Cô gái trong lọ thủy tinh - CHAP 9 - VẤN ĐỀ CỦA NAEKO
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Cô gái trong lọ thủy tinh


CHAP 9 - VẤN ĐỀ CỦA NAEKO


“Họ cũng có dị năng?”

Tôi hỏi lại Mira 1 cách nghi ngờ, bỏ qua Kaori và Naeko đang chào hỏi tôi. Chị Riri nhìn thấy cũng biết tôi đang nói chuyện với Mira nên thu hút sự chú ý của Kaori và Naeko về phía chị bằng 1 vài câu hỏi. Tôi nhìn sang 1 chút rồi lại chú ý đến chiếc lọ trên cổ.

“Vậy chỉ cần họ biết họ có dị năng thì sẽ có người giúp đỡ đến giúp họ phải không?”

“Không” Mira lắc đầu. “Họ không có dị năng từ khi sinh ra nên người giúp đỡ của họ cũng không được sinh ra. Trường hợp này tôi chưa thấy bao giờ.”

“Vậy cậu sinh ra là do tôi sinh ra đã có dị năng?” Tôi hiểu ra chợt hỏi.

“Ừ” Mira gật đầu.

“Vậy người giúp đỡ Riri ở đâu? Chị ấy đâu có giống 2 người kia” Tôi lại hỏi.

“Là tôi này” Mira nhìn tôi, giải thích “Vì trường hợp dị năng xuất hiện ở những người có cùng dòng máu là rất ít nên ở những trường hợp đó chỉ sinh ra 1 người giúp đỡ duy nhất. Đó cũng là lí do tại sao tôi là công chúa của vương quốc Ảo Ảnh. Ngoại trừ tôi thì còn có 2 công chúa nữa. Nhưng họ đều tan biến rồi”

Câu nói cuối của Mira hơi nhỏ, cậu ấy có lẽ rất buồn. Tôi vội chuyển chủ đề:

“Có gì khác nhau giữa những người sinh ra đã có dị năng và người có dị năng sau này?”

“Tôi không biết” Mira lắc đầu “Nó không được ghi chép lại hay được truyền lại bởi bất kì ai vì trường hợp này là do tác nhân bên ngoài chưa từng có trong lịch sử. Tôi không rõ lắm về tình trạng này. Nhưng theo mức độ yếu ớt của năng lượng dị năng tỏa ra từ người họ thì có lẽ họ chỉ có thể học những dị năng cấp thấp mà thôi”

“Cấp thấp thôi sao…?” Tôi trầm ngâm.

-Yuri. -Một tiếng nói vang lên bên tai tôi.

Tôi huơ huơ tay tiếp tục trầm ngâm.

-Yuri. -Giọng nói lại vang lên.

Tôi nhíu mày nhưng vẫn không nói gì, chỉ tỏ ra khó chịu.

-CẬU LÀM CÁI TRÒ GÌ THẾ HẢ!? -Giọng nói được vặn volume hết cỡ thét vào tai tôi.

Tôi giật mình đi lùi vài bước trượt chân ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn lên. Người vừa nói là Kaori, cậu ta hình như đang bực bội vì kiểu bỏ bạn của tôi. Tôi cười hì hì giơ tay, Kaori kéo tôi đứng dậy. Tôi phủi bụi trên quần áo, nói:

-Các cậu đi đâu vậy?

-Đi qua nhà cậu. Định rủ cậu đi chơi. -Kaori nói.

Naeko cười khúc khích, hỏi tôi:

-Cậu nghĩ gì mà chăm chú vậy?

Tôi nhìn quanh rồi lại nhìn về phía Riri. Chị ấy thấy tôi nhìn thì nhún vai, tỏ ý để cho tôi quyết định. Tôi nhìn chị bất lực. Được rồi, ai bảo chị ấy là chị của tôi chứ.

-Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đã -Tôi nói, quay đi để tìm chỗ nào đó vắng người và đi trước.

———-* * *———-

Tôi, Riri, Kaori và Naeko kéo nhau đi ra bờ sông. Chỗ này nằm cạnh 1 khu rừng nhỏ, có nhiều cỏ và hoa bồ công anh. Chúng tôi phát hiện ra chỗ này từ rất lâu về trước, khi Naeko nảy ra ý đi theo dòng sông để ra biển. Nói thật thì nghĩ lại cảm thấy thật ngớ ngẩn, nhưng dù sao cũng là chuyện lúc còn bé không biết nhiều. Lúc đó không có Riri, nhưng sau khi chỗ này trở thành nơi chúng tôi thường cùng nhau chơi đùa thì chị Riri được giao nhiệm vụ trông coi chúng tôi chị chắc chắn phải biết về nó rồi.

Tôi nằm trên 1 tảng đá dưới 1 gốc cây, mặc cho ánh sáng chiếu qua tán lá rọi lên mặt, miệng ngậm 1 cọng cỏ trông vô cùng nhàn hạ. Kaori tựa lưng vào gốc cây, ngắm nhìn bầu trời. Naeko nồi nghịch nước, vui vẻ ngâm tay trong nước mát lạnh. Riri ngồi cạnh tôi, trông chị có vẻ trầm tư. Sự im lặng này xuất hiện và được giữ vững trong khoảng 15 phút sau khi tôi nói chuyện này không thể vội vã. Tôi suy nghĩ 1 chút về những gì mà Mira nói, và chính tôi phá hủy sự im lặng bình yên đang bao trùm không khí.

-Các cậu nghĩ gì khi nhìn ngắm bầu trời? -Tôi hỏi Kaori và Naeko.

-Tự do. Có chút gì đó thanh thản. -Kaori nói, không rời mắt đi.

-Dễ chịu và bình yên. Nhìn trời xanh bao la mới thấy ta thật nhỏ bé, thấy được thế giới vô cùng rộng lớn. -Naeko rẽ nước, mắt nhìn lên trời.

Tôi gật đầu, mỉm cười. Tôi không phải chưa bao giờ cảm thấy bình yên khi ngắm nhìn bầu trời, chỉ là chưa bao giờ nghĩ nhiều về nó. Và tôi như chìm vào những tầng suy nghĩ mà tôi cũng chẳng nhớ. Tôi im lặng, mặc dù đôi mắt vẫn nhìn trời nhưng tâm trí đã đi vào những cảm giác dịu nhẹ thanh thản và bình yên tận sâu trong trái tim, quên đi xung quanh để hòa mình với thiên nhiên.

-Yuri, cậu sao thế? -Có tiếng nói

Tôi vội vã quay về với thực tại, cảm giác kia vẫn lưu giữ trong trí óc. Tôi nhìn thấy Naeko giơ giơ tay trước mắt tôi, tôi nhíu mày.

-Gì thế?

-Sao cậu như mất hồn thế? Cứ nhìn trời mãi.

Tôi bật dậy. Tôi cảm nhận được 1 thứ gì đó kì diệu, cảm giác như là phép thuật. Gió thổi nhè nhẹ cuốn theo những bông bồ công anh, tôi cười.

-Có ai muốn bay không?

-Bay? -Ba đôi mắt nhìn về phía tôi.

Tôi nhắm mắt thả lỏng cơ thể, để cho mình hòa vào gió, cảm giác thật tự do và hạnh phúc. Trong chốc lát mọi suy nghĩ đời thường đều được rửa sạch, và 1 cảm giác thân thiết bỗng nhiên ùa về. Có cái gì đó rất kì lạ trong tâm hồn, một cảm giác khó tả.

Tôi mở mắt, gót chân hướng xuống đất từ từ hạ xuống. Riri, Kaori và Naeko nhìn tôi như sinh vật lạ.

-Cậu… Cậu vừa mới… bay!? -Naeko há hốc mồm.

Tôi cười gật đầu, như thể đây là 1 chuyện vô cùng bình thường tôi vẫn hay làm thay vì tôi lần đầu tiên bay.

-Có thể sao chứ? -Kaori nói, ngạc nhiên -Cậu vừa mới bay đấy.

Tôi cười, nhìn qua Riri. Chị Riri thấy ánh mắt của tôi thì lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu tại sao tôi lại để họ biết tôi có dị năng. Tôi giải thích với Kaori và Naeko.

-Vậy bọn tớ cũng có thể? -Naeko tròn mắt, cảm thấy thú vị.

-Thật ra thì đây là lần đầu tiên tớ bay. Cảm giác rất tuyệt.

“Cậu học rất nhanh đấy!” Một giọng nói vang lên trong không gian.

Kaori và Naeko nhìn quanh, tôi lấy Mira ra, giới thiệu:

-Đây là Shinkiro Mira Của Vương Quốc Ảo Ảnh. Gọi là Mira được rồi.

“Câu giới thiệu phải là của tôi mới phải. Cậu sao lại giành lời thoại của tôi chứ?” Mira khó chịu

-Tên cậu còn có cả khúc ‘Của Vương Quốc Ảo Ảnh’ nữa hả? -Kaori hỏi khi nhìn chăm chú chiếc lọ.

Naeko gật đầu đồng tình. Giống hệt những gì tôi đã hỏi, chị Riri cũng từng hỏi qua câu này luôn rồi. Có phải chúng tôi rất hợp nhau không?

“Là truyền thống của vương quốc” Mira gật đầu.

Tôi đeo chiếc lọ lên cổ, cười:

-Còn 3 người nữa, không muốn thử sao?

-Cậu còn đùa nữa sao? -Kaori đẩy tay tôi -Tất nhiên là muốn rồi.

Tôi lại cười:

-Vậy thì thử đi. Nghĩ rằng cậu đang bay.

Naeko bắt đầu lơ lửng, nhưng chỉ cách mặt đất khoảng 5 centimet. Nói chung thì việc tập bay có vẻ điên rồ này rất vui. Cho đến chiều tối thì mọi người đều bay được. Tuy không thành thạo nhưng đây là 1 bước tiến triển tốt.

Chúng tôi ngâm chân dưới dòng sông đang chảy xiết. Tôi đá 1 cái làm nước văng tung tóe.

-Vui thật nhỉ?

-Ừ -Kaori gật đầu -Lâu rồi tụi mình không tới chỗ này.

Naeko lấy 1 ngón tay chạm xuống nước

-Tớ còn nhớ chúng ta hồi đó hay nghịch nước. Tớ vẫn rất thích nghịch nước.

Naeko rút ngón tay lại, lấy hai tay múc nước. Tròn mắt nhìn nước giống như được bọc lại nằm gọn trong tay.

-Cái này… Yuri

Tôi cũng tròn mắt nhìn. Đây có vẻ là vấn đề dị năng của Naeko.

———-* * *———-

*tg: chap này hơi tự kỉ*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN