Cô gái trong lọ thủy tinh
CHAP 8 - NGƯỜI CÓ DỊ NĂNG
Chị Riri nói. Nghe thì có vẻ chị đang ngạc nhiên, nhưng nếu để ý giọng điệu và khuôn mặt đằng đằng sát khí của chị thì chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ cho mình cách “chuồn” nhanh nhất. Có điều nếu chạy được thì mừng rồi.
Có lẽ tôi nên nói luôn. Tôi và Riri khá giống nhau, nhiều người mới gặp còn tưởng chúng tôi là chị em sinh đôi. Sự giống nhau đến kì lạ đó của chúng tôi còn bao gồm cả tính cách, sở thích và một vài đặc điểm khác. Tất nhiên tính cách của Riri không sáng nắng chiều mưa tối sầm sầm ngày mai lại nắng như của tôi, nhưng cũng đủ thất thường để hành hạ người khác.
-Không đùa nữa. -Chị Riri đem chiếc lọ bỏ lên bàn, nghiêm túc nhìn tôi -Em giải thích đi.
-Giải… Giải thích gì chứ? -Tôi run run
-Còn hỏi nữa à? -Mắt Riri sáng lên, trông cực kì giảo hoạt -Tại sao em cứ hét lên thế? Ai tặng em cái lọ này? Nó có gì kì lạ? Sao em lại còn bày trò “lọ bay” nữa? GIẢI! THÍCH! TOÀN! BỘ!
Cái cách chị Riri nhấn mạnh từng từ thật sự rất có tác dụng đe dọa. Tôi nuốt nước bọt, nhắm mắt xuôi tay, à nhầm, nhắm mắt huơ tay nói 1 mạch:
-Em nhặt được nó ngoài đường. Vừa mới đây cô gái trong lọ thủy tinh tên là Mira nói cô ấy là công chúa của vương quốc Ảo Ảnh ở trong lọ pha lê nằm trong 1 không gian khác đã bị vỡ thành nhiều lọ thủy tinh và còn nói em có dị năng rồi xin em cứu thế giới của cô ấy sau đó em đồng ý -Tôi hít vào 1 hơi -Rồi chị chạy qua đây.
Tôi cười trừ. Chị Riri nhìn tôi, có vẻ nghi ngờ. Tôi ổn định lại tinh thần, kể cho chị nghe toàn bộ những gì tôi biết. Riri nghe xong, lại quay qua Mira. Nói chung là sau đó chị xác định sự thật bằng một đống câu hỏi mà toàn là những câu tôi đã hỏi và chị yêu cầu được giải thích rõ ràng. Tất nhiên là Mira không nhờ tôi làm thông dịch viên, cậu ấy có thể nói vang trong không gian.
———-* * *———-
Hơn nửa tiếng trôi qua…
-Chị hiểu rồi. Vậy Yuri có dị năng. Nghe có vẻ tuyệt. -Chị Riri gật gù
-Chị hỏi cũng thật kĩ càng. Em còn chưa muốn biết nhiều thế -Tôi bĩu môi.
-Em còn nói -Chị Riri liếc tôi -Chuyện như cổ tích vậy thì ai mà tin ngay được.
-Em tin. -Tôi cãi lại
-Ai bảo tính em dễ dãi quá -Chị thờ ơ
-Em dễ dãi lúc nào chứ? -Tôi bực bội.
-Tính tình em ai mà chẳng biết chứ. Quá thất thường.
Đầu tôi bốc khói. Chị Riri thờ ơ trước sự tức giận của tôi, tò mò ngắm Mira.
“Thật ra mà nói thì dị năng rất hiếm có. Những người có dị năng thường phát hiện ra dị năng của họ từ rất sớm. Lúc họ phát hiện dị năng, người giúp đỡ của họ sẽ tới. Trường hợp của Yuri đến tận tuổi này còn chưa phát hiện mình có dị năng là lần đầu tôi thấy đấy” Giọng của Mira vang lên trong không gian.
-Vậy sao? Sao lại thế nhỉ? -Tôi trầm ngâm.
Không lẽ tôi quái dị sao ta?
“Tôi biết người thứ 2 cũng giống cậu. Người đó là…” Mira cười khúc khích một cách ranh mãnh.
-Ai vậy?
Tôi hỏi, rồi chợt thấy mình thật ngớ ngẩn. Cậu ta chỉ mới gặp người duy nhất có dị năng là tôi thôi, mọc đâu ra người thứ hai. Thế cho nên người thứ hai chỉ có thể là 1 người…
“Chị của cậu đó Yuri, là Riri” Mira nghiêm túc.
Chị Riri đang ngồi đung đưa người trên ghế bằng hai chân sau nghe vậy thì mất thăng bằng ngã cái rầm. Chị ngóc đầu lên, ánh mắt như không thể tin nổi, giống như chị vừa gặp phải quỷ vậy.
-Đừng có đùa, Mira. Chuyện này không vui chút nào.
“Tôi nói thật” Mira nghiêm túc nhìn Riri “Chúng tôi không nói dối chuyện này với những người có dị năng. Đây là luật lệ”
Chị nhìn tôi, tôi nhìn chị. Chúng tôi đều đọc được trong mắt nhau sự phấn khích lẫn chút gì đó hơi e ngại. Vui thì vui, mình có dị năng cơ mà! Nhưng dị năng có không ít rắc rối đâu. Nếu để bên ngoài biết được thì có khi trở thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm cũng nên.
-Mà có cái này tôi muốn hỏi. Tại sao tôi chưa phát hiện dị năng mà cậu lại ở đây?
“Tôi không biết. Có lẽ là do mất sự cân bằng vì lọ pha lê bị vỡ”
-Vậy cái tờ giấy trên lọ là gì?
“Nó được gắn lên đề phòng những người có dị năng đem chiếc lọ tới đồn cảnh sát”
-Vớ vẩn. Có mỗi chiếc lọ nhỏ, đem tới đồn cảnh sát thì ai mà nhận
“An toàn vẫn hơn”
-Bỏ đi. -Chị Riri chuyển chủ đề -Dị năng của chúng ta thì sao?
“Hai người muốn nghĩ thì nghĩ sau đi.” Mira nói, có vẻ đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy người có dị năng lại e ngại như vậy “Vậy hai người muốn học dị năng gì trước đây?”
Chúng tôi lại nhìn nhau, mắt nhìn mắt, mặt đối mặt. Rồi tư tưởng lớn gặp nhau, đồng thanh:
-Tất nhiên là muốn bay rồi!
“Đơn giản vậy?” Mira nhìn chúng tôi “Bay là dị năng đơn giản nhất trong số các dị năng đấy. Sao hai người lại muốn học?”
-Hỏi lạ thật .Bay không phải rất tiện cho di chuyển sao? -Chị Riri nói -Có vẻ cũng rất khó để chống lại lực hút của Trái Đất nữa.
-Với lại khi bay sẽ có cảm giác rất tự do và bình yên -Tôi tiếp lời Riri
Riri gật đầu đồng ý. Mira nhìn chúng tôi, cuối cùng cười.
“Thật ra thì dị năng chỉ có thể đợi mình tự nhận ra mà thôi. Nếu muốn học, có chăng cũng chỉ vài loại đơn giản. Tôi cũng đã nói có dị năng, chỉ cần cậu nhận ra được thì làm gì cũng xong. Hai người chọn bay, tức là không có tham vọng. Nhờ cái “không có tham vọng” này mà chúng ta có thể nói chuyện với nhau, xem nhau như bạn bè, tôi rất vui.”
Chiếc lọ lại bay về phía tôi và Riri. Nhưng giữa chừng nó lại rơi xuống đất. Tôi nhặt chiếc lọ, nhíu mày.
-Cậu cứ rơi như thế nếu vỡ chiếc lọ thì sao?
-Không sao -Mira cười -Tôi đảm bảo với cậu là cho dù cậu có cho nổ bom nguyên tử thì cái lọ này cũng không trầy xước chút nào đâu.
Tôi và Riri kinh dị nhìn tới. Có loại thủy tinh như vậy sao?
-Này -Chị Riri chợt nói -Sao cậu không ra khỏi lọ đi? Tôi mở nắp cho.
“Không được” Mira lắc đầu “Tôi sống trong môi trường đặc biệt liên kết với lọ pha lê, nếu mở nắp ra thì tôi sẽ bốc hơi đó”
Riri vội buông bỏ ý định mở nắp lọ, rùng mình một cái rồi vươn vai.
-Chúng ta ra ngoài thôi.
-Ừ. Đi thôi -Tôi cười, cầm lấy chiếc lọ đeo lên cổ.
Chúng tôi về phòng thay đồ rồi chạy ra ngoài.
-Bọn con đi đây.
-Đi đường cẩn thận.
Chạy 1 lát, chúng tôi dừng lại, nhìn nhau.
-Đi đâu bây giờ? -Tôi đặt câu hỏi
Đây là vấn đề lớn rồi nha. Chẳng lẽ lại tập bay giữa thành phố? Nếu mà bay lên được không phải là sẽ bị bắt đi nghiên cứu sao? Có phải tôi tưởng tượng nhiều quá rồi không chứ? Có thể nào lại thành ra quan trọng như vậy…
-Yuri! Ririnee -chan! Hai người làm gì ở đây vậy? -Có giọng nói phía sau
Tôi quay lại cười cười nhìn 2 cô bạn thân Kaori và Naeko đang chạy tới.
“Hai người nữa có dị năng” Mira điềm tĩnh nói “Miễn cưỡng có thể nói là có dị năng”
“Miễn cưỡng là sao?” Tôi hỏi
“Hai người đó có dị năng nhưng dị năng khá đặc biệt. Ý tôi là đặc biệt theo kiểu mà thấp thấp ấy. Dị năng của họ hình như không phải tự nhiên khi sinh ra mà xuất hiện, nó chỉ vừa xuất hiện mà thôi” Mira giải thích
“Vậy sao? Vậy 2 người đó…”
“Hỏi vậy mà cũng hỏi được. Là 2 người vừa gọi tên cậu đó”
Tôi vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nhìn lên. Dị năng rất hiếm có, vậy mà hai người họ cũng có dị năng? Sao quanh tôi nhiều người có dị năng vậy nhỉ?
———-* * *———-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!