Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em ! - Chương 41 : Bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !


Chương 41 : Bất ngờ


– Chuẩn bị xuất phát thôi. – Hoàng lên tiếng – Thiên Anh, em chuẩn bị xong chưa? – Hoàng quay sang hỏi Thiên Anh, cô chưa kịp trả lời thì Yun nhảy vào

– Xong rồi

– Anh ko hỏi Vương Thiên Anh – Hoàng nói thẳng làm Yun quê độ giữa tất cả mọi người ở đây. Yun khẽ lườm Hoàng rồi hất mặt sang chỗ khác lẩm bẩm

– Em xong rồi – Thiên Anh lên tiếng, cô chạy ra cùng Vy, hai cô cứ như trẻ con ấy, Hải Minh có trọng trách nặng nề là xách đồ cho Vy còn đồ của Thiên Anh thì Hoàng tự muốn xách hộ mà ko cần cô nhờ.

– Lần này đi sẽ lâu đấy, ai mà nhớ nhà thì nên rút lui trước nhé – Nam lên tiếng, anh cũng đã chuẩn bị 1 số đồ đạc cho anh, tất cả ai cũng xong xuôi hết, nghe Nam nói vậy, ai cũng cười, chỉ riêng Khánh Anh vẫn đang bận rộn 1 vài việc khác, xong, K.Anh lên tiếng

– Đi thôi

Điểm đến của họ là thủ đô của Mỹ – Washington

Thiên Anh có chút thất vọng vì cô mong đến Francisco hơn là WST, đến Francisco cô có thể nhờ mọi người đưa đến chỗ c.ty bố cô dễ dàng hơn. Nhưng thôi, dù sao đến được WST cũng tốt rồi.

Sau mấy tiếng dài ngồi lỳ trên máy bay, được đặt chân xuống đất, hình như ai cũng cảm thấy thoải mái và tự do hơn

– Giờ đi thuê khách sạn đã – Minh ra ý kiến.Tất nhiên là tất cả đều đồng ý. Vì đi du lịch ko thể ở nhờ nhà dân được, vả lại ko thể mua nguyên căn nhà để sống trong 1 thời gian ngắn rồi bỏ.

Mọi người theo chân K.Anh đến 1 khách sạn rất sang trọng

– Ở đây có 7 người thì thuê 7 phòng – K.Anh lên tiếng, mức độ lãng phí của anh quả là cao, vừa nghe K.Anh nói xong lập tức mấy người kia phản lại ngay

– Thế thì sao tao với Vy ở chung phòng được – Minh cười đểu

– Gì chứ? – Vy nhăn nhó định đấm Minh nhưng bị anh chặn lại

– Em muốn ở cùng phòng anh K.Anh, ở 1 mình sợ lắm – Yun

– Thôi trai gái sao ở chung phòng được, như vậy đi, tao, K.Anh ở chung 1 phòng, Minh với Hoàng còn ba nguời – chỉ tay vào Vy , T.Anh xong đến Yun ở chung 1 phòng đi – Nam ra ý kiến

– Vậy được đấy, 3 phòng sát nhau vẫn bảo vệ nhau được mà, phải ko Minh – Hoàng chọc Minh và nhìn Vy cười

– Thế vẫn chưa an toàn tuyệt đối – Minh hùa theo định chêu Vy nhưng bị K.Anh lên tiếng phá đám

– Nhận chìa khoá phòng đi. Phòng 500-501-603

– Sao ko chọn phòng 502 cho sát nhau luôn – Minh thắc mắc

– Em nghĩ phòng 501 đối diện với phòng 603 nên gần với cả hai phòng 500 với 501 hơn là 502 sát phòng 501 nhưng lại xa phòng 500 – Thiên Anh lên tiếng, nói ra những điều mình nghĩ, ko ngờ cô lại nói đúng như suy nghĩ của Khánh Anh

Tất cả nghe Thiên Anh giảng giải rồi ko ai bảo ai quay phắt ra nhìn Khánh Anh

– Em ấy nói đúng đấy – K.Anh lên tiếng nhưng hình như câu nói của anh có vẫn đề hay sao mà cả đám há hốc mồm nhìn nhau

– Em ấy…phải nói là vợ tao nói đúng đấy chứ – Nam chêu

K.Anh ko nói gì chỉ nhếch mép cười. Nụ cười tắt trong vòng 1s, khó ai có thể thấy nụ cười đó ngoài Yun. Thiên Anh thì hơi ngượng nhưng có niềm vui nào đó nhen nhói trong tim. Yun thì tức lên mặt, Hoàng thì hơi khó chịu.,còn riêng couple nhà Vy – Minh thì cười toe toét hưởng ứng

– Thôi vào phòng cất đồ rồi đi chơi đi – Minh cười đã rồi mới lên tiếng, tất cả cùng nhau vào phòng mình cất đồ

Trong lòng Yun thì vẫn bực tức và khó chịu với câu nói đó của Nam, Hoàng có khó chịu nhưng anh ko hề bực tức.

Yun vốn ko có cảm tình gì với T.Anh và cũng ko thích Vy cho lắm, giờ phải ở chung phòng cùng hai người họ những tuần thì ko biết có chuyện gì xảy ra ko nữa.

– Hey……ya…………

Vào đến phòng, ko cần cất đồ vào trong tủ mà Minh và Hoàng đã ném đồ sang 1 bên rồi nhảy lên giường la hét rồi. Hai tên cứ như con nít được chia kẹo hay sao ý, vì cả 2 cùng đang mỏi nên nhìn thấy giường là chỉ muốn ném mình vào trong đó làm 1 giấc thôi, 2 phòng nam thì thật sự rất ổn định và thoải mái còn 1 phòng nữ thì như có chiến tranh xảy ra, tuy ko nói trực tiếp bằng lời nhưng qua ánh mắt và cử chỉ của Yun đã khiến hai người kia thật sự tức tối rồi, nghe thông báo từ Khánh Anh là chiều 3h mới đi chơi thế nên tất cả đều ngủ hoặc làm 1 vài thứ gì đó, Vy với Thiên Anh rất mệt rồi mà Yun lại ko muốn cho hai người họ ngủ chung cùng mình.

– Hai người thích thì thuê phòng khác đi, tôi ko quen ngủ chung cùng ai hết – Yun nằm ngả ngốn, duỗi hai tay hai chân ra nhằm mục đích chiếm hết giường, nhưng tội nhỏ là giường to quá, dù dang rộng thế nào vẫn đủ cho 5 người nữa ngủ

– Cậu hơi quá rồi đấy, thuê phòng khác thì thuê – Vy tức tối

– Thôi Vy, giờ còn phòng nào trống cạnh mấy phòng này nữa đâu, giờ muốn thuê thì chỉ còn phòng xa thôi, như thế thì sợ lắm – T.Anh chậm rãi nói

– Sao mày biết?

– À…tao có xem qua máy tính của mấy chị nhân viên dưới kia

– Nhưng tụi mình ngủ ở đâu? – Vy khó chịu nhìn Yun

– Ghế sofa cũng rộng mà, ở đây có hai cái, tao với mày đủ chỗ – T.Anh cười

– Mày còn thánh thiện đến bao giờ nữa đây? – Vy bực mình

– Chứ ko làm to cũng chẳng ích gì?

Phòng nữ ở dãy bên phải đi vào thì chỉ có 1 giường mà họ ko biết 2 phòng nam kia ở dãy bên trái lại có hai giường.

Cạch

Minh mở cửa phòng mình ra và tiến lại phòng của ba người kia, lúc này là 3h kém, theo K.Anh nói thì 3h bắt đầu đi đâu đó nên anh muốn tự mình đánh thức Vy dậy.

– Vy ơi, dậy đi

Nghe thấy tiếng gọi của Minh, Vy choàng tỉnh dậy, nhìn xung quanh thì thấy Yun đang ngủ ngon lành trên giường ấm áp còn T.Anh đang chịu lạnh nằm ở sofa, Vy nhận ra trên thân mình có 1 tấm chăn mỏng thảm nào khi ngủ cô ko thấy lạnh lắm còn T.Anh ko có gì. Cô nhớ lúc cô đi ngủ thì làm gì đắp chăn đâu, Yun thì ko tốt đến nỗi cho cô chăn rồi, chỉ có T.Anh

Vy nhìn T.Anh mà thầm thương cho cô bạn, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, ko ngờ sau bao nhiêu chịu đựng, T.Anh vẫn tốt bụng hơn ai hết. Vy lại gần chỗ T.Anh ngủ rồi đắp chăn cho cô rồi mới ra ngoài xem Minh gọi có việc gì

Vy khẽ mở cửa

– Anh Minh, anh gọi em có việc gì?

– Sắp 3h rồi, dậy còn đi chơi chứ , ko nghe K.Anh nói gì sáng nay à?

– Em quên mất, để em vào gọi hai người kia dậy – Vy hơi cuống quýt. Minh có hơi nhòm vào trong thì thấy T.Anh đang ngủ ở ghế sofa

– Sao T.Anh lại ngủ ở kia, chết lạnh, ở phòng này ko có giường à?

– Có

– Thế sao ngủ ở đấy?

– Tại nhỏ Thiên Anh kia ko cho ngủ – Vy nói ra sự thật

– Sao lại thế, hay hai em chuyển phòng đi, cho cô ta ở phòng này 1 mình, hai em sang phòng anh hoặc phòng K.Anh, vẫn còn thừa 1 giường cơ mà

– Con trai với con gái ở chung phòng ko hay cho lắm

– Ko xảy ra chuyện gì nghiêm trọng là được chứ gì?

– Để em hỏi ý kiến T.Anh xem sao

– Ừ, giờ anh ra ngoài chờ, mấy em nhanh lên nhé – Minh cười rồi bất ngờ kiss vào má Vy, cô nàng hơi bất ngờ, khi nhận ra mình bị lợi dụng thì Minh đã chạy về phòng từ lúc nào rồi.

– Đây là đâu? – Tất cả đồng thanh hỏi K.Anh

Xuất hiện trước mặt mọi người là 1 căn biệt thự thiết kế theo kiểu hình xoắn ốc, ko ai là ko ngỡ ngàng trước sự sang trọng kiểu cách của ngôi biệt thự này, nó có gì đó thật yên bình

– Vào đi – K.Anh lên tiếng, tất cả đều hơi ngạc nhiên rồi cũng lủi thủi bước theo sau K.Anh

Vào đến bên trong mới thấy căn biệt thự này đã tuyệt còn tuyệt hơn, đá ngọc dải từ ngoài cổng vào đến tận trong sân nhà, hai bên cạnh là vườn hoa được tỉa thành hình rất đẹp, muốn vào đến trong nhà phải đi qua 1 cây cầu treo làm bằng gỗ sịn, phía dưới là bể bơi rộng hình tròn khoét ở giữa xung quanh lắp đèn leg, trước cửa nhà đặt hai con sư tử to và cao hơn 2m và phun nước ra từ miệng chảy xuống bể bơi.

– Đẹp quá ! – T.Anh và Vy bỗng thốt lên trước vẻ đẹp của biệt thự này, tất cả khẽ cười

– Khánh Anh, sao quen người ta à?

Nhất Nam nhận thấy chỗ này rất quen thuộc, hình như lúc anh ở đây anh có thường xuyên đi học qua chỗ này, vả lại chỗ này rất gần chỗ anh ở.

– Tất cả quen – K.Anh hơi nhếch mép cười khiến tất cả khó hiểu nhưng ko ai hỏi thêm vì biết nếu K.Anh muốn giải thích thì chẳng cần phải hỏi làm gì

Mọi người bước qua cây cầu ấy rồi đi thẳng vào khu nhà chính, riêng có T.Anh mải mê ngắm cảnh đẹp nơi đây mà quên mất mọi người đã vào trong từ bao giờ

Cô vội chạy theo nhưng bất ngờ thấy 1 dáng người rất quen thuộc đi qua, cái dáng người vừa đẹp vừa thanh cao toát lên 1 vẻ lạnh lùng ấy, cô ko bao giờ quên được, tuy ko nhìn rõ lắm nhưng T.Anh chắc chắn linh cảm của mình ko lầm, người con gái đó từ từ bước về phía T.Anh, T.Anh rưng rưng nước mắt khi nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy,. cô ngỡ ngàng đến bàng hoàng, chẳng phải chị đã đi rồi sao? chẳng phải chị đã bỏ lại tất cả rồi sao? Giờ chị xuất hiện trước mặt, có phải đang mơ ko?

– Thiên Anh

Cái giọng lạnh lùng vốn có của người con gái ấy cất lên, nhưng bên trong cái lạnh lùng đó là 1 nỗi nhớ nhung đến mãnh liệt, 1 thứ gì đó ấm áp lạ thường

Nghe tiếng chị gọi, T.Anh mới chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Là chị..là chị thật rồi !

Cô vội chạy đến ôm lấy chị như 1 đứa con nít, cô khóc to khi thấy chị cười với cô, nụ cười ấy sao mà đẹp đến vậy?

– Chị Tuyết, chị vẫn còn…chị còn sống, chị biết..mọi người lo cho chị lắm ko? – Cô nói như khóc, cô đang rất vui, vui đến nỗi cô phải khóc

– Chị xin lỗi, Khánh Anh đưa mọi người đến đây sao? – Chị vừa nói vừa lau nước mắt cho Thiên Anh.

– Vâng, thế thật ra anh K.Anh biết chị còn sống đúng ko ạ?

– Chắc thế, dạo này mọi người sống tốt chứ?

– Em ko biết chắc chắn họ sẽ sống tốt đâu, à chị, anh Nam….

– Anh Nam vẫn du học chưa về chứ? Thôi mình vào trong đi

Nhắc đến Nam, Tử Tuyết có hơi buồn và nhớ nhung, tận sâu trong đáy lòng, cô luôn mong sớm khỏi bệnh để được trở lại với mọi người, dứt ra được khỏi chiếc xe lăn, cô như sống trở lại và niềm tin và niềm hy vọng của cô lại đong đầy, cô chưa từng mơ ước gì ngoài mong cho Nam hạnh phúc nhưng giờ đây cô mơ ước muốn gặp anh biết chừng nào? Bỏ quên người mình yêu thương thật lòng là điều đâu phải nói là làm được.

– Ko, anh Nam đang ở bên trong cùng mọi người

– Gì, sao lại thế?

Tử Tuyết có vẻ bàng hoàng lắm, T.Anh nghĩ chị ko có ý định muốn gặp Nam lên cô nói

– Chắc chị cũng biết anh Nam yêu chị lắm, khi biết tin chị mất anh ấy đã về ngay VN kiếm chị nhưng vô vọng, thường ngày anh ấy vẫn cố vui đùa nhưng thật sự anh ấy như phát điên lên, em mong hai người sớm trở lại như trước

Nghe T.Anh nói, sống mũi Tuyết đỏ hoe, khoé mắt cay cay, thật sự cô cũng nhớ Nam nhiều lắm, chỉ là cô sợ sẽ là gánh nặng cho anh nên cô đã từ bỏ anh để anh ko muộn phiền, nhưng bây giờ có lẽ tất cả phải trở về như cũ thôi, dù sao cũng đã mấy tháng trôi qua, cả 2 người đều sống trong đau khổ có, nhớ nhung có và hận thù cũng có.

Bước chân của Tuyết như nhanh hơn, cô chạy nhanh về phía chiếc cầu, T.Anh cũng chạy theo, trong lòng có gì đó nhẹ nhõm và vui sướng, tất cả đã trở lên thanh thản, dễ chịu hơn.

– K.Anh, mày đưa bọn tao đến đây ngắm nhà người ta à? – Nam khó chịu vì ngồi nãy giờ ko thấy chủ nhà ra

– Về trước đi – K.Anh hất mặt, anh chỉ có ý định chọc Nam nhưng nào ngờ Nam bực tức đứng dậy và định ra về thật.

Thật ko may, vừa bước ra đến cửa thì đâm sầm vào 1 cô gái, cô gái ấy chỉ mất đã lùi lại phía sau mấy bước còn anh thì ngã suýt đập đầu vào thành cửa

– Này cô kia, đi đứng kiểu đấy hả? xin lỗi tôi đi – Nam lồm cồm bò dậy rồi lớn tiếng nói cô gái kia, cùng lúc đó T.Anh chạy đến cầu, cô ko chạy lại gần mà chỉ đứng đó nhìn xem phản ứng của Nam như thế nào khi biết cô gái anh đang to tiếng là Tử Tuyết

Cô gái đó ko nói gì mà quay mặt đi cười, cô thử xem anh có những trò gì.

– Này, bộ xấu lắm hay sao mà phải quay mặt đi, à cô là osin của nhà này hả?, chủ nhà của cô đâu rồi gọi ra đây cho tôi gặp – Nam hét lên đầy phẫn nộ, tiếng hét cao cả của anh đã đánh động tất cả những người bên trong kia và cũng chính vì thế mà họ đều chạy ra ngoài xem có việc gì

Tất cả ko nhận ra cô gái quay lưng đứng trước mặt là ai nhưng lại thấy dáng người ấy rất giống…

Chỉ tại mái tóc của cô cắt ngắn nhuộm lại đen và chỉ lớt phớt vài sợi màu đỏ trông sltye hơn lên mọi người nhìn từ phía sau lên ko nhận ra

– T.Anh, em đứng đấy có thấy cô ta xinh ko? – Hải Minh ham hố. anh cười toe toét nhưng suýt chút nữa thì reo mình xuống hồ bởi cái đẩy của Vy

– Á…Vy – Minh nhăn nhó

Ko phải mình chờ câu trả lời của T.Anh mà hình như tất cả cùng chờ.

– Xinh ạ, phải nói là rất xinh – T.Anh cười

– Thế á , em gì ơi quay mặt lại xem nào, để tán cái coi – Đến lượt Hoàng ham hố

– Tán cái con khỉ ý, con gái gì đâu mà hâm hâm giở giở – Nam bĩu môi, độ nóng trong người của anh tăng lên ngùn ngụt lộ cả ra ngoài khiến khuôn mặt anh trở lên cực kì baby – Thiên Em, em cười cái gì nữa? – Nam thấy T.Anh cứ cười làm anh khó hiểu

Tất cả cùng phải bật cười, K.Anh chỉ hơi gượng cười rồi anh ho lấy 1 tiếng và lên giọng

– Thôi, ko đùa nữa, quay mặt lại đi

Sau câu nói ấy của K.Anh, cô gái kia mới quay mặt ra trước sự ngỡ ngàng tột cùng của tất cả…

*Ùm…ùm*

Hải Minh loạng choạng kéo cả K.Anh ngã xuống hồ. Cái lan can bám cao thế mà hai anh ngã xuống được cũng thấy tài

– Anh Minh ơi – Vy cười sằng sặc nhìn xuống hồ

– Anh K.Anh – Cả 2 Thiên Anh cùng đồng thanh, Yun quay sang lườm T.Anh, dù có buồn cười thật nhưng cũng thấy lo lắng cho hai người kia, đang lạnh cóng người mà hai người đó ngã xuống đấy, chắc lên được bờ cũng đóng băng nữa

Giờ mới để ý là đang cuối năm lên tiết trời rất lạnh, mà gần là mùa đông luôn rồi, chắc 2 người kia chết mất

Thấy mọi người hốt hoảng, Tử Tuyết lên tiếng

– Yên tâm đi, đây là hồ nước nóng, tắm giữa mùa tuyết rơi cũng ko lạnh đâu

Nghe Tuyết nói vậy, 3 cô gái kia liền an tâm hẳn.

– Thế à? – Vy hơi ngớ người rồi sực nhớ ra, trước mặt mình là người chị yêu quí ấy, cô ko khỏi mừng mà quên luôn cả bạn trai đang nặng nề bơi vào bờ, cho chết cái tội ko cẩn thận à

– Chị Tuyết, chị haha…chị vẫn sống….chị làm bọn em lo chết đi được,lần này chị chết với mọi người luôn rồi – Vy nhảy cẫng lên rồi ôm chầm lấy chị và bất ngờ, người chịu thiệt là Nam, anh bị Vy đẩy ra suýt chút nữa cũng xuống kia bơi cùng hai người kia luôn, nhìn mặt Vy giờ còn biểu cảm hơn cả T.Anh vừa nãy

– Vy, tránh xa bạn gái của anh Nam ra – Nam lên tiếng

– Trời. anh Nam sợ mọi người nói là bạn gái của ai đó lên lôi cả tên mình vào cơ đâý – Vy chọc, tưởng anh đỏ mặt xấu hổ nào ngờ anh còn câng mặt lên nhìn trông rất oai

– Chứ còn gì nữa – Nam nói với Vy xong rồi quay sang Tử Tuyết – Lần này em chết rồi – Nam cười

– Anh Nam thay đổi cách xưng hô rồi kìa, tình cảm ghê – Vy lại chêu, Nam vẫn ko hề ngại mà người ngại lại là Tuyết, yêu nhau đã lâu nhưng họ toàn xưng hô theo cách trẻ trâu, giờ xưng hô ” anh – em ” cũng hơi ngang. Anh nghĩ vậy thôi nhưng chắc cũng sẽ ko xưng hô như kiểu này được lâu

– Đáng lẽ phải ” lần này chị chết rồi ” chứ nhỉ? – Tử Tuyết đùa rồi chạy đi, Nam cũng rượt đuổi theo, và tình yêu của họ đã đẹp trở lại

Và đây chính là bất ngờ mà K.Anh đã nói với Nam

Trở về khách sạn

Hải Minh tắm xong nhờ Vy lau tóc hộ chứ anh ko muốn dùng máy sấy, dù sao máy tay tốt hơn máy cắm điện mà

– Bố ngã đẹp quá làm còn thèm ngã quá , haha – Vy vừa lau vừa cười tươi như hoa, nói là lau nhưng thật ra cô đang vò đầu anh ra, mặt anh biểu cảm suốt từ nãy nhưng cô vẫn vò mạnh

– Muốn ngã thì ra bố đẩy con xuống chứ con đừng thèm đến nỗi hành hạ da đầu bố như thế này

– Á…được

Nghe Minh nói như vậy cô càng vò mạnh hơn, và…

– Thôi ko lau nữa

– Nhưng đã khô hẳn đâu

– Ha…mệt quá…ngủ thôi – Minh bỏ ngoài lời nói của Vy, anh cười nham nhở rồi kéo theo cô nằm xuống , bị anh kéo mạnh đến chao đảo nên cô nằm luôn lên người anh…

Cùng lúc đó, bạn cùng phòng của Minh là Hoàng bước vào

– Thôi chết rồi…tôi ko nhìn thấy j đâu nha, cứ tiếp tục đi, haha

Hoàng nói rồi vội đóng cửa lại, mặt Vy thì nóng ran xấu hổ đến bức xúc, còn Minh có hơi giật mình vì Hoàng vào bất ngờ nhưng rồi lại cười toe toét

– Tại anh đấy – Vy trách

– Tại em đè lên người anh làm gì?

– Ơ…anh…anh chết đi – Cô bò dậy lấy chăn gối đè lên người anh, 2 người chiến tranh bùm nổ giữa chăn và gối

Tại phòng Khánh Anh

Nam với Tuyết đi chơi mảnh suốt từ lúc gặp lại nhau đến giờ vẫn chưa thấy tung tích của Nam đâu, 1 mình K.Anh ở trong phòng

Anh vừa tắm xong và bước ra với quần cộc và áo thun ba lỗ rộng,.vì trong phòng anh cho nhiệt độ cao nên ko lấy làm lạnh.

Cạch

Cánh cửa phòng của anh mở ra, bước vào là cô gái mặc váy, tóc xoã, gương mặt cực xinh đẹp nhưng ko tìm được chỗ hiền cô ấy để ở đâu

– Anh có sao ko? Anh ngã làm em lo quá, anh lau tóc đi – Yun cười và đưa cho anh 1 chiếc khăn

– Ừ – Anh đáp gọn rồi nhận lấy chiếc khăn và lau

Bên ngoài

T.Anh định gõ cửa vào hỏi thăm anh nhưng chợt nghe thấy tiếng của Yun bên trong, cô lẳng lặng bước ra ngoài

– Thiên Anh – Từ phía sau, 1 chàng trai với chiếc quần jean kiểu cách, áo thun và 1

chiếc áo khoác da bên ngoài vẫy gọi cô

– Anh Hoàng – cô cười khi thấy sự xuất hiện của anh

– Đi dạo với anh đi, ở dưới kia có chỗ đẹp lắm – anh cười

– Vâng, em rất sẵn lòng – T.Anh cười, nụ cười của cô khiến con tim anh như lỗi nhịp

Cô và anh bước song song nhau đi xuống tầng 1 của khách sạn. Anh đưa cô đến 1 nơi nào đó, ko khí trong lành và rất đẹp, đó là 1 công viên.

– Chỗ này đẹp quá anh nhỉ? – T.Anh cười rồi nhìn anh, tay cô vẫn ve van 1 bông hoa mới ngắt được

– Em thích chứ?

– Vâng, em thích, à anh này, mình chỉ đến Washington thôi đúng ko, có đến Francisco ko ạ? – T.anh buộc miệng hỏi những câu mà cô đang nghĩ trong đầu

– Francisco, em thích đến đó sao? – Anh hơi ngạc nhiên

– À…dạ ko..em chỉ buộc miệng hỏi thôi – Cô hơi lúng túng vì câu hỏi quá đà của mình. Cô là thế, nghĩ gì là muốn nói hết ra…

– Chắc em thích đến đó rồi, nếu em thích thì chơi ở đây xong rồi đến đó 1 chuyến

– Vậy cũng được hả anh – Cô mừng, khẽ nở nụ cười tươi nhìn anh, mắt chớp chớp

– Được chứ, miễn là Thiên Anh thích – Anh cười, cô hơi bối rối trước nụ cười anh trao cô, nó đẹp đến nỗi cô ko thể hình dung được nữa, nó làm cô hơi xao xuyến, sao anh luôn quan tâm cô đặc biệt như vậy? Nó làm cô khá khó hiểu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN