Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh


Chương 14


-Không có gì. Bà ấy và tôi chỉ nói một chút về mấy bông hoa. Xin phép, tôi về phòng.

-Khoan đi đã. Nói chuyện với tôi chút đi.- anh bước đến bên cô. Trái tim cô run rẩy. Tại sao bà ấy lại nói vậy? Trước mặt cô…là ở đâu…chẳng lẽ lại là anh. Không phải.

-Anh có chuyện gì muốn nói?- cô hỏi, không dám nhúc nhích bởi anh đang ngồi bên cạnh cô, cảm giác này khiến cô như nghẹt thở.

-Lúc nãy bà ấy nói tìm tình yêu là sao?- anh hỏi.

-Chúng tôi đang nói chuyện về ý nghĩa của hoa hồng vàng thôi. Không có gì to tát cả.

-Vậy cô tìm được tình yêu cho mình chưa?… Ý tôi là cô đã có bạn trai?

-Chưa. Tôi không có bạn trai.- cô đáp lại anh.

-Vậy sao? Tại sao? Cô không có ai theo đuổi hay cô theo chủ nghĩa độc thân hoặc cái gì đó đại loại thế?- anh vẫn có tìm hiểu.

-Không phải vậy. Chỉ là tôi không có thời gian để tâm tới chuyện đó. Cuộc sống có nhiều cái phải lo lắng.

-Nhưng như vậy chẳng lẽ không có người đàn ông nào khiến trái tim cô rung động ư?- anh vẫn tiếp tục ngoan cố.

-Có lẽ là có.- cô trả lời. Phải, có lẽ là có, và người đó là…cô không muốn nghĩ đến người đó trong lúc này, không hề muốn. Nhưng…

-Ai vậy?- anh hỏi cảm thấy miệng mình khô khốc. Anh thậm chí còn chẳng ý thức được điều mình vừa hỏi cô là gì. Dù cho người đó là ai thì hắn là một kẻ may mắn. Anh nghĩ thế. Cô là một cô gái tốt, một người bạn tốt.

-Tôi không muốn nhắc đến anh ấy.- cô trả lời. Và anh im lặng.

Cái chết tiệt gì đang diễn ra trong anh thế này, anh không còn nghĩ được bất cứ điều gì ra hồn nữa. Lâu lắm rồi, đã lâu lắm rồi anh mới có cảm giác này với một người phụ nữ. Cái cảm giác bực bội, giận dữ, tức tối, muốn giết một ai đó nhưng cũng lo sợ, những dây thần kinh trong đầu như tê liệt. Cô ta chẳng là ai cả, cô ta chỉ là một cô gái bình thường. Cô ta rồi cũng sẽ lại đi, đến lúc ấy, anh sẽ chỉ nhớ về cô giống như những cô gia sư khác của con anh.

Anh đã ở bên cạnh cô, rất gần cô, gần đến nỗi khiến cô e sợ. Anh chưa bao giờ gần cô đến thế nhưng cũng chưa bao giờ xa cô đến thế. Bây giờ thì cô thực sự nhận ra, cô đã yêu anh. Phải, từ trước tới giờ, chỉ có một người đàn ông khiến cô để tâm đến, từ khi anh xuất hiện, ánh mắt cô chỉ dõi theo anh. Trái tim cô chỉ tìm hình bóng anh. Cô không thể chạy trốn và cũng không muốn chạy trốn. Nhưng anh không yêu cô, cô biết anh không yêu cô. Cô đã nghe bà Năm kể chuyện của Mỹ Anh, cô đã hiểu tình yêu anh dành cho Mỹ Anh. Cô đã biết, dù anh có lạnh lùng đến đâu, dù anh có căm hận Mỹ Anh đến đâu, thì trái tim anh, chị ấy vẫn tồn tại, vẫn luôn tồn tại, anh thuộc về chị ấy. Anh đã vì chị ấy mà tạo dựng nên cơ ngơi này, anh đã vì chị ấy mà dựng lên bức tường băng giá bao bọc trái tim mình. Anh đã làm nhiều việc vì chị ấy, vì tình yêu dành cho chị ấy. Người phụ nữ như thế nào mới dám vứt bỏ người đàn ông như anh?

Bây giờ, cô sợ phải ở bên anh. Cô nhìn anh. Thấy mình như kẻ khát nước biết nước độc nhưng vẫn không thể nào ngừng được cơn khát. Cô đau đớn. Cô muốn tan biến. Cô muốn được ở trong vòng tay anh. Cô muốn được anh yêu. Cô muốn…Cô muốn… Rất nhiều thứ. Rất nhiều điều. Nhưng đó vẫn chỉ là ước muốn, anh là anh, cô là cô. Anh và cô thuộc hai thế giới khác nhau. Cô biết, nếu bây giờ Mỹ Anh quay lại, anh sẽ tha thứ cho chị ấy, anh sẽ xây dựng lại gia đình với chị ấy. Hai người họ và Phương Ly mới đích thực là một gia đình. Đêm nay, cô muốn khóc, khóc để chôn chặt tình yêu dành cho anh, khóc để quên đi hình bóng anh đã khắc sâu vào tim cô, cô muốn khóc cho thỏa thích để ngày mai sẽ không đến mức không kìm được lòng mình trước anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN