Khi dấu yêu về - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Khi dấu yêu về


Chương 20


Thực ra anh vẫn mặc quần bò, nhưng thế vẫn có thể coi là ở trần, và cô lại thích điều đó. Hai năm nghỉ làm cho Prospero đã cải thiện hình thể anh nhiều, khuôn ngực đã vạm vỡ hẳn, bụng nhìn rõ sáu múi.

“Meg? Meg?”

“Hả?” Cô quệt tay qua cằm rồi quay sang anh chàng đi cuối cùng lúc nãy.

Anh ta đang chăm chú nhìn một chùm dâu đỏ chót, “Cái này có ăn được không?”

Cô chìa tay, lắc lư các ngón, để anh ta thả chùm quả vào lòng bàn tay. Meg bứt lấy một quả, bỏ tọt vào trong miệng, trề môi vì nó quá chua, “Ăn được. Nhưng nếu anh không chắc thì cứ nên dùng mấy thanh granola anh đang ăn. An toàn nhiều khi chỉ cách ngộ độc có vài phân thôi đấy”.

Người đàn ông chùi tay lên quần bò, ngồi phệt xuống một tảng đá lớn. Anh này bắt đầu lôi rất nhiều đồ từ trong ba lô để lấy ra một quyển sách về thực vật và hoa trái vùng Colorado.

Anh ta không tin cô cơ đấy?

Meg tu vài ngụm nước rồi đút cái bình vào ba lô, “Mọi người đi tiếp được chưa ạ?”

Họ khẽ rên lên, nhưng cuối cùng cũng buộc lại chai nước rồi xếp thành hàng, đi theo cô như đàn vịt mới nở. Cô ngoái lại sau nhìn, lòng thầm mong một trong số những con vịt kia không phải chỉ đang đội lốt. Cô không muốn nghe Ian, nghỉ làm ngày hôm nay, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm khi dẫn một chặng dễ như thế này.

Ở điểm dừng chân ngắm cảnh tiếp theo, cách đích hai mươi phút đi đường nữa, anh chàng đi chót bắt đầu than lên rồi thả phịch cái ba lô xuống đất. Meg quay bắn lại, va phải người anh. Nếu cô để mất một du khách nữa thì…

“Có chuyện gì thê?”

“Tôi để quên ống nhòm dưới kia rồi”. Anh ta khoát hai tay xuống phía sau cả đoàn, lúc này đang ngán ngẩm đảo và cười khúc khích. Sao nhóm nào cũng phải có một người thế này nhỉ?

Meg đưa hai tay ấn lên thái dương, đầu óc vẫn còn hoang mang vì sợ, “Tôi rất tiếc. Lần sau đừng mang nhiều đổ vớ vẩn như thế nữa nhé”.

“Tôi phải quay lại lấy”. Anh ta bắt đầu đút đồ đạc vào trong túi.

Meg chạm lên cánh tay anh ta, “Không, không được. Tôi không thể để anh một mình quay lại chỗ đó”.

Anh ta ngước lên, đôi mắt sau cặp kính nhìn như cú vọ, “Tôi không muốn mất cái ống nhòm đấy. Có phải đồ của tôi đâu”.

“Để tôi nói thế này nhé”. Cô nhăn mũi, nhặt chiếc bình nước nóng giờ đã rỗng vừa rơi khỏi túi anh ta lên, giúi vào bàn tay đang chìa ra rồi tiếp, “Ta sẽ leo đúng như đã định, rồi nếu anh không phiền đợi khoảng một giờ, tôi sẽ quay trở lại lấy ống nhòm cho anh. Anh cũng có thể đi nếu muốn, tôi sẽ để lại văn phòng để anh tới lấy sau”.

“Liệu nó còn ở dưới đó không?” Anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi.

“Tôi nghĩ sẽ chẳng bạn đồng hành nào lấy mất cặp ống nhòm của anh đâu, trừ phi họ nhặt để trả lại cho văn phòng chúng tôi. Mà nếu có người nhặt được, thể nào tôi cũng sẽ gặp họ”. Cô giúp anh kéo chiếc phéc-mô-tuya của cái ba lô đang phình tướng, “Anh thấy thế nào?”

Anh ta nhìn qua vai cô rồi lại nhìn mặt Meg, “Thế cũng được”.

Mọi người phía sau nhất loạt thở dài, còn Meg đứng dậy để chấm dứt cuộc nói chuyện và tiếp tục hành trình. Hai mươi phút dài dặc, yên ổn trôi qua, cả đoàn quay trở lại điểm xuất phát của chặng đi, đến chỗ những chiếc xe để quanh góc rẽ.

Anh chàng lề mề Evan chui vào xe trong khi Meg chào tạm biệt những du khách còn lại trong đoàn. Cô bước tới ô tô của Evan, anh này lập tức kéo cửa sô xuống, “Sẽ phải mất khoảng bốn lăm phút để tôi trèo lên kia rồi quay trở lại đây. Anh đợi được chứ?” Cô chỉ vào khu đỗ xe, lúc này chỉ còn mỗi xe cô và của anh ta.

“Được”. Anh vỗ vỗ vào chiếc hộp đá trên ghế hành khách, “Tôi có cất ít đồ ăn trong này. Cô làm một cái sanchwich nhé?”

“Thôi, cảm ơn anh. Tôi không đói”.

Meg giậm giậm chân rồi leo trở lên con đường mòn. Không có đàn vịt con bám theo sau, cô có thể đi nhanh gấp hai lần.

Dù ngày hôm đó trời rất lạnh, nhưng cứ nghĩ đến Ian và Travis tối hôm trước, Meg lại thấy ấm áp trong lòng. Travis là đứa bé dễ gần, nhưng nó chưa dạn dĩ với ai như với Ian. Nó cứ tự nhiên tin tưởng cha đẻ như vậy thôi.

Meg tin là đứa trẻ nào sinh ra cũng sẽ tin tưởng cha mẹ, và vẫn tiếp tục như thế dù cha mẹ chúng không củng cố nổi niềm tin ấy. Chính thế nên những người như bố mẹ Ian đã hủy hoại con cái – hủy hoại Ian.

Họ đều nghiện rượu, đến nỗi khi có con, cả hai không biết làm gì cả. Ai biết Ian vào Tổ chức có tốt hơn hay không. Bố mẹ anh lúc nào cũng nhanh hơn dịch vụ xã hội một bước.

Ian đã học cách sinh tồn trong điều kiện hà khắc. Hồi tốt nghiệp trung học, anh nhập ngũ, nhận tất cả những thử thách với lòng quả cảm và tinh thần chiến đấu không mệt mỏi. Anh đã chứng tỏ được mình.

Có vẻ anh cũng thể hiện chính tinh thần ấy với đứa con trai của mình, thêm một lần muốn chứng minh với bản thân rằng sự ra đời của anh chỉ là một sự tình cờ về phối hợp gien.

Lúc nhìn thấy miếng giấy bạc gói thanh granola vứt giữa đường đi, Meg suýt nửa gầm lên. Cô thầm mong có người vô tình làm rơi nó ở đây, vì chỉ việc dẫn đoàn xâm nhập vào chốn thiên nhiên này đã khiến Meg áy náy lắm rồi. Tất nhiên nếu không có cô thì người khác cũng làm, đến lúc đó cô sẽ chẳng có quyền kiểm soát.

Cô đã gần đến chỗ Evan bỏ quên cái ống nhòm mà vẫn chưa thấy ai. Chứng tỏ nó vẫn ở nguyên chỗ cũ. Meg giậm chân mạnh hơn, nhanh hơn, để chóng tới nơi. Cô rẽ qua nhánh đường vòng rồi vấp một cái.

Một người đàn ông cao lớn đang đưa cặp ống nhòm lên mắt, nhìn chằm chằm vào con đèo chạy xuống phía bên tay phải. Nhưng anh không phải là một du khách đi leo núi một mình.

Ian hạ chiếc ống nhòm xuống rồi cười.

Trái tim ngớ ngẩn của Meg líu lo như con chim đang bay thẳng vào cái cửa sổ bằng kính. Cô vẫn cười lại, gắng cưỡng lại tác động của anh.

“Anh làm gì ở chỗ này thế?”

“Quan sát chim trời”. Ian giơ chiếc ống nhòm đeo quanh cô lên, rồi thả xuống, để chúng đập thịch vào ngực.

“Anh đi theo em à?” Cô cố lấy giọng trách cứ, nhưng nó lại ngọt ngào dễ thương ngoài mong muốn.

“Anh đến chặng này vừa lúc em với đoàn leo lên xong, rồi canh chừng em suốt lúc đó. Cũng không khó lắm, đây đúng là đoàn chậm nhất mà anh từng biết đấy”.

Meg nhăn mặt, “Cả hai ta từng biết, rồi một người còn bỏ quên ống nhòm nữa. Anh nói em biết anh làm thế này là có dụng ý gì được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN