Gặp lại để yêu em - Full - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Gặp lại để yêu em - Full


Chương 15


-Không sao, nhưng mà tổng giám đốc đang có chút chuyện, tôi sợ anh ấy không tiện tiếp cô.

-Tổng giám đốc bận sao?

-Không phải, cũng là chút việc riêng thôi.

-Có liên quan đến Phương phải không?- cô hỏi thẳng vào vấn đề.

-Cô biết Phương?- Kiệt ngạc nhiên.

-Rất rõ là đằng khác, hôm nay tôi đến đây cũng vì việc đó. Nếu đúng vậy thì phiền anh…

-Được được, cô chờ chút, tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc đến.- Kiệt nói nhanh rồi lập tức bước ra khỏi phòng, chuyện gì thì anh không dám chắc chứ riêng chuyện liên quan đến Phương thì dù có đang ngủ anh trai anh nhất định cũng sẽ bật dậy ngay.

Năm phút sau cánh cử phòng họp mở ra và lần này người cô đang chờ đợi bước vào. Vương nhìn cô như thể một vị cứu tinh. Anh bước nhanh đến và câu đầu tiên vào ngay chủ đề.

-Phương thế nào rồi?

Cô mỉm cười nhìn anh. Người đàn ông này yêu Phương điên cuồng, cô nhận thấy điều đó trong ánh mắt anh và sự lo lắng đong đầy trong giọng nói khi anh hỏi cô câu hỏi vừa rồi. Cô không trả lời câu hỏi đó, gợi ý anh ra một quán cà phê gần công ty để nói chuyện. Không ngoài dự đoán của cô, Vương lập tức đồng ý. Hai người đi đến một quán cà phê đối diện nhà xuất bản, không gian thoáng đãng khiến cô cảm thấy thoải mái và dễ nói chuyện hơn.

-Hôm nay chắc anh cũng hiểu tôi đến đây vì lý do gì chứ?

-Tôi…biết.- anh khó nhọc đáp. Cô phục vụ bước đến đặt lên bàn ly cà phê đen của anh và nước cam của cô. Ánh mắt anh nhìn xoáy vào thứ chất lỏng màu đen trong ly, tối tăm như trái tim anh lúc này.

-Tôi đã nghe chuyện của hai người. Vì thế tôi đã quyết định đến đây gặp anh. Anh yêu Phương chứ?

-Tất nhiên.- anh ngẩng lên nhìn cô, trả lời không chút đắn đo suy nghĩ.

-Con bé cũng yêu anh.- cô mỉm cười nói. Khuôn mặt căng thẳng của Vương giãn ra đôi chút.

-Nhưng tại sao cô ấy lại làm thế với tôi chứ?- anh nói, giọng trùng xuống.

-Bởi vì lòng tin là một thứ quá xa xỉ với con bé. Rất khó để con bé đặt lòng tin vào một ai đó, với vấn đề này thì anh sẽ phải mất một thời gian dài, và phải kiên nhẫn. Nó rất nhạy cảm với vấn đề này, vì thế vếu anh yêu con bé thật lòng thì tôi mong anh hiểu điều đó.

-Nhưng tại sao, tại sao việc đặt lòng tin vào người khác với cô ấy lại khó khăn đến vậy?

Cô im lặng nhìn anh, sự mong chờ và tổn thương hiện lên cùng một lúc trong đôi mắt sâu thẳm đầy kiên định kia làm cô không biết có nên nói ra những điều mình định nói không. Nhưng nếu không nói ra thì hai người họ sẽ mãi bị ngăn cản bởi những khúc mắc vớ vẩn. Và cô không muốn Phương tổn thương thêm nữa.

-Tôi mong anh hãy nghe hết những gì tôi nói, có thể nó sẽ khiến anh tức giận nhưng đó là những gì anh cần phải biết, và sau khi nghe xong, anh sẽ hiểu vì sao Phương lại như vậy…- rồi cô kể cho anh nghe tất cả về Phương, những tháng ngày cô sống cùng Phương dưới một mái nhà, những điều hai chị em cô chia sẻ, những ngày tháng Phương sống theo sự sắp đặt của mẹ mà không dám chống lại, cả ngày Phương rời bỏ cuộc sống hàng ngày của mình, rời bỏ mẹ mình để chạy trốn tất cả, bỏ lại phía sau.

Anh im lặng lắng nghe những điều Linh kể, Linh nói anh sẽ giận dữ ư, nhưng làm sao anh có thể giận dữ khi mà cô đã phải chịu đựng nhiều thứ như vậy. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một người mẹ có thể mang con gái mình ra để làm công cụ bước vào chốn giàu sang. Những người đàn ông cô đã gặp gỡ theo ý mẹ mình, có khi nào cô cảm thấy hạnh phúc bên họ không, anh ước ao thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ ở bên cô những lúc đó, anh sẽ kéo cô ra khỏi những cuộc gặp gỡ đó, anh sẽ che chở cho cô. Đáng lẽ ra từ ba năm trước anh đã phải nói cái điều mà mãi đến mấy tháng trước đây anh mới nói. Đáng ra đêm hôm đó anh không nên để cô đi. Cô thu mình vào pháo đài cảm xúc kiên cố mà cô tự xây nên, chỉ vì cô sợ quá khứ đó. Cô trốn tránh anh, sợ hãi khi bước lại gần anh cũng là vì thế. Cuối cùng thì anh cũng hiểu. Tim anh đang đau đớn đập từng nhịp gọi tên cô.

-Cô ấy đang ở đâu?- anh hỏi, mấy ngày hôm nay anh đến nhà cô nhưng bác chủ nhà đều nói cô không có nhà, gọi điện cô cũng không bắt máy. Cảm giác chán chường đang dần nhấn chìm anh, may mà Linh đến tìm anh, và kể cho anh những chuyện này.

-Con bé đang ở chỗ tôi, mấy ngày nay nó đều ở đó.- Linh nói.- Khách sạn Sheraton…

Vừa nói ra cái tên khách sạn cô đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu rồi. Vương chạy ngay ra khỏi quán cà phê ngay khi nghe đến nơi Phương đang ở. Cô chưng hửng nhìn ra bên ngoài, phần còn lại có lẽ hai người đó phải tự tìm cách giải quyết thôi. Cô đứng dậy bước ra khỏi quán cà phê, thời tiết nóng n
ực của Sài Gòn không còn khiến cô bận tâm nữa. Mọi người đều hạnh phúc, đó là điều cô mong muốn.

Phương Ly muốn đi chơi nên rủ cô đi cùng, cô lập tức đồng ý, đi cùng cô bé sẽ khiến cô quên đi những chuyện không vui. Phương Ly kéo cô đi hết chỗ này đến chỗ khác, con bé khiến cô không thể ngừng cười. Mọi chuyện không vui đều được gạt sang một bên. Hai dì cháu đi suốt cả một buổi chiều, mệt lử nhưng mà vui. Phương Ly có vẻ rất thích thú những nơi mà cô đưa nó đến. Hình ảnh cô bé mười ba tuổi trong Phương Ly khiến cô liên tưởng đến chính mình, cô đã từng vui vẻ như thế, rạng rỡ như thế. Nhưng giờ những điều đó đã ở đâu. Cô đã đánh mất nó hay cố tình lãnh quên nó? Giá như thời gian có thể quay trở lại.

Hai dì cháu đi chơi suốt một buổi chiều, đến tận sáu giờ tối mới đặt chân về đến khách sạn. Không ai biết rằng có một người nào đó đang muốn điên lên vì sốt ruột, chưa bao giờ anh cảm thấy lòng kiên nhẫn của mình bị thử thách ghê gớm đến thế này. Sau khi nghe Linh nói cô đang ở đây, anh đã lập tức chạy đến, nhưng đón tiếp anh không phải là người anh chờ đợi mà là gương mặt nam tính, góc cạnh của anh bạn đối tác của anh. Bình mở cửa cho anh vào, kèm theo câu thông báo cô và cháu gái đã ra ngoài. Anh ngồi chờ đợi trong sự thất vọng não nề, và ánh mắt đầy cảm thông của Bình. Nhìn cách Bình chơi với đứa con trai nhỏ, anh chợt liên tưởng đến một gia đình của anh và cô, hai người sẽ có một đứa nhóc xinh xắn, tiếng cười sẽ tràn ngập khắp ngôi nhà. Linh về tới sau khi anh đến ba mươi phút, cô nghe Bình nói Phương và Ly Ly đã ra ngoài liền quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy ái ngại. Anh không bận tâm đến sự ái ngại đó chút nào mà ngược lại, anh cảm kích vì những gì cô đã làm. Nhìn hạnh phúc của gia đình đó mà anh muốn mình là một phần trong đó, muốn Phương sẽ là của anh như thế.

Tiếng nói vang lên bên ngoài cửa, cô và Phương Ly vui vẻ bước vào trong. Phương Ly khoác lấy tay cô, vui vẻ nói về quán kem nơi hai người vừa đến. Mải cười với cô cháu gái nên cô không để ý đến người đang ngồi nói chuyện với anh rể cô trong phòng khách, mãi đến khi anh ngưng cuộc nói chuyện ngước mặt lên nhìn cô, cô mới đứng khựng lại nhìn đăm đăm vào người trước mắt. Chân đột nhiên mềm nhũn.

-Dì, dì sao vậy?- Phương Ly lay lay cánh tay lôi kéo sự chú ý của cô.

-À, dì không sao.- cô quay sang nhìn cô bé nói, lại chuyển sự chú ý về phía anh.

-Cháu chào chú!- Phương Ly quay sang chào anh.

-A, ừ, chào cháu.- anh mỉm cười với cô bé.

-Hừm…- Linh khẽ hắng giọng khiến tất cả mọi người chú ý.- Hai dì cháu đi chơi vui chứ?

-Vui lắm ý mẹ ạ. Ôi, dì đưa con đi tới toàn những chỗ thú vị nha.- Phương Ly bay đến chỗ mẹ mình kể lể. Cô mỉm cười đi đến chiếc sô-pha dài. Hai chiếc ghế đơn duy nhất, một cái đã bị Bình chiếm dụng để chơi với nhóc Thiên, còn một cái thì Linh đang ngồi nghe con gái yêu quí nói chuyện. Chỉ còn lại chiếc ghế dài của anh, và ngồi đâu thì cô cũng vẫn ngồi bên cạnh anh. Miễn cưỡng ngồi xuống, cố chọn một vị trí cách xa anh nhất, cố tập trung vào những điều Phương Ly kể để khiến mình xao lãng, thỉnh thoảng lại gật đầu hoặc nói câu gì đó tỏ vẻ đồng tình. Còn anh thì cảm thấy mình đang bị cô bỏ rơi hoàn toàn.

-Anh Vương đến tìm em, anh ấy đợi em đã lâu rồi đấy.- Linh nhìn cô, ánh mắt hiện lên ý cười gian xảo.

-Anh tới tìm em có chuyện gì không?- cô miễn cưỡng quay sang anh hỏi, dù sao chị cô cũng đã phải lên tiếng rồi, không thể coi anh như người vô hình mãi được.

-Anh muốn nói chuyện với em, ra ngoài cùng anh được không?- anh hỏi.

Cô đưa mắt nhìn sang phía chị mình, Linh nhún vai ý nói sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì. Ánh mắt chờ đợi của anh đang dán lên cô.

-Em ra ngoài một lát.- cô nói với chị gái rồi đứng dậy cùng anh.

Cô đi bên cạnh anh trong im lặng, dường như không biết phải bắt đầu từ đâu. Giữ một khoảng cách nhất định với anh nhưng trái tim cô lại gào thét tên anh, nó đã đập nhanh hơn kể từ lúc cô nhìn thấy anh trong phòng khách.

-Anh nhớ em!- anh lên tiếng, một câu nói phá vỡ khoảng không im lặng giữa hai người và đánh cắp sự tự chủ của cô, trái tim cô run rẩy.

-…- cô im lặng, không dám mạo hiểm với cảm xúc đang tuôn trào.

Anh bực mình đưa tay kéo giật cô quay lại đối diện với mình, ánh mắt xoáy sâu vào cô, không cho phép cô nhìn sang hướng khác. Nhóc con cứng đầu, từ lúc gặp cô anh đã không còn là anh nữa. Anh mất bình tĩnh, thiếu sáng suốt, không thể tự chủ được hành động của mình, lúc nào cũng muốn bùng nổ, không không chế được cảm xúc của mình, những tình cảm mới mẻ nhưng mãnh liệt mà đến bây giờ anh mới được cảm nhận. Cô là người khiến anh cảm nhận được tất cả những điều đó.

-Em nghĩ em đang làm gì vậy hả?- anh nắm chặt lấy vai cô.- Tin tưởng anh một lần khó đến vậy sao?

-Buông tha cho em đi được không?- một câu nói thốt ra từ miệng cô làm tiêu tan sự kiên nhẫn của anh. Anh thật muốn bóp chết cái đồ cứng đầu này mà.

-Em tốt nhất đừng bao giờ để anh nghe lại những lời như vậy lần nữa.- anh gằn từng tiếng đe dọa. Không thể nhẹ nhàng với cô được nữa. Anh kéo cô vào lòng, xiết chặt cô trong vòng tay mình, thì thầm.- Có chết anh cũng không buông được.

Cô khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống, thấm vào lớp vải vai áo anh. Anh cảm nhận từng giọt nước ấm áp đang rơi thẳng vào trái tim mình, khiến nó trùng xuống.

-Hôm nay chị em đã đến tìm anh, cô ấy đã nói cho anh mọi chuyện. Anh hiểu những gì em đã trải qua, anh cũng hiểu để em hoàn toàn tin anh thì phải cần đến một khoảng thời gian rất dài. Nhưng anh không ngại chờ đợi. Anh yêu em, em là người duy nhất anh muốn ở bên và chia sẻ cuộc đời mình. Hãy chấp nhận anh, mở lòng ra với anh một lần được không, đừng đẩy anh đi quá xa em như thế.

-…- lại một khoảng im lặng kéo dài nữa. Đến một lúc lâu sau cô mới lên tiếng.- Em yêu anh. Vương, em yêu anh.- cô vùi mặt vào vai anh, vòng tay ôm chặt lấy anh. Chị cô đã thay cô làm phần việc khó khăn nhất vậy thì cô cũng nên đối mặt với tình cảm của mình rồi chứ, đến lúc phải ra khỏi cái vỏ ốc của chính mình rồi.

-Cuối tuần nay anh đưa em về gặp ông anh nhé?- anh hỏi.

-Gặp ông anh…có hơi sớm không…- cô ái ngại nói, hiểu điều anh vừa nói có ý nghĩa gì.

-Không đâu, ông luôn mong anh sẽ kết hôn. Trước khi ông phải tìm cho anh một cô vợ thì anh muốn tự mình làm điều đó.- những lời anh nói khiến toàn thân cô đột ngột cứng đờ. Tâm trí trở nên hỗn loạn.

-Anh…

-Sau này con chúng ta có lẽ sẽ cười anh mất nếu nó biết bố nó cầu hôn mẹ nó ở một nơi không kiếm ra một mili lãng mạn nào và không có một chiếc nhẫn nào.- tiếng cười khàn khàn cất lên từ cổ họng anh.- Anh xin lỗi, nhưng anh chỉ vừa mới nhận ra điều này khi nhìn thấy gia đình chị gái em. Anh muốn có một gia đình như thế, anh đã tưởng tượng ra hình ảnh những đứa nhóc, một gia đình hạnh phúc với những đứa con. Nhưng nó chỉ hoàn hảo nếu người phụ nữ bên cạnh anh là em. Anh muốn em là mẹ của các con anh. Em yêu, làm ơn hãy nói em đồng ý, hãy nói điều đó đi. Đừng để anh giống như thằng ngốc đang tự mơ mộng một mình, hãy cùng anh biến giấc mơ đó thành hiện thực.- nước mắt cô rơi ướt đẫm vai áo anh, không phải những giọt nước mắt đau khổ mà là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Cô khẽ gật đầu, cái gật đầu nói lên tất cả, có sức mạnh lớn hơn ngàn vạn lời nói. Anh sung sướng ôm cô trong tay mình, muốn hét lên với cả thế giới để khẳng định cô thuộc về anh…mãi mãi.

Cuối tuần anh đưa cô về gặp ông ngoại mình, nói với ông đây là người anh muốn chung sống cả đời. Trước giờ ông anh luôn rất dân chủ, luôn ủng hộ mọi quyết định của anh. Ông và cô hợp nhau nhanh chóng khiến anh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
santruyen.com

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN