Gặp lại để yêu em - Full - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
200


Gặp lại để yêu em - Full


Chương 10


Sau chuyến công tác dài ngày ở Hà Nội, cuối cùng cô cũng đã trở lại Sài Gòn. Ngày cô đi, chị Linh đã khóc như mưa lúc tiễn cô ở sân bay. Cô đã cố kìm nén những giọt nước mắt khi đứng trước mặt chị nhưng khi lên máy bay thì chúng cứ mặc sức tuôn rơi lã chã. Những hiểu lầm giữa cô và chị đã được gỡ bỏ nhưng khúc mắc giữa cô và mẹ thì vẫn chưa giải quyết được. Bà không chịu tha thứ cho cô, thậm chí còn không muốn gặp cô. Đến bao giờ bà mới hiểu được rằng bà chưa bao giờ thắng được chị Linh và chị Linh cũng chưa từng có ý định hơn thua với bà.

Ông ngoại gọi anh về nhà tưởng có chuyện gì, hóa ra là muốn anh nhận cô cháu gái người bạn thân của ông vào nhà xuất bản. Nga – cô cháu gái của ông Tần, bạn thân của ông ngoại anh, mới đi du học bên Anh về, cao ráo, xinh đẹp, ngoại ngữ cực chuẩn, nhận cô ấy vào nhà xuất bản đương nhiên không vấn đề thậm chí là con tốt cho nhà xuất bản. Nhưng anh chỉ e ngại về mục đích ông anh muốn cô ta làm ở đây, ông vốn muốn anh kết hôn, giờ lại nhảy đâu ra một cô gái, cái này không thể tính là trùng hợp chứ. Anh đồng ý nhận Nga vào nhà xuất bản, dù ông ngoại vui ra mặt nhưng anh chắc chắn giữa anh và cô gái đó sẽ chẳng thể có chuyện gì.

-Em nghe nói có một cô mới đến nhà xuất bản mình!- Kiệt bước vào phòng làm việc của anh.

-Ừ, cháu gái của ông Tần, bạn thân của ông.

-Chà, xem ra lần này ông đích thân ra tay tìm vợ cho cháu trai thật rồi.- Kiệt đảo mắt nói.

-Đừng có nói linh tinh. Cô ấy cũng là nhân viên như bao nhân viên khác thôi.- anh liếc mắt nhìn thằng em trai rồi lại cuối xuống đống giấy tờ.

-Chưa chắc đâu nha, biết đâu tổng giám đốc cũng có mối quan tâm đặc biệt nhưng bí mật với một nhân viên nào đó thì sao?- Kiệt nhìn anh giảo hoạt.

-Đừng để anh giết em!- lời nói của anh trở nên đầy đe dọa khiến Kiệt im bặt, chưa bao giờ anh trai anh nói với anh bằng thái độ như vậy, kể cả khi anh trêu chọc anh ấy quá đáng thì cũng chỉ nhận lại sự nhắc nhở của anh ấy. Vương có thể lạnh lùng thật nhưng để thấy anh ấy có vẻ giận như vậy thì là chuyện hiếm thấy.

-Anh đang có chuyện gì sao?- Kiệt hỏi, không còn chút đùa cợt.

-Không có gì, anh chỉ đang bận và em thì đang làm phiền anh.- anh dịu giọng. Anh không hiểu sao mình lại như vậy, chỉ là khi những lời nói ám chỉ đó thốt ra từ miệng thằng em trai, anh lại muốn cho nó một trận. Nó định làm gì, thể hiện sự kiêu hãnh của kẻ chiến thắng sao?

-Thôi được rồi, em ra ngoài trước.- Kiệt thở dài đứng lên bước ra khỏi phòng.

Tiếng cánh cửa đóng lại anh mới ngẩng lên, nhìn về chỗ Kiệt vừa đứng. Nhếch môi thành nụ cười, rồi cười thật lớn. Anh đang nghĩ gì đây? Đố kị và so đo với chính em trai mình. Sự ghen tị đã khiến anh mờ mắt. Anh cũng đâu có quyền gì mà ghen chứ, anh đâu có là gì của người ta. Nụ cười giễu cợt nhưng trong lòng đầy cay đắng và chua xót. Anh điên mất, chưa bao giờ anh không còn là anh như lúc này. Cuộc sống của anh đang bị xáo trộn, cả tình cảm của anh cũng bị ảnh hưởng, quỷ tha ma bắt cô đi, sao anh không thể quên được, hình bóng cô cứ hiện diện trong
tâm trí anh mọi nơi mọi lúc. Không khí trong phòng quá ngột ngạt, anh cần phải hít thở. Đứng bật dậy khỏi ghế, bước nhanh tới phía cánh cửa, vừa mở ra thì đúng lúc một cô gái xuất hiện trước mặt anh.

-Chào anh! Em là Nga.- cô gái đưa tay ra trước mặt anh rất tự nhiên, dường như việc sống ở nước ngoài đã ảnh hưởng đến cô không ít.

-Chào cô.- anh lịch sự nắm lấy bàn tay đang chìa ra của cô gái, anh đã quên khuấy mất hôm nay Nga sẽ tới làm việc.

-Hôm nay em tới nhận việc!- Nga nói.

-Tôi biết, cô vào trong này ngồi chờ.- anh mở rộng cửa cho Nga rồi quay ra phía bàn làm việc, ấn số đến phòng nhân sự. Đúng 5 phút sau bà trưởng phòng nhân sự có mặt tại phòng làm việc của anh.

Đợi Nga và bà trưởng phòng đi khỏi anh cũng đi ra ngoài. Những lúc cần hít thở thì sân thượng chính là địa điểm số một, nhà xuất bản này được cái là có được vị trí rất tuyệt, đứng trên sân thượng có thể nhìn bao quát cả thành phố. Anh vào chỗ cầu thang bộ, ung dung bước, đến tầng 3 chợt anh ngừng lại khi nhìn thấy cô. Cô đang đứng dựa vào tường, hai tai đeo headphone, mắt nhắm nghiền, chẳng để ý đến bất cứ việc gì xung quanh. Anh toan quay đi nhưng hình ảnh sống động trước mắt đã ngăn trở những bước chân, vì thế thay vì bỏ đi anh lại bước gần về phía cô. Cảm thấy có người đang nhìn mình, cô mở choàng mắt, suýt nữa ngã nhào xuống đất khi nhìn thấy anh.

-A…tổng giám đốc.- cô kêu lên theo quán tính.

-Gặp tôi đáng sợ vậy sao?- anh mỉm cười trước thái độ của cô.

-Nhân viên trốn việc bị sếp bắt gặp, anh nói xem.- cô nói nhỏ, tháo cái headphone ra khỏi tai rồi cuộn lại.

-Tự nhận mình trốn việc, không biết em đáng khen hay đáng chê đây?- anh cười nói.

-Tùy anh, anh là sếp mà. Tôi lên làm việc, xin phép anh.- cô đang định lách qua anh thì bàn tay kia anh hơn đã tóm chặt lấy cô đẩy sát vào bức tường sau lưng. Giữ chặt cô trong vòng tay mình, anh cúi xuống cướp lấy đôi môi cô.

Giây phút môi anh chạm môi cô, cả thế giới như bùng nổ. Anh không biết rằng một nụ hôn có thể mang lại cho người ta nhiều xúc cảm như vậy. Anh hôn theo bản năng của mình, cướp đi từng hơi thở của cô. Lưỡi anh thúc giục, càn quét trong khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô không muốn rời. Anh ôm chặt lấy cô trong tay mình, như thể sợ rằng nếu buông ra thì cô sẽ biến mất ngay vậy.

Nụ hôn bất ngờ của anh khiến cô ban đầu là sợ hãi. Rồi khi anh tiến vào bên trong cô, trêu đùa với lưỡi cô, hơi thở nam tính của anh quyện với hơi thở của cô hòa vào làm một khiến trái tim cô đập liên hồi. Hai tay cô vô thức đặt lên eo anh, đầu óc mụ mị chìm sâu trong nụ hôn của anh. Mãi một lúc lâu sau đó anh mới miễn cưỡng rời khỏi môi cô. Cô thở hổn hển, không dám ngẩng lên nhìn anh, cúi đầu giấu đi hai má đỏ ửng. Tim cô vẫn chưa lấy lại nhịp đập bình thường của nó.

-Tôi…xin lỗi.- anh khàn khàn nói.

Cô ngẩng lên nhìn anh, tự dưng thấy ghét vô vùng câu xin lỗi đó. Chuyện vừa xảy ra không phải là anh muốn vậy sao? Còn chưa kịp mở miệng nói gì thì cánh cửa bên trên mở ra. Kiệt bước ra, nhìn hai người trước mặt một người thì mặt đỏ gay còn một người thì vẻ lúng túng thấy rõ. Anh mà bước vào sớm hơn thì chắc có phim hay để xem rồi.

-Tôi…tôi phải về làm việc…xin phép hai anh.- cô nói rồi lách người qua anh chạy nhanh ra ngoài.

-Đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?- Kiệt ngoái lại nhìn theo cô rồi quay sang hỏi anh.

-Không có gì.- anh nói rồi quay người đi. Nhưng nhớ ra điều gì đó liền quay lại.- Em và cô ấy…hai người có chuyện gì không?

-Em và cô ấy? Chuyện gì là chuyện gì?- Kiệt khó hiểu nhìn anh trai mình, anh đang chờ mong câu trả lời của em trai.

-Thôi, không có gì.- anh nói nhanh, tự dưng không muốn biết câu trả lời.

-A…anh không phải cho rằng…- Kiệt bỏ lửng câu nói rồi phá lên cười.

-Em sao vậy?- anh nhíu mày hỏi.

-Anh…anh không phải cho rằng…em và cô ấy…có chuyện gì đó chứ. Ôi trời, ông anh trai ngốc của em…anh không thấy là…cô ấy…cô ấy thích anh à.- Kiệt nói ngắt quãng vì tiếng cười. Bước đến vỗ vai anh.- Chậc chậc chậc, anh đúng là…giỏi giang mà làm gì khi mà chuyện này anh quá ngốc chứ.- Kiệt nhịn cười nói hết câu rồi quay đi. Bỏ mặc anh trai mình còn đang cố gắng tiêu hóa hết cái thông tin đó.
santruyen.com

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN