỹ. Cả lớp ồ lên bất ngờ. Hội trưởng lãnh đạm thường ngày lại con lúc ân cần đi đưa vở cho một cô gái?!
Giáo viên nhận lấy cuốn tập trong tay Hi Tịnh, rồi gật đầu: “Thì ra là hội trưởng đã cầm của em, Nhã Mỹ. Vở đây rồi, đừng tìm nữa nhé.”
Nhã Mỹ thở phào. Cái nhìn gay gắt về Hi Tịnh của cô bớt đi một chút.
Tuy nhiên cảnh tượng này chắc chắn sẽ không vừa mắt Lâm Hy Y.
Cuối giờ học, biết được chuyện gì có thể sắp xảy ra với mình, Nhã Mỹ nhanh chóng thay giày rồi toan định bước đi thật nhanh. Nhưng cơn thịnh nộ của Lâm Hy Y không cho phép cô làm vậy. Hy Y cũng mấy người bạn của cô ta bước tới, dồn cô vào một góc khuất ở gần tủ giày.
“Lâm Hy Y, tôi hoàn toàn không cố ý, là Vỹ Hi Tịnh anh ấy ép tôi…”
“Nói láo! Cô quyến rũ anh ấy bằng bùa mê gì rồi đúng không?! Đồ đê tiện!”
Lâm Hy Y giáng vào khuôn mặt xinh đẹp của Nhã Mỹ một cái tát đau điếng, khiến mặt cô đỏ ửng lên. Chưa hết, mấy người bạn của Lâm Hy Y còn hùa nhau xô ngã Nhã Mỹ, làm đầu cô bị đập vào tường, khuỵu xuống. Hy Y dùng chân dẫm mạnh lên đôi bàn tay thon dài của Nhã Mỹ, day cho cô thật đau. Nhã Mỹ nén cơn đau trong lòng, dù cho nước mắt cô đã chảy, nhưng cô vẫn không kêu dù chỉ một lời.
Lâm Hy Y cầm lên một con dao nhỏ sắc lẹm, bóng loáng. Cô nhìn Nhã Mỹ đáng thương, cười một nụ cười nham hiểm: “Tôi huỷ dung của cô, xem cô còn dám quyến rũ anh ấy không?!”
“Rầm”
Tiếng động mạnh làm Hy Y giật mình làm rơi con dao xuống đất. Trước mặt Hy Y là Hi Tịnh đang bước tới, theo sau là Đại Ân. Hi Tịnh ném cho Hy Y một cái nhìn đầy khinh miệt. Hy Y bước tới, vội vàng ra vẻ ngây thơ, ôm lấy tay Hi Tịnh: “Em quên mất, đến giờ dùng bữa của anh rồi. Bỏ đi anh, mình đi.”
Hi Tịnh hất mạnh tay Hy Y ra: “Cút về. Nữ nhân bỉ ổi, tôi không muốn thấy cô nữa!”
Hi Tịnh đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Tiếng động cảnh tỉnh Hy Y hồi nãy là do anh quá phẫn nộ trước hành động lỗ mãng của cô, nên đã đập mạnh vào tường. Hy Y tái xanh mặt, cô chưa từng thấy Hi Tịnh giận dữ đến như vậy. Bạn bè của Hy Y khuyên bảo cô nên về trước khi Hi Tịnh không kiềm chế được cơn thịnh nộ.
Ngồi dựa vào tường trên sàn đất lạnh lẽo. Mất hết sức lực, cơ thể cô vốn yếu đuối, lại thêm bị đánh kiến cô mất sức vô cùng. Bàn tay cô bị đạp lên đỏ ứng, xước xát. Cô định chống tay để đứng dậy, nhưng không nổi nữa rồi.
Đôi mắt mờ đục của Nhã Mỹ nhìn xung quanh, rồi nhìn xuống đất. Máu! Miệng cô đang chảy máu! Chắc là do cú tát trời giáng hồi nãy của Hy Y. Nhã Mỹ, cô ấy rất sợ máu, nên đầu óc dường như quay cuồng, hai mắt cô liền nhắm lại, cứ thế gục xuống đất.
“Nhã Mỹ! Thương Nhã Mỹ!”
Hi Tịnh cúi xuống, nhưng lúc này Nhã Mỹ không còn biết gì nữa. Vén mái tóc rối của Nhã Mỹ để nhìn khuôn mặt cô, Hi Tịnh mới nhận ra môi cô đang chảy máu rất nhiều. Máu cứ theo dòng chảy xuống cằm, rồi rớt đầy trên nền đất.
“Cô ấy là Nhã Mỹ?”-Đại Ân hỏi.
“Đúng, không nhầm đâu!”
Hi Tịnh lo lắng nhìn Nhã Mỹ. Anh bất chợt bị thức tỉnh bởi mùi máu tươi.
“Ê Hi Tịnh, bình tĩnh!! Cô ấy đã bất tỉnh rồi đấy.”-Đại Ân vội vàng can ngăn.
“Cũng được mà…”
Hi Tịnh bế Nhã Mỹ lên, đưa balo của cô cho Đại Ân xách giùm. Hi Tịnh cúi xuống, dùng miệng ăn phần máu ở môi cô. Anh bất ngờ cảm thấy sự mềm mại, mà không dừng ở đó, là một chút thương cảm, một chút có lỗi…
“Hi Tịnh, đồ biến thái.” -Đại Ân cười trừ.
Next: Chương 4
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!