Khi dấu yêu về - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Khi dấu yêu về


Chương 33


Ian ngồi dậy, dùng mũi giày nhấn thử vào mép vực, “Có cách nào từ đây trèo xuống không?”

Meg khịt mũi, “Nếu anh quý mạng sống thì không có đâu”. Cô nằm ngửa ra rồi ngồi dậy, “Em nghĩ anh bạn của ta cũng sợ chết lắm. Thế nên mới phải giấu giếm chứ không dám lấy công khai”.

“Vậy là hắn biết nó nằm ở đâu”. Ian gãi cằm, “Nhưng không xuống lấy được”.

“Nhưng ta thì được”. Meg tóm lấy cánh tay Ian, máu sôi lên vì hồi hộp, “Hắn không biết leo vách. Hơn nữa, phải có giấy phép mới leo ở đây được, trong khi hắn không thể lộ diện, cũng không lái trực thăng lên, và cũng chẳng tìm được ai liều mạng tới nỗi dám thử làm vậy. Chắc chắn hắn phải có kế hoạch khác, hoặc đang chờ ứng cứu”.

Ian gác tay lên đầu gối, “Có lẽ vì thế nên hắn mới nhắm vào Matt”.

“Matt?” Meg chớp mắt.

“Matt có xin giùm giấy phép, hay đích thân leo lên được không?”

Máu dồn lên đầu Meg, làm cô choáng váng. Cô nhắm nghiền mắt lại, “Có”.

“Có lẽ tên này ép Matt làm nhưng anh ấy từ chối”.

“Sao Matt lại từ chối chứ?” Meg ấn ngón tay lên thái dương. Cuộc phiêu lưu mạo hiểm này mới đầu đã khỏa lấp hết cảm giác nguy hiểm, cho tới khi Ian nhắc đến tên Matt, “Bọn em thường xuyên có khách leo núi. Anh ấy chắc sẽ không nghi ngờ lời đề nghị đâu”.

“Trừ phi thái độ của người đề nghị khiến anh ta nghi ngờ. Có lẽ Matt đã thấy tay này có vẻ mờ ám nên từ chối không giúp. Có lẽ hắn ta làm hơi quá, xòe tiền ra để bịt miệng chẳng hạn”.

“Giờ cũng không hỏi được anh ấy”.

“Matt đã cảnh cáo em, bảo em phải chạy đi, đúng không?” Ian với tay, siết lên đầu gối cô, như thể khuôn mặt Meg hiển hiện rõ nỗi kinh hoàng khi hai người nhắc tới chủ đề này.

“Anh có nghĩ tên này, tên khủng bố này, đã nhắm em làm người thí mạng kế tiếp không?”

“Có khả năng lắm”.

“Nhưng hắn có làm vậy đâu. Chưa ai gặp em xin giấy phép leo núi hay nhờ em trực tiếp thực hiện việc đó cả”.

“Chắc sau khi trao đổi với Matt, mọi thứ đã xấu đi. Rõ ràng gã này sẽ không muốn tiếp cận rồi hỏi vớ vẩn nữa đâu”.

“Vậy thì hắn làm gì? Chỉ lảng vảng dưới đèo rồi bắn hạ rất cả những ai đi tới một điểm thuận lợi, có thể nhìn rõ gờ đá này hay sao?”

“Em vừa nói rồi đấy”. Ian đứng lên, chìa tay ra, “Có thể hắn đang chờ tiếp ứng”.

Meg rùng mình, gạt một giọt nước mưa vương trên má, “Chúng ta xuống kia thôi, đừng để bị dính tuyết, dù là tuyết nhỏ đi nữa”.

Ian hất ngón cái ra sau lưng, “Ngày mai anh sẽ leo”.

“Ngày mai chúng ta sẽ leo”.

“Meg, đừng bướng bỉnh thế”. Anh ôm vòng lấy cô, kéo cô lại gần, “Vai em còn đau, em không leo được đâu”.

Cô cựa quậy, nhưng bị ôm rất chặt, “Nhưng em đã từng làm rồi, em có thể dẫn anh lên mà, Ian. Chúng ta có thể leo đôi, như vậy an toàn hơn leo tự do nhiều. Em chỉ muốn giúp anh thôi”.

“Anh cũng cần sự giúp đỡ của em, Meg, nhưng không phải lúc vai em đang bị thương. Quá nguy hiểm”. Anh tì cằm lên đầu cô, còn Meg gục vào ngực anh.

Lý do Ian từ chối Meg chẳng liên quan gì tới nguyên nhân của người cha. Ian chỉ quan tâm tới sự an toàn của cô, trong khi với bố cô đó là sĩ diện. Có phải cuối cùng cô cũng nhận ra sự khác biệt này?

Ian cọ râu lên tóc Meg, mỗi lần quệt lại vướng vào một lọn tóc. Còn nữa, anh cần người cầm súng canh phòng. Anh sẽ phải lộ diện trên vách núi đó như con cá nằm trên thớt. “Em phải ủng hộ anh, Meg”. Anh rời cô ra rồi đặt một tay xuống dưới cằm Meg, “Em có ủng hộ anh không, Meg?”

Ngực Meg phập phồng, “Giờ thì có, Ian”.

Anh cúi đầu, kề môi mình lên môi Meg. Môi anh ấm áp, gợi mở. Meg cũng nhắm mắt, hé miệng để đón nhận nụ hôn sâu của anh.

Sao cô có thể sống ba năm dài đằng đẵng mà không có chồng được nhỉ?

Giờ thì cô đã biết mình không muốn xa rời anh lần nữa. Anh có tha thứ cho cô về chuyện Travis không?

Cô có thể khiến anh tin rằng lý do Meg làm vậy chẳng liên quan gì tới việc cô nghi ngờ anh không thể làm một người cha tốt?

Anh luồn tay vào tóc cô, từng lọn dính vào viền găng tay làm bằng da lột. Anh thì thào trên môi cô, “Lạy Trời, anh nhớ em quá”.

Cô hé miệng, nuốt từng lời anh nói vào lòng, rồi Ian hôn lên má cô, “Meg, mặt em lạnh quá. Ta đi xuống rồi lên kế hoạch ngày mai thôi”.

Nhưng cô muốn lên kế hoạch tấn công anh tối nay hơn. Hai tay Meg đã buông khỏi tấm lưng của Ian, mà lúc nãy cô còn có ý định kéo xuống thấp hơn. Người đàn ông này vẫn tác động đến đầu óc cô như thuốc phiện. Nụ hôn của anh làm cô không còn nhớ mình đang đứng ở đâu, lúc nào, và có thể gặp hiểm họa gì nữa.

Không hiểu cô có gây cho anh cảm giác tương tự không? Nếu vậy, anh càng có một cái cớ để không xen chuyện riêng vào công việc, vì nó có thể rất nguy hại cho anh. Những trục trặc, căng thẳng giữa cô và người cha đã làm cô mù quáng, không nhận ra những ý định cao cả và tốt đẹp của Ian.

Cô đút tay vào túi, “Ta đi thôi. Lúc về em sẽ lấy giấy chứng nhận cho anh, cả trang phục leo núi nữa”.

Lúc hai người trở về văn phòng Núi Rocky đã chẳng còn ai ở đó. Chỉ có một mẩu giấy dán trên cửa, ghi rõ mọi chuyến leo bộ trong tuần đã bị đình lại.

Meg cắn môi, “Hy vọng Matt không gặp chuyện gì xấu nữa”.

Cô tra chìa vào ổ, tì hông để đẩy cửa ra, lục lọi đống giấy tờ trên bàn trong khi kẹp chiếc ống nghe vào giữa cằm và vai rồi ấn nút kiểm tra tin nhắn.

Ian nhướn mày, “Có gì không?”

Meg đưa ngón tay lên miệng, nghe hai mẩu tin nhắn từ khách du lịch bất bình về chuyện hoãn chuyến đi. Cô thả điện thoại lên bàn, lắc đầu, “Chẳng có tin gì về Matt cả”.

“Liệu cảnh sát trưởng Cahill có biết không? Em có cần gọi cho anh ta không?” Ian nhấc máy lên rồi chìa cho cô.

Meg nhận ống nghe từ tay anh, giữ nó trên tay như thể đang ước lượng sức nặng của nó, “Hay ngày mai ta hãy gọi điện cho sở cảnh sát nhờ giúp đõ? Một trợ lý cảnh sát có thể đứng gác trong khi anh đang leo”.

“Không”. Ian giật điện thoại từ tay cô, “Meg, anh không muốn thế. Em còn không hiểu chỗ nào trong từ “Điệp viên ngầm” nữa? Chỉ cần sở cảnh sát có mặt, nghĩa là báo chí cũng có mặt, rồi chẳng bao lâu cả nước sẽ biết đến. Như vậy sẽ gây thiệt hại to lớn cho nhiệm vụ này. Nếu CIA hay FBI chạm tay được vào món vũ khí này, Prospero sẽ không có khả năng tìm thêm manh mối để cứu Jack nữa. CIA có quan tâm tới anh ấy đâu. Thậm chí Cục tình báo còn gán cái tên phản quốc cho anh ấy. Khốn thật, có lẽ chính Cục cũng nhúng tay vào vụ gài bẫy Jack”.

“Các anh đa nghi quá?” Cô búng tay rồi nói tiếp, “Được rồi. Em sẽ theo anh, không kể cho Pete gì hết. Mà anh ấy cũng nghi ngờ chúng ta giấu giếm chuyện gì rồi”.

“Chẳng phải trước giờ em đều giấu Pete đó thôi? Thêm một lần thì đã sao?” Ian nháy mắt.

Má Meg ừng đỏ vì ngượng, “Anh nói như em đang vờn anh ấy không bằng. Em có bao giờ mở lòng cho Pete đâu. Anh ấy cũng biết thừa em đã có chồng”.

Ian chìa chiếc điện thoại ra, mắt vẫn không rời cô, “Và đùng quên điều đó nhé”.

Chuông mới rung một lần, Pete đã nhấc máy. Meg lấy tay che ống nói, thì thào với Ian, “Matt vẫn đang bất tỉnh”.

Meg cúp máy rồi đập ống nghe lên tay, “Vậy là Matt chưa tỉnh lại, còn Pete cũng chưa điều tra thấy Hans Birnbacher có tiền án, tiền sự gì, ngoại trừ việc anh ta ở quá chín mươi ngày cho phép trên đất Mỹ”.

“Vậy là anh ta vào đây với tư cách khách du lịch, rồi nấn ná ở lại. Tất nhiên tay Hans Birnbacher có khi còn chẳng biết mình đã chết. Người ta vẫn ăn cắp danh tính mà”.

Meg thấy dựng tóc gáy. Có lẽ hồi hai người còn ở cùng nhau, Ian đã đúng – cô càng ít biết về công việc của anh, càng tốt.

Cô lắc đồng hồ, “Đến giờ đón Travis rồi, để em làm giấy phép leo núi cho anh đã, cái này có thể xúc tiến ngay. Anh… Tối nay anh cũng qua chứ? Ý em là để vạch kế hoạch cho ngày mai”.

“Có chứ. Đêm nay anh cũng không để hai mẹ con một mình được. Em đi đón Travis đi, anh về khách sạn tắm rửa, thay quần áo đã”. Anh chỉ tay về phía sau văn phòng, “Tranh thủ lúc em làm giấy phép, anh ngó qua dụng cụ leo được không?”

Meg khởi động máy tính rồi quẳng chìa khóa cho Ian “Các thứ cất ở sau nhà. Anh tự xem nhé”.

Vừa lúc Meg nhấn nút gửi giấy phép leo núi cho Ian, anh đã quay trở ra phòng trước, tay ôm theo một mớ lỉnh kỉnh gồm dây dợ, móc nối, đai nịt cùng móc dây, dây nối và đế giày chuyên dụng.

“Cứ như anh chuẩn bị dẫn đoàn thám hiểm Everest chứ không phải leo một mình ấy”.

Anh đi qua Meg về phía cửa, các đồ trên người va vào nhau lanh canh, “Cuộc thám hiếm này còn nguy hiểm hơn cả Everest ấy chứ”.

Meg hít một hơi rồi tắt máy tính. Liệu sự nguy hiểm của nhiệm vụ lần này có khiến Ian nghĩ lại về chuyện để cô giúp anh ngày mai không? Liệu chính cô có muốn anh làm vậy không?

Thực ra, giờ cô còn phải chứng tỏ điều gì nữa? Cô đã mất một người mẹ, một người chị, một cuộc hôn nhân. Chỉ vì muốn chứng tỏ mình độc lập, cô cũng sẵn sàng đánh đổi tiếp mạng sống của mình hay sao?

*
* *

Ian chất hết những dụng cụ mà có khi anh cũng chẳng dùng hết vào thùng xe phía sau, rồi thả người lên chiếc ghế lái. Cảm giác mệt mỏi ngấm vào cơ thể. Nếu anh và Meg cứ lâm vào tình huống chênh vênh thế này, chẳng mấy chốc người anh sẽ đau nhức vì căng thẳng.

Ngày mai, anh không muốn để cô lại gần ngọn núi trong lúc Ian leo lên vách đá đó, kể cả phải trói chặt Meg rồi nhốt cô vào cốp xe, Ian cũng dám làm. Việc làm mẹ đã khiến cơ thể cô mềm mại hơn, nhưng vẫn chưa làm cô hết cay cú mỗi khi bị ai nhắc nhở phải làm gì. Cô chẳng thể ngừng dập tắt những thử thách khiến cô nhớ lại chuyện người cha luôn tìm cách chế ngự mình.

Anh có khá khẩm gì hơn trong việc loại bỏ nhược điểm của bản thân không? Anh thích ở bên Travis, nhung thằng bé vẫn làm anh sợ.

Anh vẫy tay với Meg qua gương chiếu hậu trong lúc cô khóa cửa văn phòng rồi trèo vào chiếc SUV. Trong lúc bám đuôi xe cô vào Crestville, anh ấn số của Buzz Richardson.

“Chào, Ian. Dạo này thế nào? Đã tìm thấy món vũ khí đó chưa?”

“Hình như thấy rồi, nên tôi mới gọi cậu đây. Tôi cần cậu giúp, đang ở đâu thế?”

“Đang ở D.C. Đang có tin đồn về cuộc viếng thăm Liên hiệp quốc của Tổng thống Okeke, tên của Slovenka cũng xuất hiện vài lần rồi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN