Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Harry Potter và Hội Phượng Hoàng


Chương 25


Harry Potter và Hội Phượng Hoàng
J. K. Rowling

Chương 25 – Con Bọ Kẹt Cánh

Dịch giả: Lý Lan
Nguồn: VNThưQuán

Thắc mắc của Harry được giải đáp vào ngay buổi sáng hôm sau. Khi Hermione nhận được tờ Nhật Báo Tiên Tri, cô nàng trải tờ báo, chăm chú đọc trang nhất một lát, rồi thốt lên một tiếng kêu kinh hãi khiến mọi người chung quanh đều quay lại nhìn.

Cả Harry và Ron cùng đồng thanh hỏi:

– Chuyện gì vậy?

Để trả lời, Hermione đẩy tờ báo trên bàn đến trước mặt hai đứa tụi nó và chỉ vào mười cái hình đen trắng chiếm hết toàn bộ trang nhất, chín cái là hình chân dung của các pháp sư và cái hình thứ mười là của một mụ phù thủy. Mấy người trong hình, có một số chỉ lặng lẽ mỉm cười nhạo báng, vài người khác thì gõ gõ ngón tay lên cái khung tranh của mình, trông hết sức xấc láo. Mỗi bức hình đều có ghi chú một cái tên và cái tội mà người đó đã phạm để bị tống gian vào nhà ngục Azkaban.

Chú thích phía dưới gã pháp sư có gương mặt dài, xanh xao, và nhăn nhó, đang cười nhạo báng Harry, ghi là: Antonin Dolohov, bị kết án đã thảm sát Gideon và Fabian.

Chú thích phía dưới một gã đàn ông mặt rỗ có mái tóc láng e đang dựa người vào lề tấm hình của gã, vẻ mặt tỏ ra ngao ngán chán phèo, ghi là: Augustus Rookwood, bị kết án đã tiết lộ những Bí mật của Bộ Pháp Thuật cho Kẻ-Chớ-Gọi-Tên-Ra.

Nhưng ánh mắt của Harry bị thu hút vào bức hình của mụ phù thủy. Ngay khi nó mới nhìn vào mấy tấm hình thì gương mặt mụ ta đã bắt mắt nó ngay. Trong hình mụ có một mái tóc đen dài, rối nùi và để xõa tung, mặc dù trước đây Harry đã từng thấy mái tóc ấy mượt mà, dày và óng ả. Mụ trừng mắt nhìn nó qua lớp mí mắt sùm sụp nặng nề, một nụ cười kiêu ngạo và khinh miệt thấp thoáng trên đôi môi mỏng của mụ. Giống như chú Sirius, mụ vẫn duy trì được cho mình một chút vẻ ngoài xinh xắn dễ coi, nhưng có một điều gì đó – có lẽ là Azkaban – đã tàn phá gần hết dung nhan của mụ.

Bellatrix Lestrange, bị kết án đã hành hạ và hủy hoại vĩnh viễn chức năng tư duy của Frank và Alice Longbottom.

Hermione huých cùi chỏ vô Harry một cái và chỉ vào cái tựa lớn phía trên mấy tấm hình, từ nãy giờ Harry đã không đọc đến cái tựa bởi vì quá chú ý vào Bellatrix.

VƯỢT NGỤC HÀNG LOẠT KHỎI NHÀ NGỤC AZKABAN
BỘ PHÁP THUẬT LO SỢ BLACK LÀ “ĐIỂM TẬP TRUNG” CHO CÁC TỬ THẦN THỰC TỬ CŨ

Harry kêu to:

– Black hả? Không lẽ…?

Hermione khẩn khoản thì thầm:

– Suỵt! Đừng có hét lên… Hãy đọc đi!

Bộ Pháp Thuật vừa thông báo, vào khuya hôm qua đã xảy ra một cuộc vượt ngục hàng loạt ở nhà ngục Azkaban.

Nói chuyện với phóng viên tại văn phòng riêng của mình, ông Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, đã xác nhận rằng mười tù nhân trọng tội được canh phòng cẩn mật đã trốn thoát vào đầu hôm đêm qua, và ông đã báo cho Thủ tướng dân Muggle về tính chất nguy hiểm của những kẻ vượt ngục này.

Ông Fudge đã nói vào tối hôm qua rằng: “Xui xẻo nhất là chúng ta lại rơi vào một tình thế tương tự cách đây hai năm rưỡi, khi mà tên sát nhân Sirius Black bỏ trốn. Chúng tôi không cho rằng hai vụ vượt ngục này không có liên quan với nhau. Một cuộc vượt ngục quy mô như vậy ắt là phải có sự trợ giúp từ bên ngoài, và chúng tôi phải nhớ ngay đến Black, kẻ đầu tiên đã vượt ngục Azkaban, chắc hẳn là một trợ thủ lý tưởng cho những tù nhân khác đi theo chân hắn. Chúng tôi nghĩ rằng rất có thể những cá nhân này, bao gồm cả người chị em bà con với Black, Bellatrix Lestrange, ắt là đã tập hợp quanh Black, coi hắn như thủ lãnh của họ. Tuy nhiên, chúng tôi đang làm tất cả những gì chúng tôi có thể làm để săn lùng đám tội phạm này, và chúng tôi tha thiết đề nghị cộng đồng phù thủy phải luôn để cao cảnh giác và thận trọng. Không được vì bất cứ lý do gì mà tiếp cận các cá nhân này.”

Ron tỏ ra hết sức sửng sốt, nói:

– Thì ra là vậy đó, Harry. Đó là lý do vì sao tối hôm qua hắn lại sung sướng như vậy.

Harry làu bàu:

– Mình không tin được chuyện này. Lão Fudge lại đổ thừa vụ vượt ngục này cho chú Sirius sao?

Hermione cay đắng nói:

– Chứ ông ta có thể làm cách nào khác nữa đâu? Ông ta không thể nói rằng “Xin lỗi mọi người nha, cụ Dumbledore đã cảnh cáo cho tôi rằng chuyện này có thể xảy ra, rằng bọn giám ngục Azkaban có thể đã theo phe Chúa tể Voldermort” – đừng có rên nữa, Ron – “và bây giờ những kẻ ủng hộ Voldermort tồi tệ nhất cũng đã vượt ngục.” Ý mình nói là suốt sáu tháng trời qua ông ta cứ lải nhải nói với mọi người rằng bồ và cụ Dumbledore là những kẻ nói dối mà, đúng không?

Hermione rọc tờ báo ra và bắt đầu đọc bài tường thuật ở trang trong, trong khi Harry nhìn quanh Đại Sảnh đường. nó không thể nào hiểu được vì sao mà các bạn học của nó không có vẻ sợ hãi hoặc ít ra là bàn tán về mẩu tin tức kinh hoàng ở trang nhất, nhưng thật ra chẳng có mấy người trong đám học sinh đọc báo mỗi ngày như Hermione. Tụi nó đều đang nói về bài tập về nhà và Quidditch, và những chuyện nhảm nhí gì khác nữa ai mà biết được, trong khi bên ngoài những bức tường này vừa có thêm mười Tử thần Thực tử tăng cường vào hàng ngũ của Voldermort.

http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph25-1.jpg

Cụ Dumbledore và giáo sư McGonagall đang chuyện trò rất nghiêm túc

Nó liếc nhìn lên bàn ăn của các giáo sư. Ơû trên đó lại là một câu chuyện khác: cụ Dumbledore và giáo sư McGonagall đang chuyện trò rất nghiêm túc, cả hai đều có vẻ mặt cực kỳ trầm trọng. Giáo sư Sproutđặt tờ Nhật Báo Tiên Tri dựa vào chai nước xốt cà và đang đọc trang nhất một cách chăm chú, đến nỗi bà không để ý rằng lòng đỏ trứng từ cái muỗng bất động trong tay bà đang thánh thót nhễu xuống vạt áo. Trong khi đó, ở tuốt đầu bàn bên kia, giáo sư Umbridge cắm mặt chúi mũi vô chén cháo. Từ hồi nào giờ mới có một lần đôi mắt cóc nòng nọng của bà không quét khắp Đại Sảnh đường để rà tìm những đứa học trò quậy. Bà trợn mắt lên khi nuốt thức ăn và cứ chốc chốc lại ném ánh mắt ác độc về phía chỗ cụ Dumbledore và giáo sư McGonagall đang trò chuyện hết sức chăm chú.

Hermione vẫn còn đang nhìn chòng chọc vào tờ báo, chợt kêu lên đầy kinh ngạc:

– Ôi trời…

Harry đâm ra bồn chồn hốt hoảng, hỏi ngay:

– Bây giờ tới chuyện gì nữa?

Hermione trông như bị sốc, kêu lên:

– Thiệt là… khủng khiếp.

Cô nàng xếp tờ báo ở trang mười và đưa trả nó cho Harry và Ron.

CÁI CHẾT BI THẢM CỦA CÔNG CHỨC BỘ PHÁP THUẬT

Đêm qua bệnh viện Thánh Mungo đã hứa là sẽ thẩm tra chu đáo sau khi một viên công chức của Bộ Pháp Thuật, ông Broderick Bode, 49 tuổi, được phát hiện đã chết ngay trên giường của mình, bị một cây kiểng trồng trong chậu quấn siết đến chết ngạt. Các Lương y được mời đến hiện trường đã không thể nào hồi sinh được ông Bode, ông này đã bị thương bởi một tai nạn tại nơi làm việc vài tuần trước khi chết.

Lương y Miriam Strout, người chịu trách nhiệm về phòng bệnh của ông Bode vào thời điểm xảy ra tai nạn, đã bị đình chỉ việc làm nhưng vẫn lãnh toàn bộ lương bổng và bà đã không thể đưa ra lời bình luận nào vào ngày h6om qua, nhưng phù thủy phát ngôn của bệnh viện đã tuyên bố như sau:

“Bệnh viện Thánh Mungo vô cùng tiếc cho cái chết của ông Bode. Trước khi tan nạn thương tâm này xảy ra, ông đã hồi phục được sức khỏe của mình một cách ổn định. Chúng tôi có những hướng dẫn chặt chẽ về những đồ trang trí được cho phép bày biện trong các phòng bệnh của chúng tôi, nhưng dường như Lương y Strout đã quá bận rộn trong dịp lễ Giáng Sinh nên đã không chú ý đến sự nguy hiểm của cây kiểng trên chiếc bàn bên giường của ông Bode. Bởi vì khả năng chuyện trò và vận động của ông Bode đã tiến triển tốt, Lương y Strout đã khuyến khích ông Bode tự mình chăm sóc cây kiểng này, mà không nhận thức rằng đó không phải là một cây Bông-đòng-đưa vô hại, mà là một nhánh được cắt ra từ Bẫy Quỷ, khi bệnh nhân đang hồi phục Bode vừa chạm vào nhánh cây này, nó lập tức quấn siết ông đến chết nghẹt.”

“Bệnh viện Thánh Mungo vẫn chưa thể biết được nguyên nhân vì sao lại có nhánh cây ấy trong phòng bệnh và yêu cầu bất kỳ pháp sư và phù thủy nào có được thông tin liên quan hãy xung phong cung cấp.”

Ron nói:

– Ông Bode… Ông Bode. Cái tên này nghe quen quen…

Hermione thì thầm:

– Tụi mình đã gặp ông ấy rồi, ở bệnh viện Thánh Mungo ấy, mấy bồ còn nhớ không? Ông ấy nằm đối diện giường của thầy Lockhart, cái ông cứ nằm yên đó mà nhìn đăm đăm lên trần nhà ấy. Và tụi mình cũng đã chứng kiến lúc nhánh cây Bẫy Quỷ được đưa đến. Bà ấy – bà Lương y ấy – nói rằng đó là một món quà Giáng Sinh.

Harry nhớ lại câu chuyện. Một cảm giác kinh hoàng dâng lên như mật đắng trong họng nó.

– Sao tụi mình lại không thể nhận ra được đó Bẫy Quỷ chứ? Tụi mình đã từng nhìn thấy nó trước đây rồi… Lẽ ra tụi mình đã có thể ngăn không cho chuyện này xảy ra.

Ron gạt phắt đi:

– Ai mà có thể ngờ được là một nhánh cây Bẫy Quỷ giả dạng chậu kiểng lại xuất hiện ở một bệnh viện chứ? Không phải lỗi của tụi mình đâu, mà là tội của những kẻ nào đó đã gửi tặng cái đó cho ông Bode! Những kẻ đó mới thật sự là ăn hại đái nát, tại sao họ không kiểm tra xem họ đã mua phải cái gì chứ?

Hermione run run nói:

– Ôi thôi đi, Ron! Mình không cho là có kẻ nào đó lại đặt nhánh cây Bẫy Quỷ vào chậu kiểng mà không nhận ra rằng nó sẽ cố tìm cách giết bất kỳ ai chạm vào nó đâu. Vụ này – vụ này là một vụ giết người… và là một vụ giết người rất xảo quyệt… nếu cái cây do một kẻ nặc danh gửi đến, thì làm sao có thể tìm ra được hung thủ của vụ này chứ?

Harry lúc này lại không suy nghĩ về cây Bẫy Quỷ. Nó đang nhớ lại khi đi thang máy xuống tầng chín của Bộ Pháp Thuật trong cái ngày diễn ra phiên tòa kỷ luật của nó, và nó đã thấy một người mặt tái mét đi vào thang máy ở tầng Vành Tai.

Nó chậm rãi nói:

– Mình đã từng gặp ông Bode rồi. Mình đã gặp ông ấy ở Bộ Pháp Thuật với ba của Ron.

Mồm Ron há hốc:

– Ở nhà mình cũng đã từng nghe ba mình nói về ông ấy. Ông ta là một người Không Được Nói Ra – ông làm việc ở Sở Bảo Mật!

Tụi nó nhìn nhau một lát, xong Hermione kéo tờ báo về phía mình, xếp nó lại, đăm đăm nhìn hình của mười Tử thần Thực tử vừa vượt ngục ở trang bìa một lúc, rồi cô nàng đứng dậy. Ron ngạc nhiên hỏi:

– Bồ định đi đâu đó.

Hermione quàng cái cặp sách qua vai, nói:

– Đi gởi một lá thư. Thư… Ôi, mình cũng không biết… nhưng mà cũng nên thử… và mình là người duy nhất có thể…

– Sao mình ghét cái kiểu nó làm ra bộ đó.

Ron lầm bầm khi nó và Harry đứng lên khỏi bàn và đi thong thả ra khỏi Đại Sảnh đường.

– Nếu như nó nói cho tụi mình biết thử một phen là nó đang định làm gì thì nó có chết chóc gì không cơ chứ? Nó chỉ mất chừng mười giây – A, bác Hagrid ơi!

Lão Hagrid đang đứng bên cạnh cánh cửa mở vào sảnh đường, đợi cho một đám học sinh Ravenclaw đi qua. Lão vẫn còn trong tình trạng bầm giập sưng xỉa như cái ngày trở lại trường sau khi hoàn thành nhiệm vụ về những người khổng lồ, đã vậy còn có thêm một vết cắt mới vắt ngang qua sống mũi.

Lão cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng cũng chỉ tạo ra được một cái nhăn nhó đau đớn.

– Hai đứa bây khỏe không?

Harry vừa hỏi vừa đi theo lão Hagrid đang kềnh càng bước đằng sau đám học sinh nhà Ravenclaw.

– Bác có khỏe không, bác Hagrid?

– Khỏe, khỏe re.

Lão Hagrid đáp, làm ra bộ ung dung một cách gượng gạo; lão giơ một bàn tay lên vẫy tụi nó và suýt một chút xíu nữa là đấm vào bộ mặt khiếp đảm của giáo sư Vector lúc đó đang đi ngang qua. Lão lầm bầm:

– Chỉ bận búa xua, ba mớ thường lệ, như tụi bây biết đó – chuẩn bị mấy bài học, hai con rồng lửa đang thay vảy, và bác đang bị quản chế.

– Bác đang bị quản chế hả?

Ron la lên khiến cho nhiều học sinh đang đi ngang qua phải ngoái nhìn lại tò mò. Nó bèn hạ giọng thì thầm:

– Cháu xin lỗi – cháu muốn nói – bác đang bị thử thách à?

Lão Hagrid đáp:

– Ừ. Cũng hổng đến nỗi bất ngờ, nói thiệt tình với các cháu đó. Các cháu có lẽ không hiểu đâu, nhưng cái vụ thanh tra đó không được hay ho lắm, các cháu cũng biết mà… nhưng dù soa đi nữa…

Lão thở dài thiệt sâu:

– … cũng nên đi chà thêm bột ớt cho bọn rồng lửa ấy, nếu không tụi nó sẽ cụt đuôi mất. Chào các cháu nghe, Harry… Ron…

http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph25-2.jpg

Lão sải dài bước chân bỏ đi, ra khỏi cửa trước

Lão sải dài bước chân bỏ đi, ra khỏi cửa trước, xuống mấy bậc thềm đá rồi dẫm chân xuống sân trường ẩm ướt. Harry nhìn theo lẽo, tự hỏi nó còn có thể chịu đựng thêm bao nhiêu tin xấu nữa.

Vụ lão Hagrid đang bị quản chế trở thành tin tức phổ biến khắp trường chỉ trong mấy ngày sau, nhưng Harry hết sức phẫn nộ khi nhận thấy chẳng có mấy ai tỏ ra buồn bực về chuyện này; thực ra, có mấy đứa, mà nổi bật trong mấy đứa này là Draco Malfoy, lại tỏ ra vô cùng hí hửng. Còn đối với cái chết kỳ quái của một công chức tầm tầm của Bộ Pháp Thuật trong bệnh viện Thánh Mungo thì chỉ có Harry, Ron và Hermione là biết đến hay quan tâm đến. Lúc này chỉ còn có một chủ đề được thảo luận ở trong các hành lang: cuộc đào thoát của mười Tử thần Thực tử. Tin này rốt cuộc đã được vài người có đọc báo tung ra khắp trường. Người ta đồn đãi là vài ba tên tù vượt ngục ấy đã xuất hiện ở làng Hogsmeade, rằng chúng có thể đang trốn ở Lều Hét và chúng có thể sẽ đột nhập vào trường Hogwarts, như Sirius Balck đã từng làm một phen.

Những ai đã được sinh ra và lớn lên trong những gia đình phù thủy thì đều đã nghe nói đến tên của những Tử thần Thực tử này trong nỗi khiếp sợ không kém gì so với cái tên Voldermort. Những tội ác mà chúng gây ra dưới triều đại kinh hoàng mà Voldermort thống trị đã trở nên huyền thoại. Nhiều đứa trong số những học sinh ở Hogwarts có bà con thân thích là nạn nhân của bọn Tử thần Thực tử này; những đứa này bỗng nhiên thấy mình trở thành những mục tiêu ngoài ý muốn của những cái nhìn khiếp sợ khi tụi nó đi trong các hành lang: như Susan Bones chẳng hạn, đã có chú, cô và anh em họ cùng bị giết dưới tay của một trong số mười tên ấy, cô bé này đã nói một cách đau khổ trong giờ Thảo Dược học rằng giờ đây nó đã biết tận tường xương tủy cái cảm giác là một Harry thì như thế nào.

– Và mình không biết làm sao bạn có thể chịu đựng được – thiệt là kinh khủng.

Cô bé nói thẳng thừng, vung tay vẩy quá nhiều phân rồng lên cái khay đựng cây giống Táp Ré của mình, khiến cho chúng vặn vẹo và ré lên om xòm hết sức khó chịu.

Đúng là Harry đã là chủ đề của những câu chuyện rù rì và những vụ chỉ trỏ vừa được phục hồi và làm mới lại trong các hành lang vào những ngày này, nhưng nó tin là nó đã dò ra có một chút xíu khác biệt trong giọng điệu của những tiếng xì xèo ấy. Lúc này chúng nghe có vẻ tò mò hơn là thù địch, và có một hay hai lần nó tin là nó đã nghe lỏm được vài đoạn trong những cuộc đối thoại, cho thấy rằng những kẻ già mồm đã không thỏa mãm lắm với kiểu tường thuật của tờ Nhật Báo Tiên Tri về việc mười Tử thần Thực tử đã thoát ra khỏi thành lũy nhà ngục Azkaban như thế nào và tại sao lại đào thoát.

Trong sự bối rối và sợ hãi, những người đang hoang mang có vẻ như đành hướng về sự giải thích khác duy nhất mà họ có được vào lúc này: đó là những gì mà Harry và cụ Dumbledore đã không ngừng giải thích từ năm ngoái đến nay.

Mà sự thay đổi không phải chỉ có trong thái độ và tâm trạng của bọn học sinh. chính lúc này người ta thường bắt gặp trong hành lang những nhóm hai hoặc ba giáo viên trao đổi với nhau bằng những lời thì thầm rất nhỏ với giọng điệu khẩn cấp, nhưng ngay khi thấy có học sinh nào đi tới gần là họ ngừng ngang những cuộc chuyện trò của mình liền.

Một hôm, khi Hermione, Harry và Ron đi qua chỗ giáo sư McGonagall, thầy Flitwick và giáo sư Sprout đang túm tụm với nhau bên ngoài phòng học lớp Bùa mê, Hermione hạ thấp giọng nói nhỏ:

– Rõ ràng là các thầy cô không còn có thể nói chuyện tự do thoải mái trong phòng giáo vụ nữa rồi… ít nhất cũng không thể nói năng thoải mái được khi có mụ Umbridge ở đó.

Ron ngoái nhìn về ba giáo viên, nói:

– Mình đoán có lẽ các thầy cô vừa biết được thêm điều gì đó mới.

Harry tức giận nói:

– Chẳng lẽ mình không được quyền biết nếu các thầy cô biết à? Nhất là sau cái đạo luật giáo dục… Ờ, bây giờ chúng ta có tới đạo luật số mấy rồi?

Bởi vì ngay buổi sáng sau khi tin tức về cuộc vượt ngục ở Azkaban được tung ra, đã có thêm nhiều bảng thông cáo xuất hiện trên bảng thông báo của các nhà:

THEO LỆNH CỦA THANH TRA TỐI CAO TRƯỜNG HOGWARTS

Kể từ lúc này các giáo viên bị cấm chỉ không được cung cấp cho học sinh bất kỳ thông tin nào không liên quan đến các môn học mà họ được trả lương để dạy.

Thông báo trên được coi như Đạo luật giáo dục Số Hai mươi Sáu.

Đã ký:
Dolores Umbridge
Thanh tra Tối cao

Cái đạo luật vừa ban hành mới toanh này đã trở thành đề tài của vô số chuyện tiếu lâm trong giới học trò trường Hogwarts. Lee Jordan vừa chỉ ra cho giáo sư Umbridge thấy rằng theo cái luật mới của bà, thì bà không được phép cấm Fred và George chơi Bánh Nổ cuối lớp.

– Thưa giáo sư, Bánh Nổ không dính dáng gì tới môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám cả! Chuyện đó không phải là thông tin liên quan đến môn học của cô!

Sau đó, khi Harry gặp lại Lee, nó thấy mu bàn tay của Lee rỉ máu khá tệ. Harry bèn đề nghị Lee ngâm tay vô tinh chất Liền da.

Harry tưởng đâu cuộc vượt ngục ở Azkaban có thể làm bà Umbridge biết khiêm tốn lên ít nhiều, tưởng đâu mụ có lẽ cũng bối rối về cái thảm họa vừa xảy ra ngay dưới mũi ông Fudge kính yêu của mụ. Dè đâu, chuyện này chỉ có vẻ như càng làm gia tăng dữ dội cái khát vọng điên cuồng của mụ là kiểm soát và điều khiển tất cả mọi mặt cuộc sống ở Hogwarts. Dường như mụ đã quyết tâm đạt được ít nhất là một thành tích đuổi việc liền một người nào đó, và vấn đề còn lại chỉ là câu hỏi liệu giáo sư Trelawney hay lão Hagrid sẽ là người phải ra đi trước tiên.

Bây giờ thì mỗi buổi học Chiêm tinh và Chăm sóc sinh vật Huyền bí đều diễn ra dưới sự giám sát của mụ Umbridge cùng với cái bìa kẹp hồ sơ của mụ.

Mụ rình rập bên cạnh lò sưởi trong căn phòng học tuốt trên đỉnh tháp nồng nàn mùi nước hoa. Mụ chen ngang vô bài giảng càng lúc càng kích động của giáo sư Trelawney bằng những câu hỏi hóc búa về khoa Bói chim và khoa Bói hình bảy góc, khăng khăng đòi giáo sư tiên đoán trước các câu trả lời của học sinh, trước khi chúng trả lời, và yêu cầu giáo sư lần lượt biểu diễn kỹ năng của bà với quả cầu pha lê, rồi đến mấy lá trà và mấy cục đá khắc cổ ngữ Rune. Harry nghĩ chẳng mấy chốc nữa giáo sư Trelawney có lẽ sẽ ngã quỵ dưới áp lực căng thẳng này. Nhiều lần nó đi ngang qua giáo sư trong hành lang, (mà tự thân sự kiện này vốn rất hiếm khi xảy ra, vì trước đây giáo sư vẫn thường ở lại trong căn phòng trên đỉnh tháp của bà), nó thấy bà tự lẩm bẩm nói với chính mình một cách thảng thốt, tay thì nắm chặt lại và mắt thì liếc nhìn qua vai một cách kinh hãi, và người của bà luôn luôn bốc ra một mùi nồng nặc của một thứ rượu mạnh dùng để nấu ăn. Nếu như Harry không lo lắng quá nhiều về lão Hagrid, thì chắc là nó sẽ cảm thấy áy náy cho giáo sư Trelawney – nhưng nếu như phải có một trong hai người đó bị đuổi việc, thì Harry chỉ có thể có một lựa chọn về việc ai là người nên được giữ lại mà thôi.

Thiệt không may là Harry có thể thấy rằng lão Hagrid đã chẳng dựng lên được những buổi biểu diễn khấm khá gì hơn giáo sư Trelawney. Lão cũng có vẻ đã mất hết tinh thần, mặc dù lão hình như đã nghe theo lời khuyên của Hermione, và từ đó cho đến tận lễ Giáng Sinh lão đã không đưa ra dạy trong lớp một con thú nào dễ sợ hơn là con Cờ Rụp – một sinh vật không khác mấy với một con chó săn Jack Russell, ngoại trừ mỗi chi tiết là cái đuôi của nó có hình cái chĩa ba. Lão thường lãng trí và bồn chồn trong lúc giảng bài, làm đứt ngang mạch chuyện đang nói với cả lớp, rồi trả lời trật lất các câu hỏi, và lúc nào lão cũng lo lắng liếc mắt về phía giáo sư Umbridge. Lão cũng ngày một xa cách với bọn Harry, Ron và Hermione, chưa từng thấy, và lão kiên quyết cấm chúng đến thăm lão sau khi trời tối. Lão thẳng thừng nói với tụi nó:

– Nếu mụ ta mà bắt được các cháu, thì tất cả chúng ta đều cầm như đưa cô vô máy chém hết.

Tụi nó cũng không hề mong muốn làm điều gì tác hại thêm nghề nghiệp của lão, nên cũng đành thôi đi xuống căn chòi của lão chơi vào những buổi tối.

Đối với Harry, nó cảm thấy như mụ Umbridge đang tước đoạt của nó hết mọi thứ đã làm cho cuộc sống của nó ở trường Hogwarts đáng sống: nào là những cuộc viếng thăm ở căn chòi của lão Hagrid, nào là chuyện viết thư cho chú Sirius, cây chổi bay Tia Chớp và cả môn Quidditch. Nó trả đũa mụ ta bằng cách duy nhất mà nó có thể làm: nỗ lực gấp đôi trong các buổi họp của Đ.Q.D.

Harry cảm thấy sung sướng khi nhận thấy tất cả thành viên, thậm chí cả Zacharia Smith, cũng đã gấp rút tập luyện chuyên cần hơn bao giờ hết từ khi có tin là mười Tử thần Thực tử đã đào thoát khỏi nhà ngục Azkaban, nhưng không một đứa nào học hành tiến bộ rõ rệt hơn Neville. Cái tin những kẻ tấn công cha mẹ nó đã trốn thoát gâu nên một sự thay đổi kỳ lạ và thậm chí là hơi đáng sợ bên trong Neville. Nó không hề có một lần nào nhắc tới cuộc gặp gỡ với Harry, Ron và Hermione ở khu cẩn mật trong bệnh viện Thánh Mungo, và trước mặt Neville, tụi Harry, Hermione và Ron cũng giữ im lặng về cuộc đào thoát của Bellatrix và những đồng bọn của mụ ta. thật ra, Neville hầu như không nói năng gì nữa trong những buổi họp Đ.Q.D., mà chỉ cắm cúi luyện tập đi luyện tập lại không ngừng nghỉ các lời nguyền và phản nguyền mà Harry dạy. Gương mặt bụ bẫm của Neville đăm đắm tập trung, nó hầu như hoàn toàn bất chấp những thương tổn và tai nạn có thể xảy ra, và chỉ chăm chăm luyện tập hăng say hơn bất kỳ trong lớp. Nó tiến bộ rất nhanh khiến ai cũng phải lấy làm lạ, và khi Harry dạy tụi nó tới Bùa Chắn – một phương cách để phản kháng lại những lời nguyền rủa vụn vặt khiến chúng quay lại tấn công những kẻ ra đòn – thì chỉ có mỗi Hermione là quán triệt món bùa chú này nhanh hơn Neville.

Thực ra Harry sẵn sàng đánh đổi với cái giá khổng lồ để có thể có được sự tiến bộ trong mấy buổi học Bế quan Bí thuật tương tự như Neville đã làm trong các buổi luyện tập của Đ.Q.D. Những bài học của Harry với thầy Snape, vốn đã tệ hại ngay từ lúc mới khởi đầu, bây giờ càng không có thêm được chút xíu tiến bộ nào hết. Ngược lại, Harry cảm thấy càng ngày càng khốn khổ hơn với những bài học này.

http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph25-3.jpg

…bây giờ nó lại thường chiêm bao thấy mình đang đi xuống cái hành lang

Trước khi nó bắt đầu học Bế quan Bí thuật, cái thẹo của nó thỉnh thoảng mới nhức nhối, thường là vào ban đêm, hoặc là vào những lúc nháng lên một cách kỳ lạ những suy tư và tâm trạng của Voldermort mà nó được tham dự vào. Nhưng mà dạo gần đây cái thẹo của Harry nhức nhối liên tục, hiếm có lúc nào ngừng được cơn đau buốt, và nó cũng thường cảm thấy rộn lên những cơn phiền muộn hoặc hưng phấn thường chẳng liên quan gì đến những chuyện đang diễn ra với nó vào lúc ấy, và những cơn cảm xúc rộn lên như thế thường đi kèm với một cơn đau đớn đặc biệt phát ra từ cái thẹo. Harry có một cảm giác hãi hùng là nó đang từ từ biến thành một thứ ăng-ten cảm ứng, rung lên theo từng dao động li ti trong tâm trạng Voldermort, và nó biết chắc chắn rằng sự nhạy cảm ngày càng gia tăng rõ rệt này đã bắt đầu kể từ bài học Bế quan Bí thuật đầu tiên của nó với thầy Snape. Hơn thế nữa, bây giờ nó lại thường chiêm bao thấy mình đang đi xuống cái hành lang hướng về cửa vào Sở Bảo Mật gần như mỗi đêm, những giấc chiêm bao này luôn luôn chấm dứt ở cảnh nó đứng trước cánh cửa gỗ đen trần trụi với lòng đầy ham muốn.

Khi Harry thổ lộ chuyện này với Hermione và Ron, Hermione tỏ ra lo lắng:

– Có lẽ nó cũng giống một chứng bệnh, một cơn sốt chẳng hạn. Thường thường phải trở bệnh nặng một phen rồi mới khỏi bệnh.

Harry nói huỵch toẹt:

– Chính mấy bài học với thầy Snape làm nó tệ hơn. Mình hết chịu nổi chuyện cái thẹo mình cứ đau tấy lên rồi. Mình cũng chán ngấy cười cứ đêm đêm lại đi xuống cái hành lang ấy rồi.

Nó tức giận chà xát vầng trán của mình.

– Mình chỉ ước ao sao cho cái cửa ấy mở ra, mình đã phát ngán việc đứng mà giương mắt ngó nó rồi.

Hermione đanh giọng nói ngay:

– Chuyện này không đùa được đâu! Thầy Dumbledore tuyệt nhiên không hề muốn bồ mơ màng về cái hành lang ấy chút nào, nếu không thì thầy đã không nhờ thầy Snape truyền dạy cho bồ Bế quan Bí thuật. Bồ chỉ cần chịu khó học hành cuyên cần thêm một chút nữa.

Harry nổi sùng nói:

– Thì mình đang chịu khó đây! Có dịp bồ cứ thử đi – khi thầy Snape cố tìm cách thâm nhập vô trong đầu bồ – bồ sẽ biết, đúng là chẳng cười nổi đâu!

Ron từ tốn nói:

– Có lẽ…

Hermione quạu quọ ngắt lời Ron:

– Có lẽ cái gì?

Ron rầu rĩ nói:

– Có lẽ cái chuyện Harry không thể khép kín được tâm tư không phải là lỗi của Harry đâu.

Hermione hỏi:

– Bồ định nói gì?

– Aø, có thể là do thầy Snape không thật sự muốn giúp Harry…

Harry và Hermione cùng trợn tròn mắt nhìn sững Ron. Ron nhìn từ đứa này sang đứa kia một cách nghiêm trọng và đầy ý nghĩa. Nó nói tiếp, giọng thấp hơn:

– Biết đâu, ông ta lại chẳng đang cố tình mở cho tâm tư Harry rộng thêm nữa… để dễ bề tiếp cận hơn cho Kẻ-mà-ai-cũng…

Hermione giận dữ quát:

– Im đi, Ron! Bao nhiêu lần rồi bồ cứ nghi ngờ thầy Snape, mà có bao giờ bồ đúng đâu? Thầy Dumbledore đã tin tưởng thầy Snape, thầy ấy lại làm việc cho Hội, ngần ấy là đủ để tín nhiệm rồi!

Ron vẫn bướng bỉnh nói:

– Ông ta từng là một Tử thần Thực tử. Và tụi mình chưa bao giờ được nhìn thấy bằng chứng rằng ông ta đã thực sự cải tà quy chánh.

Hermione lặp lại:

– Thầy Dumbledore tin tưởng thầy Snape. Mà nếu chúng ta không thể tin được thầy Dumbledore, thì chúng ta không thể tin ai được nữa.

Vì có quá nhiều thứ để lo và quá nhiều việc để làm: một đống to khủng khiếp toàn bài tập về nhà đã thường xuyên khiến cho đám học sinh năm thứ năm phải thức học đến quá nửa đêm, các cuộc họp bí mật của Đ.Q.D. và những buổi học thường xuyên với thầy Snape, khiến cho tháng Giêng dường như trôi vèo qua bằng một tốc độ dễ sợ. Trước khi Harry kịp nhận ra, tháng Hai đã đến, đem theo một bầu không khí ẩm ướt hơn mà cũng ấm áp hơn cùng với cái viễn cảnh về chuyến đi chơi lần thứ hai trong năm học ở làng Hogsmeade. Harry chẳng còn mấy thời gian để tâm tình với Cho kể từ khi hai người hẹn hò nhau cùng đi chơi ở làng Hogsmeade, nhưng bỗng nhiên Harry chợt vỡ lẽ ra là nó đang phải giáp mặt với một ngày lễ Tình Nhân mà nó sẽ phải cặp kè suốt ngày với mỗi một mình cô gái đó mà thôi.

Vào buổi sáng ngày mười bốn, Harry ăn mặc đặc biệt kỹ lưỡng. Nó và Ron cùng đi ăn sáng vừa đúng lúc bọn bưu cú ào ào kéo đến. Hedwig không có trong đám đó – mà Harry không mong đợi gì con đấy – nhưng khi hai đứa tụi nó vừa ngồi xuống thì Hermione đang kéo mạnh một cái thư từ mỏ của một cú nâu xa lạ.

Hermione hăm hở xé phong bì và rút ra một tấm giấy da nhỏ. Mắt cô nàng đảo từ trái qua phải khi đọc lướt bức thư và trên nét mặt lan tỏa một vẻ hài lòng rõ rệt. Hermione nói:

– Và thiệt là đúng lúc! Chứ nếu mà thư không đến kịp ngày hôm nay thì…

Rồi cô nàng ngước nhìn lên hai người bạn:

– Nghe đây, Harry. Có một chuyện này rất quan trọng. Bồ có thể đến gặp mình ở quán Ba Cây Chổi vào khoảng giữa trưa không?

Harry ngập ngừng nói:

– Ờ… mình không biết. cho có thể muốn mình đi chơi với bạn ấy trọn cả ngày hôm nay. Tụi này cũng chưa hề bàn tính xem sẽ đi đâu.

Hermione nói nhanh:

– Thôi thì bồ cứ dắt theo bạn ấy nếu như không còn cách nào khác nữa. Nhưng mà bồ sẽ đến chứ?

– Ờ… cũng được, nhưng mà tại sao? mình không có thì giờ để nói rõ với bồ vào lúc này, mình phải trả lời bức thư này thiệt gấp đây…

Và cô nàng vội vã lao ra khỏi Đại Sảnh đường, một tay nắm chặt lá thư và một tay kia vẫn còn cầm một miếng bánh mì nướng.

Harry hỏi Ron:

– Bồ có đi chơi không?

Nhưng Ron lắc đầu ra vẻ ủ ê:

– Mình không thể đi chơi làng Hogsmeade được; chị Angeline muốn tập luyện cả ngày hôm nay. Chẳng thể nào làm gì khác hơn được; đội tụi mình bây giờ là đội Quidditch dở nhất mà mình chưa từng thấy. Bồ mà thấy Sloper và Kirke chơi thì biết, tụi nó dở hết chỗ nói, còn dở hơn cả mình nữa.

http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph25-4.jpg

Tụi nó tạm biệt nhau sau đó, có một chút gì đó sượng sùng và lạnh nhạt

Rồi nó thở dài thườn thượt:

– Mình không biết tại sao mà chị Angeline chưa cho mình ra khỏi đội?

Harry cáu gắt bảo:

– Tại vì bồ chơi rất hay nếu bồ chơi hết sức, đó là lý do.

Harry khó lòng mà thông cảm được với hoàn cảnh của Ron, bởi vì nó sẵn sàng đánh đổi hết mọi thứ để được chơi trong trận đấu sắp đến với nhà Hufflepuff. Ron có vẻ như hiểu ra thái độ của Harry, vì nó không nhắc gì đến trận Quidditch nữa trong suốt bữa ăn sáng, rồi khi tụi nó tạm biệt nhau sau đó, có một chút gì đó sượng sùng và lạnh nhạt. Ron đi đến sân tập Quidditch và Harry, cố gắng vuốt mượt mái tóc khi ngắm bóng mình phản chiếu trên cái lưng muỗng cà phê, rồi một mình đi về phía tiền sảnh để gặp Cho, trong lòng phập phồng không biết là hai đứa tụi nó sẽ nói về những chuyện quỷ yêu gì trên cái cõi đời này đây.

Cho đang đợi Harry, cách cánh cửa lớn bằng gỗ sồi một chút xíu, trông cô nàng vô cùng xinh xắn với mái tóc được cột sau ót kiểu đuôi ngựa, thành một chùm dài. Khi Harry bước về phía Cho, hai cẳng chân của nó bỗng trở nên to quá khổ so với thân hình; và nó bỗng hãi hùng nhận ra hai cánh tay mình ngủng ngoẳng đung đưa ở hai bên sườn một cách mới ngu ngốc làm sao.

Cho nói lí nhí như hết hơi:

– Chào.

Harry cũng nói:

– Chào.

Hai đứa trân trân ngó nhau một lúc, rồi Harry nói:

– Ơ… a… ờ… thôi, tụi mình đi hả?

– Ờ… dạ…

Hai đứa bèn nối đuôi hàng người đang được thầy giám thị Filch duyệt cho đi ra, đứa này thỉnh thoảng lại liếc mắt với đứa kia rồi ngượng ngùng cười gượng với nhau, nhưng không đứa nào nói chuyện với đứa nào cả. Harry thở phào nhẹ nhõm khi tụi nó ra được ngoài trời thoáng đãng, và cảm thấy lặng lẽ bên nhau coi bộ dễ dàng hơn là cứ đứng trơ ra đó mà lúng túng vụng về nhìn nhau. Ngày hôm đó trời trong lành, mát lạnh, và lúc hai đứa nó băng quang sân tập Quidditch, Harry thoáng ngó thấy Ron và Ginny đang bay là đà bên trên khán đài, nó bỗng thấy nhói đau kinh khủng, rằng nó đã không được ở trên đó mà luyện tập với tụi kia…

Cho nói:

http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph25-5.jpg

“Chắc là bạn nhớ lắm hả?”

– Chắc là bạn nhớ lắm hả?

Harry ngoảnh lại và thấy Cho đang quan sát nó. Nó thở dài:

– Ừ… mình nhớ lắm chứ.

Cho hỏi:

– Bạn còn nhớ lần đầu tiên tụi mình thi đấu với nhau không, hồi năm thứ tư ấy?

Harry nhe răng cười, nói:

– Nhớ. Bạn cứ truy cản mình hoài.

Cho mỉm cười, bồi hồi nhớ lại:

– Mà anh Wood thì cứ biểu bạn đừng có hào hoa phong nhã nữa, cứ hất mình ra khỏi cán chổi nếu cần phải làm vậy. Nghe nói ảnh đã được nhận vô đội Niềm Tự Hào của Portree rồi, đúng không?

– Không, đội Liên Minh Puddlemere, mình có gặp anh ấy hồi Cúp Thế Giới năm ngoái.

– Ưø, mình cũng gặp bạn ở đó, bạn nhớ không? Tụi mình cùng ở chung trong một khu cắm trại. Thiệt là vui hả?

Đề tài Cúp Thế Giới Quidditch đã giúp hai đứa đi qua suông sẻ đoạn đường từ lối đi chính ra cổng và qua khỏi cổng trường. Harry không dè chuyện trò với Cho hóa ra lại dễ dàng như vậy, thật ra thì cũng dễ dàng như vậy, thật ra thì cũng dễ dàng chẳng kém gì chuyện trò với Ron và Hermione. Nhưng nó vừa mới cảm thấy tự tin và phấn khởi được chút xíu thì một băng đông đúc những nữ sinh nhà Slytherin đi ngang qua hai đứa tụi nó, trong đám đó có cả Pansy Parkinson.

Pansy ré lên trong tiếng cười khúc khích rộ lên đầy ác ý của đám nữ sinh:

– Potter và Chang! Oái mèn ơi, Chang ơi, thiệt tình tao không chịu nổi sở thích của mày… Ít ra thì Diggory cũng còn được cái mã đẹp trai!

Đám nữ sinh bước nhanh lên, nói cười, ó ré với kiểu châm chọc đanh đá cùng với nhiều cái nhìn trơ trẽn quá đáng ném ngược về phía Harry và Cho, để lại một sự im lặng bối rối theo những bước chân của hai đứa nó. Harry không thể nghĩ ra điều gì nữa để nói về Quidditch, và Cho, gương mặt hơi ửng hồng, thì chăm chú ngó xuống bước chân mình.

Khi hai đứa tụi nó đi vào làng Hogsmeade, Harry hỏi:

– Vậy… bạn muốn đi đâu?

Con Đường Lớn đang đầy nhóc lũ học sinh nhộn nhịp đi đi lại lại, ngắm nghía những cửa sổ trưng bày hàng mẫu của các tiệm phố và đứng dồn cục lố nhố trên những vỉa hè.

Cho nhún vai nói:

– Ôi… đâu cũng được. Ờ… hay là tụi mình cứ đi dạo phố hay gì đó.

Hai đứa đi lang thang về phía tiệm Dervish & Banges. Một tấm bích chương lớn vừa được dán lên cửa sổ tiệm này và một mớ dân làng Hogsmeade đang xúm lại coi. Họ tránh ra một bên khi Harry và Cho đi đến gần và Harry một lần nữa nhìn sững vào mười tấm hình của những tên Tử thần Thực tử vừa vượt ngục. Tấm thông báo (“Thừa lệnh của Bộ Pháp Thuật”) hứa tặng thưởng một ngàn Galleon cho bất kỳ pháp sư hay phù thủy nào cung cấp thông tin giúp cho việc bắt giam lại bất kỳ kẻ nào trong số bọn tội phạm có trong hình.

Cho cũng đăm đăm nhìn vào mấy tấm hình của bọn Tử thần Thực tử, nói nhỏ:

– Thiệt là khôi hài hả? Mình nhớ hồi Sirius Black đào tẩu, khắp làng Hogsmeade chỗ nào cũng có bọn giám ngục lùng sục để săn tìm hắn. Vậy mà bây giờ có đến mười Tử thần Thực tử đang tung hoành tự do mà chẳng thấy một tên giám ngục nào hết…

Harry dứt mắt ra khỏi gương mặt của Bellatrix Lestrange, đưa mắt nhìn lên ngó xuống Con Đường Lớn, nói:

– Ừ. Ừ há, kỳ lạ thật.

Chẳng phải là Harry lấy làm tiếc cho cái chuyện không có tên giám ngục nào quanh quẩn đâu đây, nhưng bây giờ, khi nghĩ đến chuyện này, thì nó mới thấy sự vắng mặt của bọn giám ngục quả thật đáng chú ý hết sức. Chúng không những đã để cho bọn Tử thần Thực tử trốn thoát, mà chúng cũng chẳng màng tới chuyện truy lùng bọn này… Có vẻ như lúc này bọn giám ngục đã thật sự thoát khỏi kiểm soát của Bộ Pháp Thuật.

Mười tên Tử thần Thực tử vượt ngục giương mắt ra ngó ra từ mọi cửa tiệm mà Harry và Cho đi ngang qua. Khi hai đứa nó đi ngang qua tiệm Scrivenshaft’s thì trời bắt đầu mưa; những giọt nước mưa lạnh ngắt nặng nề cứ liên tục tạt vào mặt và gáy Harry.

Lúc mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn, Cho ngập ngừng ướm lời:

– Ơ… bạn có muốn uống một cà phê không?

Harry nhìn quanh quất, nói:

– Ừ, phải đó. Ở đâu có…?

Cho mừng rỡ nói:

– Ôi, ở gần đây có một chỗ dễ thương lắm; bạn đã bao giờ đến quán của Bà Puddifoot chưa?

Cho bèn dẫn Harry đi tới một con đường ngang, vào một quán trà nhỏ mà trước đây Harry chưa bao giờ để ý đến. Chỗ đó chật chội, nhỏ xíu và ướt át, mọi thứ trong đó đều có vẻ như được trang điểm bằng ren rua nơ niếc, khiến Harry nhớ lại một cách khó chịu cái văn phòng của bà Umbridge. Vậy mà Cho vui vẻ nói:

– Dễ thương quá phải không?

Harry đành ậm ừ không thành thật lắm:

– Ờ… há.

Cho chỉ mấy thiên thần tình ái vàng chóe đang bay lượn lờ trên mấy cái bàn tròn nho nhỏ, thỉnh thoảng lại vung giấy hoa rải lên đầu những người khách đang ngồi ở mấy cái bàn đó.

– Nhìn kìa, bà ấy trang hoàng cho ngày lễ Tình Yêu đó! Á à…

Hai đứa ngồi xuống cái bàn cuối cùng còn trống đặt cạnh một khung cửa sổ rất ướt át. Cách đó non nửa thước, anh chàng đội trưởng của đội Quidditch nhà Ravenclaw là Roger Davies đang ngồi cùng với một cô gái tóc vàng xinh xắn. Hai người ấy đang cầm tay nhau. Cảnh tượng này khiến cho Harry không được thoải mái lắm, đặc biệt là khi nhìn quanh quán trà, nó thấy trong quán không có ai khác ngoài các cặp, cặp nào cũng đang cầm tay nhau. Nó đồ chừng có lẽ Cho cũng mong nó cầm tay cô nàng.

Bà Puddifoot, một người đàn bà có một búi tóc đen óng ả và to béo đến nỗi bà phải thót người lại một cách khó khăn mới lách qua được khoảng trống giữa cái bàn của Roger Davies và cái bàn của Cho với Harry. Bà nói:

– Mấy con muốn uống gì?

Cho nói:

– Cho tụi con hai ly cà phê.

Trong lúc cà phê của tụi nó chưa bưng ra, thì Roger và cô bạn gái của anh ta đã bắt đầu hôn má nhau bên trên cái hũ đường để trên bàn. Harry ước gì hai anh chị chàng ấy đừng có làm như vậy; nó cảm thấy Davies đang bày ra một mẫu mực mà rồi Cho sẽ mong nó gang đua. Harry cảm thấy mặt mày

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN