Khi dấu yêu về - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Khi dấu yêu về


Chương 22


Ian ngừng hôn lên cơ thể Meg để quay đầu sang, nhìn theo hướng ngón tay run rẩy đang chỉ vào một bàn tay trắng bệch đang nắm lại, vài sợi tóc sẫm màu vẫn còn giắt giữa các kẽ ngón tay. Ian lập tức kéo Meg ra xa bàn tay đang vẫy gọi từ trong bụi rậm kia.

Anh lăn khỏi người Meg, kéo cô ngồi dậy trong lòng anh, “Sao em biết đó là Hans? Nhỡ người khác thì sao?”

“Ian, có còn ai bị mất tích giữa vùng núi này đâu?”

“Có thể chúng ta chưa biết đến thôi. Biết đâu có kẻ ôm chiếc vali đó nhảy ra khỏi máy bay”. Anh và viên đại tá đã nghĩ đến khả năng này, nói đúng hơn là rất cá các khả năng có thể xảy ra”.

“Em không biết thế nào thì tệ hơn”. Cô trượt ra khỏi đùi anh rồi bò về phía cái xác, “Nhưng ta cứ thử kiểm tra xem sao”.

“Để anh”. Anh níu lấy cổ chân Meg, tay ôm chặt quanh chiếc bốt da dày.

Cô ấn đầu gối xuống nền đất phủ, ngoái lại sau lưng, “Cả hai cùng xem nhé”.

Ian gật đầu. Vợ anh không phải là mô típ phụ nữ yểu điệu. Anh quỳ gối, bò tới cạnh Meg rồi nhoài người ra phía trước, gạt tán lá che đi nửa thân trên của cái xác.

Ba lô của người đàn ông bị giật ra khỏi lưng, nằm ngay cạnh thi thể, còn khuôn mặt anh ta bị phủ lá ướt. Ian thầm khấn cho bộ mặt đó chưa bị thú ăn. Meg không phải người yếu bóng vía, nhưng cũng không nên bị hình ảnh đó ám ảnh mãi về sau.

“Em sẵn sàng chưa?” Tay anh đặt trên cái mặt, “Em ngoảnh đi cũng được”.

“Ừ, chắc em không dám nhìn thật. Em dám cam đoan đây là Hans, cái ba lô này không lẫn đi đâu được. Không cần xem mặt… hay phần còn lại trên mặt anh ta đâu”.

Meg cúi gằm trên vai Ian trong khi anh gạt đống lá ra khỏi đầu Hans. Anh thở hắt ra, kéo nốt cành cây còn vương trên bộ mặt vẫn còn nguyên vẹn, “Anh ta chưa sao cả. Em đúng rồi, đây chính là Hans Birnbacher”.

“Birnbacher? Họ của anh ta đó à?”

“Đó là tên anh ta dùng để đăng ký tham gia chuyến đi. Đồng nghiệp CIA của anh đã kiểm tra, lý lịch hoàn toàn trong sạch, nhưng ta vẫn chưa rõ cái tên đó là giả hay thật”.

Meg chỉ vào cơ thể bất động của Hans, “Giờ anh nghĩ sao? Real hay là Memorex?”

Ian tiến vào gẩn cái xác hơn, rồi áp tay lên cái cổ đã lạnh như đá để tìm bắt mạch, nhưng không thấy gì cả, “Nếu anh ta có dính líu tới bọn buôn bán vũ khí hay khủng bố, chắc đã mạo phạm tới ai rồi.”

“Mạo phạm? Nói vậy nhẹ nhàng quá đấy Ian, anh không cần phải nói tránh như vậy với em đâu”.

“Còn nếu anh ta chẳng dây dưa với ai, thì chắc đã với hơi cao quá, không biết lượng sức mình và sức đối phương”. Ian không muốn dịch chuyển cái xác, nhưng anh không tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hans. Nếu anh ta bị bắn từ đằng sau đầu, đạn vẫn chưa chui ra phía trước trán. Hans mặc quá nhiều quần áo, nên khó có thể biết anh ta có bị trúng đạn ở ngực hay không.

Meg ngồi xổm, tay xoay xoay chiếc đài phát thanh trong túi, “Trong cả đoàn, anh ta là người tò mò nhất, rất hay hỏi thứ này thứ nọ, nhiều lúc còn hỏi những câu không liên quan tới ngọn núi này. Có lẽ anh ta hỏi ai đó một câu không nên nhắc tới”.

“Em có định gọi về không?” Anh chí vào chiếc đài phát thanh trên tay cô. Cảnh sát trưởng Cahill sẽ có một ngày làm việc ngoài trời về riêng vụ này. Chắc anh ta sẽ tống cổ Ian ra khỏi thị trấn mất.

“Anh bảo phải làm sao?” Cô lắc lư chiếc đài trong tay, “Cứ để mặc anh ta ở đây à?”

“Không phải thế. Anh chỉ ước biết rõ danh tính anh chàng này hơn”. Ian nhổm dậy, rút cái ống nhòm ra khỏi ba lô, lướt nhanh qua vùng đất chạy ngang qua đèo, “Em nghĩ Hans ra đây làm gì?”

Nói rồi, anh xoay người, hướng ống kính vào khu vực quan sát nằm trên thác nước. Từ chỗ đó, Kayla có thể nhìn rõ cả con đèo này trước khi bị sát hại. Liệu có phải Hans cũng nhìn thấy điều gì, rồi quay trở lại một mình để kiểm tra không?

Tiếng cành cây gãy khiến Ian giật mình, va cả sống mũi vào cặp ống nhòm, “Cái gì thế?”

“Giật mình à?” Meg đứng dậy, một tay phủi đất trên quần áo, tay kia vẫn nắm chặt cái đài.

“Người nào chụp ảnh con đèo hay dám mò vào đây đều chết hết. Anh giật mình cũng phải thôi”.

“Chỉ là một con thú thôi mà”.

“Có khi Hans thành ra thế này cũng là vì thế đấy”. Anh chỉ vào Hans, giờ đã không còn tiết lộ điều gì được.

Meg bật đài, chỉ đạo cho đội cứu hộ trên núi làm việc, rồi bỏ tọt nó vào túi áo, “Họ bảo ta đứng yên ở chỗ có thi thể mà đợi”.

“Họ có hỏi em tới đây làm gì không?”

“Chưa, nhưng em làm việc ở chỗ này. Thế anh định nói gì?”

“Anh đi cùng em”. Nói rồi, anh trỏ ngón cái vào cô.

“Này, cũng may là cô phục vụ phòng còn sống sau vụ tấn công ở phòng anh lúc sáng đấy, nếu không riêng mình anh đã có ba vụ giết người rồi”.

“Cahill không ưa anh”.

Cô khoát tay, “Pete chẳng ưa ai cả”.

“Những người thân với em ấy hả?”

“Anh ấy cũng hơi thái quá”.

“Và hơi si mê nữa”.

“Pete chẳng si mê trước điều gì hay người nào cả”. Cô quay lưng lại với Hans rồi bước ra xa, “Bọn em chỉ là bạn bè. Anh ấy cũng tốt với Travis lắm”.

Thế thì càng nguy hiểm, “Vậy thì tốt. Có khi anh phải cảm ơn anh ta mới được”. Ian cố nén lại cảm giác ghen tuông đang trào lên để khỏi có những hành động ngớ ngẩn. Anh ho một tiếng rồi hắng giọng, “Thế em nghĩ gì về anh chàng Hans này? Một du khách vô tội hay một tên khủng bố xấu số?”

Meg kéo mũi giày trên mặt đất, “Lúc anh ta mới biến mất, em cũng khó tin được Hans đã ra tay với Kayla. Có thể em nhìn người không giỏi, nhưng anh ta giống một du khách bình thường, thậm chí có phần hơi nhiệt tình quá, hơn là kẻ sát nhân”.

Ian lập tức ngẩng đầu lên. Có phải câu vừa rồi cô ám chỉ anh không? Có phải cô muốn nói hồi cưới anh, cô đã nhìn nhầm người? Anh đập hai bàn tay lạnh toát vào nhau rồi giậm giậm chân.

Anh không được lúc nào cũng nghĩ đến Meg trong khi phải dồn trí lực vào vụ này. Cũng tình cờ bọn khủng bố lại thả hàng xuống ngay vùng Meg sống. Dù việc anh có mặt ở đây đã giúp anh tìm được đứa con, nhưng anh vẫn có thể đoàn tụ với thằng bé vào một thời điểm khác tốt hơn. Nếu anh không xuất hiện trước mặt cô, liệu Meg có muốn liên lạc với anh không?

Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện cô lừa dối anh, Ian lại thấy giận sôi lên. Ừ, có lẽ nói né tránh thì chính xác hơn là lừa dối, nhưng cũng khiến anh cảm thấy thế này. Anh muốn trút giận lên đầu cô, nhưng giọng nói, cái chạm tay, cả mùi hương của Meg còn gây ra những đợt sôi trào cảm xúc khác nữa trong lòng anh.

Suy nghĩ rối rắm của Ian bị tiếng quạt trực thăng gián đoạn. Anh che mắt, ngẩng lên trời, thấy con chim khổng lồ che đi ánh mắt trời rồi hạ xuống, quanh co tìm chỗ hạ cánh an toàn.

Meg giơ cao hai tay rồi vẫy, “Chắc họ sẽ đem theo một nhân viên cấp cứu. Hy vọng anh ta có thể tìm ra nguyên nhân tử vong của Hans”.

“Đây sắp là hiện trường vụ án rồi”. Ian hướng ống nhòm theo triền đèo cùng những vách đá lởm chởm trên đó, “Meg, anh cảm thấy ở đây có gì ấy. Nó đã xâm nhập vào nơi yên tĩnh này và để lại một dấu vết xấu xí”.

Cô nghiêng đầu, nhìn theo chiếc trực thăng đang đáp xuống, “Ian, ở đây đã xảy ra hai vụ án mạng. Vậy là quá đủ tệ hại rồi. Em không tin chỗ này có gì đặc biệt, không thấy cái vali hay vũ khí nào, còn anh thì sao?”

“Chưa. Nhưng nó ở đây, anh chắc chắn đấy”.

“Vậy việc đầu tiên là phải tìm ra nó đã”. Cô quay lại trong lúc đội cứu hộ trên núi nhảy ra khỏi trực thăng.

Một nhân viên cứu hộ nhận ra Ian là người hôm nọ, nhưng họ đã được kể qua về danh tính thật của anh, nên không tỏ ra ngạc nhiên lắm.

Ian dẫn họ tới chỗ cái xác, vẫn kẹt trong bụi rậm lúc nãy, “Tôi chưa xê dịch anh ta, chỉ bỏ lá ra khỏi mặt để nhận diện thôi. Anh ta là vị khách du lịch bị mất tích hôm qua”.

Nhân viên cấp cứu đi phía sau hét lớn, “Nguyên nhân tử vong là gì?”

“Tôi tưởng anh biết chứ. Tôi đã nói là không muốn đụng vào anh ta mà”. Ian nhìn Meg rồi đảo mắt.

Tay nhân viên cấp cứu mà Meg gọi là Greg cúi xuống cạnh Hans, “Meg, ta có một tên giết người hàng loạt lảng vảng quanh đây phải không?”

Cô vặn những ngón tay lại với nhau, liếc qua Ian một cái, “Thế nào là giết người hàng loạt?”

“Cô hỏi thật đấy à?” Anh ta nghiêng đầu qua một bên rồi nhướn mày, “Hôm qua một xác, hôm nay một xác. Thế còn chưa rõ hay sao?”

“Điều đó đâu có nghĩa du khách nào đến Crestville cũng phải sợ”.

“Chỉ những người đi theo chặng này thôi. Tôi đã có lời với cảnh sát trưởng Cahill sau khi nhận được điện báo của cô. Anh ta đang tính đến chuyện đóng cửa các chặng leo núi ở ngoài này.

Ian gật đầu, “Ý tưởng không tồi đâu. Thế công ty du lịch Núi Rocky có tổn thất nhiều không?”

“Đằng nào cũng sắp hết mùa rồi. Lúc nào có tuyết rơi, phần lớn du khách sẽ thích trượt tuyết hơn mấy môn leo bộ, leo núi hay leo vách đá”. Meg ngẩng lên nhìn những đám mây màu xám rải rác trên bầu trời mờ sương, hai má đỏ lên vì lạnh, “Cũng sắp có tuyết rồi”.

Nhân viên cấp cứu giũ đôi găng ra, “Bị gãy cổ”.

“Tai nạn hay cố ý?” Ian khom lưng, thót bụng nhu sắp nhận một cú đấm. Anh đã biết rõ câu trả lời, dù anh chàng cứu hộ này hoàn toàn mù tịt.

“Tôi không rõ”. Anh ta vừa nói xong, Ian nhún vai ngay, “Có thể ngã xuống đây rồi gãy cổ”.

Ian nhìn cơ thể bất động của Hans rồi nhìn lên khắp địa hình lởm chởm, tới cây cối và bụi rậm rải rác trên sườn đồi mà anh và Meg vừa đi lúc nãy. Ngã ư? Làm gì có chuyện đó.

“Có dấu hiệu hay vết bầm nào trên cổ không?” Ian biết cách dùng tay không bẻ cổ một người, nên hiểu bất kỳ kẻ nào được huấn luyện như anh cũng có thể làm điều tương tự.

Anh nhân viên cấp cứu xoay một vòng, đập đập hai cánh tay, “Anh trông chỗ này giống phòng khám nghiệm lắm à? Có mổ xác mới biết được”.

Ian rướn lông mày với Meg. Anh mà mổ thì còn lâu mới phát hiện ra, “Cảnh sát trưởng Cahill đang tới chỗ này để điều tra chứ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN