Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm
Chương 11
Chàng Tấm ho hụ hụ, không tài nào ngủ nổi.
“Đinh công mạnh, thằng củ lìn nào phơi tất hay sao mà khắm vãi nồi!!!”
Tấm bực tức ngó ngang ngó dọc, cuối cùng cũng phát hiện ra cái thằng mất dậy ở hàng ghế trên đang lấy cái que chọc cái tất, huơ huơ lung tung.
Ý thức như cái con cẹc!
Mạnh mẽ hất tay thằng Liệt Cu, nhầm, Chim đang muốn níu chàng lại, Tấm hùng hùng hổ hổ đi tới hàng ghế trên.
Nhanh như cắt giật lấy cái que, một phát ném ra sau. Nghe thấy tiếng “éc” thảm thiết của bạn nhỏ Liệt Chim do bị nhiễm khí độc, chàng thấy hơi áy náy.
Cái kẻ vừa bị cậu ném mất tất khắm em yêu vô cùng giận, người này bực tức cởi bỏ mặt nạ dưỡng da đang đắp để show ra gương mặt đẹp trai lai cứ– nhầm, lai nước Đức.
Hắn ta đứng dậy túm lấy cổ áo Tấm, kéo chàng lại gần mình để rồi đứng hình.
Xem, đôi mắt đen cùng mái tóc gỗ mun đặc trưng của người Châu Á. Lại thêm nước da trắng nõn nà, đặc biệt làn da ấy như ẩn như tỏa một mùi hương dịu nhẹ thanh mát của loài hoa sơn chi.
“Tao bảo mày bỏ tay ra, có nghe thấy không?”
Nhìn yết hầu của mỹ nhân trước mắt kéo lên đẩy xuống, thêm bờ ngực phẳng lì, người này mới sực tỉnh nhận ra đây là nam giới!
“Tôi n–“
“Này nhá cấm cãi, tất khắm khú vờ lờ ra mà không biết đường giấu đi còn đem ra phơi? Mày có bị điên không? Mày có biết lo cho tính mạng của người khác không? Này, mày có nghe tao nói không??”
Mặc dù là nam giới nhưng lại rất đẹp.
Bỏ qua mấy lời bôi bác phỉ nhổ của Tấm, người này buông cổ áo chàng ra, thay vào đó là nắm lấy bàn tay mảnh mai của chàng.
Tấm tưởng thằng này định solo 1 vs 1 một trận sống mái với mình nên đã chuẩn bị sẵn tâm lí.
Ai ngờ nó lại cúi xuống đặt chiếc hôn lên tay chàng khiến chàng nổi hết da gà.
“Xin hỏi quý danh của mỹ nhân? Tôi đây đi khắp tứ hải năm châu chưa từng gặp ai kiều diễm động lòng người như anh.”
Được rồi, coi như khéo ăn khéo nói, thật thà trung thực đó.
Chàng khéo léo rút tay ra rồi kéo xuống tay áo vừa sắn cao, móc ra cái quạt giấy (trộm của thằng vua) mà phe phẩy. Một tay phe phe phẩy phẩy quạt, tay kia vòng ra sau tạo ra dáng vẻ nho nhã, thanh cao.
“Tên một chữ Tấm, ngồi không thay tên đi không đổi họ, Tấm is Tấm.” – Chàng xoay quạt thật điêu luyện(kinh nghiệm 12 năm cắp sách xoay bút) rồi nói tiếp – “Tấm có nghĩa là “Tinh tế”, “Ấm áp”, “Mịn màng” chứ không phải tấm tôn, tấm nhựa nghe chưa?”
Không ngờ thanh âm cùng cử chỉ cũng thật tao nhã.
“Không giấu gì mỹ nhân, tôi là Alex San Chô, đại thiếu gia độc nhất vô nhị của tập đoàn [Ôm Phản Lao Ra Biển, Đi Biển Quên Mang Bỉm].”
San Chô đầy vẻ tự hào. Tập đoàn này nổi tiếng toàn cầu, kẻ nào bảo là không biết ắt hẳn đang sống trong thời kì đồ đá thôi!
Hahahaha, nghe đến đây chắc chắn mỹ nhân này đã đổ đứ đừ rồi.
Không phụ sự mong mỏi của Chô, Tấm thả câu xanh rờn như mây vờn:
“Nói cho gọn là nhà mày bán bỉm?”
“….”
Mỹ nhân, ngươi sống ở thời kì đồ đá đúng không?? Đúng không???
“Bỉm nghe nói xuống giá ghê lắm. Thảo nào nhìn chú em ăn mặc tàn tạ vãi hà.”
San Chô sốc há mồm!! WTF!! Của Chô từ đầu đến chân đều là hàng hiệu Burberry hẳn hoi mà bị kêu là tàn tạ??
Nhưng San Chô nhanh chóng đổi hướng tư duy, có khi nào mỹ nhân này giả vờ ngây thơ không biết để dụ dỗ mình rồi?
Chàng Tấm thì không nghĩ nhiều như thế. Trong mắt chàng, cái thằng trước mặt chỉ là đứa thất bại, gia cảnh sa sút rất đáng thương.
Haizzz, chàng vỗ vỗ vai San Chô bày tỏ lòng cảm thông sâu sắc. Tấm từng bị ế sấp mặt phải phá giá vụ bán trầu cau nên Tấm hiểu mà.
Thảo nào tất thối, ra là nhà nghèo không có tiền mua cái mới.
“Chô à, không có gì nhiều, anh đây chỉ cho mày được cái này.” – Tấm rút ra thỏi son 3CE đưa cho San Chô. Tận tình dặn dò – “Mày khéo léo bán đi chắc đủ tiền mua tất mới đấy.”
Nói xong chàng vui vẻ trở về chỗ của mình, thật vui vẻ vì sống đến hôm nay chàng mới cảm thấy mình thực sự làm được việc tốt.
Hahaha thật thoải má— CMN. Mình đưa nhầm cho nó thỏi fake rồi!! Amen amen, chú có bị phát hiện bán hàng fake, bị đánh cho sấp mặt lợn thì cũng đừng tìm đến anh. Anh không biết gì hết á…
Áy náy, áy náy đi áy náy lại thì Tấm thấy buồn ngủ nên thôi, kệ mẹ nó.
____________________
Khi đặt chân đến Ấn Độ… khi đặt chân đến Ấn Đậu…
Trời đậu. Chàng leo nhầm chuyến rồi!! Chàng định đi Ai Cập cơ mà!!!
Thôi xong, sống thế đếch nào đây huhuhuhuhu…
“Tấm, làm sao con khóc?”
May quá là may, thằng già vest trắng đến cứu chàng kìa!!
“Bụt à, có thể thi triểu thuật “Dịch chuyển tức thời” được không? Con đang lầm đường lạc lối huhu!!”
Bụt thương Tấm trẻ người non dại.
Bùm một phát biến mất chỉ để lại lời nhắn: [Hết mana* rồi, ta về thành dưỡng sức đã, cố lăn lộn sống thêm 2 hôm nữa ta sẽ đến cứu con].
*Thuật ngữ được dùng phổ biến trong game, là magic point, chỉ số pháp lực dùng để sử dụng skill.
Lộn bàn!! 2 ngày lang bạt chốn này chàng biết ăn gì sống đây!! Tiền thì không xài được, nửa chữ Ấn Đậu cũng không biết!!
Huhuhu!!! Trời phụ Tấm!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng xem chọn con tim hay là nghe lí trí thì chàng quyết định đi khóc lóc ăn xin ở gầm cầu.
“Dìu nấu diu lợp mi, ài nấu diu khê. Dợt shót quen è vơ, èn ai bí dè~ (You know you love me. I know you care. Just shout whenever and I’ll be there).”*
Giọng ca của Tấm lanh lảnh trong veo khiến người người đi qua phải nán lại nghe.
Chàng mặt vui là thế nhưng nội tâm thầm chửi rủa cái lũ nghe chùa mãi chưa chịu nhả ra đồng nào cho chàng!!
Tự dưng xuất hiện một giọng ca khác chen ngang lúc chàng đang hát.
“You’re my love, you’re my heart.”
Nhận ra là San Chô, Tấm cảm thấy ấm lòng phần nào.
Sau cùng vẫn không có đứa nào chịu nhả tiền mặc cho chàng hát khô cả họng.
“Mới giây trước mỹ nhân oai với tôi lắm, sao giờ nhìn buồn rười rượi thế này?”
Tấm ngồi cạnh San Chô, do đói khát, mệt mỏi nên chàng cứ tự nhiên dựa vai San Chô như thật.
“Anh đây tính đi Ai Cập mà đi lộn sang Ấn Độ. Không biết sống ra làm sao nữa…” – Đoạn, chàng lấy tay áo rộng thùng thình thấm thấm mồ hôi.
Đôi mắt đen trong veo của Tấm bỗng trở nên u sầu ảm đạm, hàng mi cong dài thiu thiu hạ xuống khiến San Chô không khỏi động lòng thương xót.
“Tôi đang tính ở đây vài ngày, mỹ nhân có muốn ở cùng tôi không?”
Không thể ngờ bị dồn đến ngõ cụt, bị bần cùng hóa mà Tấm vẫn vô cùng mạnh mẽ. Tấm không suy nghĩ đã vội từ chối lời mời của Chô thiếu gia, khiến Chô thiếu gia không hề hụt hẫng, trái lại còn nể phục chàng.
Quả nhiên thanh cao hơn người.
Nhưng bạn nhỏ San Chô à, Tấm chỉ là ngại ở chung với thằng nhà nghèo, nuôi mình chưa xong phải đi nuôi thêm cái miệng nữa, chắc chàng chết sớm nên mới từ chối thôi.
“Nếu không thể ở cùng tôi thì ít nhất hãy nhận lấy vật này.”
Nói rồi San Chô đặt vào tay chàng tấm thẻ tín dụng vàng thay vì bạch kim hay đen tuyền. Vì San Chô chắc mẩm Tấm sẽ không đời nào dám nhận thứ giá trị lớn như thế.
Tấm nhìn thấy thẻ vàng thì choáng. Nhanh tay giữ lại tay San Chô, lắc đầu nguây nguẩy không dám nhận.
Nhận đồ ăn trộm là không có được!! Nhất là cái này, lỡ bị tra ra có mà ngồi nhà đá à!!
“Mỹ nhân thực sự là ai? Chắc chắn không thuộc thế giới này.”
Sao? Nó nhận ra thân phận thật của chàng rồi??
Chàng giấu kĩ đến độ bố con Cám, tất cả còn không biết cơ mà?
“Mỹ nhân không phải người thường! Chắc chắn là thánh nhân! Là thiên sứ!”
May vãi. Cứ tưởng nó biết chàng từ thế kỉ 22 lạc về đây chớ ╮(╯▽╰)╭.
_______ ________________________________
* Đây là lời của bài hát Baby – Justin Bieber
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!