Cô gái trong lọ thủy tinh
CHAP 10 - MẢNH VỠ
“Không có hiểu biết!” Giọng của Mira vang trong không gian thoáng chút kiêu ngạo “Vậy mà cũng ngạc nhiên. Đây chính là dị năng của cậu ấy”
Tôi ngậm miệng lại, hứ 1 cái nói:
-Ai chẳng biết chứ. Chỉ là phản ứng vô điều kiện thôi.
“Vậy hả?” Mira nói, giọng nói có chút ý cười mỉa mai. “Con người có loại phản xạ vô điều kiện ở trường hợp này sao?”
-Cậu… -Tôi nổi giận, đầu muốn bốc khói
-Hai người đừng đùa nữa. -Kaori vô cùng thực tế cắt đứt cuộc cãi cọ còn chưa kịp bắt đầu giữa tôi và Mira -Giờ làm gì đây?
Tôi làm bộ dạng giận dỗi với Mira đang nằm trên cổ, lại nhìn vào “nắm nước” trên tay Naeko, tỏ vẻ rất quan tâm.
-Cậu làm lại một lần nữa đi. -Tôi đưa ra 1 lời đề nghị.
Naeko làm theo lời tôi nói. Quả thật là trong tay cậu ấy, nước giống như chất rắn chứ không phải chất lỏng.
“Làm thứ gì khác đi” Mira lại nói, tỏ vẻ hiểu biết “Dị năng của cậu thuộc loại yếu, không có khả năng có tới nhiều năng lực nên có lẽ năng lực của cậu là điều khiển nước. Làm gì đó để chúng minh là tôi nói đúng đi”
-Làm gì đây? -Naeko thích thú nhìn… tôi.
Cảm thấy có chút kỳ quái, tôi lấy chiếc lọ ra đặt xuống đất. Liếc nhìn cái lọ, bắt gặp cái nhìn của Mira tôi liền hứ 1 cái quay mặt đi ra vẻ hờn dỗi.
“Cậu đúng là trẻ con mà” Mira cười khúc khích nói.
-Còn không phải tại cậu luôn làm ra vẻ hơn người sao chứ? -Tôi tức giận trừng mắt với chiếc lọ.
“Tôi phải cung cấp thông tin cho các cậu chứ.” Mira nói, cười dịu dàng. “Ai dám làm ra vẻ hơn người với chủ nhân chứ. Chỉ là muốn trêu cậu 1 chút thôi.”
Tôi khựng lại, một dòng nước ấm chảy qua trái tim. Dù vậy tôi vẫn làm bộ giận. Mira cũng không quan tâm thái độ trẻ con của tôi nữa, quay qua Naeko ân cần nói:
“Cậu thử đi trên mặt nước đi. Cậu có thể xem như là vương giả của nước rồi. Muốn làm gì với nước có lẽ cũng đều được”
-Lỡ không đứng được trên mặt nước thì sao? -Naeko lo lắng hỏi lại -Sẽ bị ướt đó.
“Không sao đâu mà” Mira cười hiền, nụ cười có thể khiến người khác tin tưởng.
Naeko gật đầu, cậu ấy vốn không phải loại người hay do dự. Naeko bước ra 1 bước. Tôi tròn mắt nhìn. Thật sự là có thể đứng trên nước này.
-Tuyệt quá, Naeko -chan!
Naeeko cười cười, bước chân nhanh chóng tiến tới rồi không lâu sau cậu ấy đã ra đến giữa dòng sông. Tôi nhìn Naeko, ngưỡng mộ. Naeko nhìn về phía chúng tôi, cười cười.
“Nếu như các cậu biết cách để khống chế 1 thứ sức mạnh nào đó, nó sẽ hoàn toàn là của các cậu. Vật chất thiên nhiên vốn tự nhiên mà sinh ra, dị năng cũng tự nhiên mà sinh ra. Vì thứ tự nhiên mà liên kết này, thiên nhiên gần như nằm trong tay của người có dị năng. Giống như Naeko, chỉ cần điều khiển được thì sẽ là chủ nhân của nó.” Mira nói với chúng tôi, hình như có chút không vui. “Sau này khi đã thành thạo việc điều khiển thiên nhiên, cả thế giới tự nhiên rộng lớn này, các cậu sẽ cảm nhận được hơi thở kì diệu của nó. Nhưng như vậy không phải là vua của vạn vật. Tâm hồn và cảm xúc, hòa vào thiên nhiên, là 1 tồn tại của thiên nhiên, các cậu chỉ là 1 phần nhỏ bé của thiên nhiên mà thôi. Chỉ nên như vậy mới có thể điều khiển dị năng một cách tốt nhất”
-Cậu nói cái gì khó hiểu thế? -Kaori hỏi -Có thể làm cho dễ hiểu hơn được không?
“Đó là những gì trong sách nói, tôi chỉ thay đổi chủ ngữ rồi thuật lại thôi” Mira bình thản giải thích cho chúng tôi, vẻ mặt bỗng nhiên xuất hiện nét lạnh lùng đau thương “Hiểu hay không là chuyện của các cậu. Nhưng tốt hơn hết là nên hiểu nó”
Không gian bỗng chốc vì sự thay đổi trong thái độ của Mira mà trở nên nặng nề. Tôi nhẩm lại câu nói của Mira vài lần. Tôi hiểu là có ẩn ý trong câu nói đó. Đây không đơn giản chỉ là lời trong sách như cậu ấy nói. Dựa theo thái độ của Mira, câu nói này dường như còn là một lời cảnh cáo. Nhưng tôi không hiểu cậu ấy muốn cảnh cáo cái gì.
“Đừng ngây người nữa. Các cậu không về à? Tính ở lại đây chơi luôn sao?” Mira lấy lại kiểu cách nói chuyện như bình thường, nói đùa vài câu làm không khí lại quay về bình thường.
Tôi nhìn về hướng mặt trời lặn. Bầu trời nhuộm một màu đỏ đẹp mắt, không gian dường như có chút hữu tình. Tôi quay về phía Naeko vẫn ở giữa dòng sông đang thơ thẩn, nói lớn:
-Naeko, mau vào bờ đi. Chúng ta về thôi. -Thấy Naeko vẫn có vẻ chưa chú ý, tôi gọi -NAEKO!!!
Naeko nghe tôi gọi giật mình mất thăng bằng ngã xuống nước làm nước văng tung tóe. Tôi đứng hình, cười trừ trước ánh mắt của Riri và Kaori đang hướng tới. Naeko bơi vào bờ, ngồi xuống đất. Tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy, hỏi han:
-Cậu không sao chứ?
-Không sao -Naeko cười cười
-Ướt hết cả rồi. Xin lỗi cậu. -Tôi nói lí nhí
-Không sao mà -Naeko cười an ủi.
Naeko huơ tay, nước trên cơ thể cậu ấy rút ra ngoài, lơ lửng 1 lát rồi rơi xuống sông. Cậu ấy nhìn tôi cười đắc ý:
-Thấy không? Không sao mà.
Tôi thở ra một hơi, đứng dậy.
-Được rồi, chúng ta nên về thôi. Muộn rồi đấy! -Chị Riri nói
Tôi gật đầu, đi trước.
“Yuri, cậu định bỏ tôi ở đây sao?” Mira nói.
Tôi quay lại cười quái dị:
-Tí nữa thì tôi quên mất rồi.
Chiếc lọ bay về phía tôi, rơi xuống. Tôi vội chụp lại, nhíu mày không hài lòng.
“Cậu còn giận hả?” -Mira hỏi
-Không -Tôi đeo chiếc lọ lên cổ rồi quay đi -Chỉ là lừa cậu thôi.
Mira cười khúc khích, tiếng cười vang vọng trong không gian như đi theo chúng tôi đến tận khi về tới nhà…
———-* * *———-
Tôi mở cửa vào phòng, tay cầm khăn lau khô mái tóc ướt rồi ngồi vào bàn làm bài tập. Tuần trước làm bài nghiên cứu sinh học quả thật không dễ, tuần này lại cho làm bản báo cáo 1 thí nghiệm hóa học. Thế này có phải là quá sức không chứ? Nhưng không sao, mấy thứ này vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết cùng với nghiên cứu của tôi.
Cầm trên tay 1 quyển sách nghiên cứu phản ứng hóa học, tôi quay lại phía chiếc lọ đang nằm trên giường và lăn qua lăn lại. Chiếc lọ bỗng nhiên dựng đứng dậy, Mira nhìn tôi.
“Sao con người lại phải học nhiều thứ phiền phức như vậy? Tôi thấy nó chẳng có chút tác dụng thực tế nào cả”
-Sẽ có lúc nó cần thiết đó. -Tôi cười cười giải thích -Chỉ là ít khi nó hữu dụng. Mấy thứ nghiên cứu hóa học này tôi cũng không có hứng thú, nhưng nó nằm trong chương trình giáo dục.
Mira bĩu môi, chân bước đi. Cảnh vật trong lọ theo bước chân của Mira mà di chuyển như hình ảnh 3D chiếu trong lọ. Tuy nhiên, tôi cũng không có hỏi. Đây là thế giới trong chiếc lọ, tôi tất nhiên đủ thông minh để biết.
“Cậu nói nhìn thấy mảnh đại dương đúng không?”
-Ừ, nhưng tôi không hiểu lắm về các mảnh vỡ. Hơn nữa, chúng ta cần tìm những mảnh nào? Cậu giải thích chút đi
“Chiếc lọ pha lê vỡ ra, các mảnh vỡ phân tán hóa thành lọ thủy tinh. Cần phải tìm lại nó để có thể hồi phục lọ pha lê. Nếu lọ pha lê không hồi phục nhanh, sẽ xuất hiện khiếm khuyết trong thế giới, sự sinh trưởng của tự nhiên và năng lượng dị năng sẽ giảm đi, không duy trì được sự cân bằng cho thế giới. Đây là nguồn nguy hiểm rất lớn. Các mảnh bị mất gồm mảnh đại dương cậu đã nhìn thấy, mảnh lục địa, mảnh bầu trời, mảnh mặt đất, mảnh tự nhiên, mảnh nước, mảnh lửa, mảnh thung lũng, mảnh thảo nguyên, mảnh ốc đảo, mảnh sa mạc, mảnh núi, mảnh rừng, mảnh đá, mảnh sông, mảnh thác, mảnh tuyết, mảnh băng, mảnh mây, mảnh bóng đêm, mảnh phép màu, mảnh kì diệu và mảnh quan trọng nhất là mảnh dị năng. Tôi đã dùng hết sức mạnh kìm hãm để những mảnh vỡ chỉ ở trong diện tích Nhật Bản. Về các mảnh vỡ, tôi sẽ giải thích sau. Còn riêng về mảnh đại dương, đây là một trong số các mảnh vỡ cơ bản. Các mảnh cơ bản đều tập trung ở Tokyo, có thể dễ dàng tìm thấy được.”
-Vậy mảnh vỡ cơ bản là các mảnh nào? -Tôi tò mò
“Tôi sẽ giải thích sau khi chúng ta tìm thấy mảnh đại dương”
-Được thôi. Ngày mai tôi sẽ tìm Yamato -kun.
“Cảm ơn cậu”
Tôi mỉm cười, tiếp tục công việc hoàn thành bản báo cáo thí nghiệm hóa học
———-* * *———-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!