Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm
Chương 10
“Tôi lạy bà đi qua, tôi lạy ông đi lại mua cho con miếng trầuuu.”
“Miếng trầu là đầu câu chuyện thêm tí toại nguyện là dầu ăn lên giá ~”
Nhìn Tấm nết na miệng cực dẻo rêu rao bán trầu cau cực khéo, lão bà không kìm được xúc động mà đi đến xoa đầu chàng.
“Tấm, con vất vả rồi.” – Giọng bà lão khàn khàn.
“Không, không vất vả.”
Chàng Tấm nhanh nhẹn lấy cái ghế nhựa nhỏ để bà lão ngồi, mình thì vội vàng phi quả xe đạp cào cào đã đứt phanh đi ship son.
Đùa, bán mỗi trầu cau mà sống qua ngày được bằng niềm tin hi vọng à! Ngu! Phải đa dạng hóa các mặt hàng lên, đặt biệt phải chú trọng nhập khẩu son về bán phục vụ hội chụy em!
“Ôi Tấmmmmm.”
“Éc éc, son của mày đây.”
Cám cảm động, nhận lấy son từ anh trai rồi ngó ngang xung quanh mới dám lôi cái túi nhỏ rút tiền đưa cho Tấm.
Xong xuôi, đang tính trở lại hoàng cung thì bị Tấm kéo lại.
“Sao vậy anhhhh.” – Cám rất là bất mãn.
Tấm cẩn thận nhìn ngắm cô em gái bé bỏng có bản mặt lai giữa GD và sếp Tùng, xem, lâu rồi không gặp nó…
“Tiền ship của bố.” – Tấm nói.
“Anh nói free ship mà!”
“Cẹc, đấy là trước, giờ mày xa hoa lộng luẫy soang choảnh thế này!” – Tấm chua chát – “Mày khinh anh mày rồi chứ gì, chậc chậc.”
Ra điệu hậm hực đạp chân chống, đạp hai phát thì nhớ ra trong một lần xòe xe đã bị rơi mọe mất cái chân chống rồi còn đâu!
Thảm cảnh! Trời xanh phụ lòng Tấm!
“Ha chim ma…” – Cám đi tới níu lấy áo Tấm, sụt sịt nói – “Em trả tiền ship mà… huhu.”
Nhìn bóng dáng em gái khuất dần sau cánh cổng thành, Tấm khép mi chậm lại. Thở dài một cái rồi đạp chân chố— Thôi, đạp xe ra về trên đường mòn lối cũ.
Vừa đạp xe Tấm vừa ngân nga câu hát của một bản tình ca tự chế. Chim trên cành cao hễ thấy Tấm là tự động nín hót, nhường chỗ cho chàng thể hiện.
“Tình đến rồi đi, cớ chi phải níu kéo, có mài ra tiền ăn được éo đâu~~”
_________ ___________
Trời tháng 6 bừng nắng hạ, Tấm vươn vai thức giấc, đi đánh răng tuốt vẻ đẹp trai một hồi thật lâu. Sau đó chàng khoác lên mình chiếc balo to to, đi ra giữa sân nhà kính cẩn quỳ xuống.
“Cám ơn bà đã thu nạp Tấm. Ơn này Tấm không bao giờ quên, xin người ở lại giữ sức khỏe chờ ngày Tấm mang vinh quang về.”
Dập đầu 3 cái, chàng dứt khoát đi ngay mà không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Đi đến cổng làng, chàng bị giật mình bở tiếng pháo giấy rộn ràng, tiếng khóc sướt mướt thê lương.
“Tấm anh đi rồi ai gank Team!!!” – Đồng chí 1.
“Anh… anh… em sẽ nhớ anh rất nhiều hức hức.” – Đồng chí 2.
“Tấm ơi sa rang hề nhô!”
“Đai i su kiiiii.”
“Bla blo, bla blo.”
Đối mặt trước cảnh chia li đẫm nước mắt, thấm đầy nỗi buồn không kể xiết này, Tấm chỉ nhẹ nhàng gọi cho trung tâm bảo vệ động vật quý hiếm hốt hết chúng nó. Còn mình thì ung dung lên máy bay ra Ai Cập trong yên bình.
Nhìn cảnh làng mình dần thu nhỏ lại, nhìn hoàng cung vàng chói lóa dần mờ đi, chàng trào lên cái gì đó rưng rưng trong lòng – một cảm giác khó tả, vương vấn một cái gì đó vô hình.
…. CMN!! CHÀNG QUÊN THẺ DỰ THI Ở QUÁN NET CMNR!
Aaaaaaa!!!!!!!!
“Bạn muốn mua tiviiii đến điện má—“
Chàng phi công thỏ con đang cực kì vui vẻ trong chuyến đi đầu tiên sau cả một quá trình luyện tập gian khổ của mình, đang ngân nga hát thì bất ngờ truyền đến cái cảm giác mát lạnh ngay bên cổ.
Là đao?? Là kiếm?? Là dao?
“Một là cho máy bay quay lại điểm xuất phát, hai là tao nhét củ cà rốt vào đ*t mày?”
Tấm kề củ cà rốt dài 20 cm sát tới cổ cậu trai này, mắt chàng phủ đen hoàn toàn, cả người tỏa ra yêu khí hắc ám cực kì nguy hiểm.
Thật ra thì Tấm rất là hiền, thi thoảng có chút điên điên, nhưng bản chất thật vẫn rất hiền.
Hồi bé người ta còn gọi Tấm là “Cậu bé hiền lành” cơ mà! Đẹp trai chưa đủ! Hiền lành mới là bất hủ!
Muahhahahahahahaha!!!
Thuận lợi trở về lấy lại thẻ chứng nhận dự thi đấu trường game quốc tế, chàng nhanh chóng lên lại máy bay.
Tại đây Tấm tình cờ gặp được người quen qua facebook, cũng là một gamer được tham dự giải game ở Ai Cập như chàng.
Người này tên Liệt Văn Chim, mặt vô cùng tuấn lãng, dáng người cao lớn nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn.
“Tấm Tấm! Quỷ sứ hà!!!”
“Tao tát lật mặt… hự… mày bây giờ… Ặc ặc mày… mày BỎ BỐ MÀY RA! KHÓ THỞ VÃI LỒNG!”
Đôi tay mảnh mai trắng noãn của chàng giận hờn cấu cái da trâu của thằng Liệt Chim chán chê rồi mới thôi, mất công bong mất lớp sơn.
“À Tấm.”
“Sao.”
“Nghe nói giải game năm nay thí sinh dự thi còn đông gấp đôi năm ngoái. Cạnh tranh đấu chọi rơi vào tỉ lệ 1:300 đấy đừng đùa!”
“Hahahaha.”
Đến hoàng cung giai lệ ba ngàn người Tấm đây chưa chán thì thôi chứ bọn kia tuổi tép.
Tấm chờ xem sắp tới sẽ bị hãm hại ra sao đây.
“Quên, chú mày vừa nói đến giải đấu game nào mà lạ thế?”
“À, ý em là game chọi chuối đó.” – Nó hồn nhiên đáp.
….
Sau khi bị Tấm hành cho một trận, Liệt Chim vẫn ngơ ngơ không hiểu tại sao bị đánh ?? 😀 ??. Chỉ là game đua của mấy bác nông dân xem quả chuối nhà nào trồng chắc khỏe, giàu canxi không thôi mà??
Còn Tấm thì: Mọe thằng mất dậy, khi không lại lôi mình vào ổ gay làm cái gì! Tên Chim có khác! Đấu chuối kiếm chứ gì!!!
Haizzz!! Nhắc lên gay là lại nghĩ đến cái thằng vua atsm giai đoạn cuối ◑▂◑ ◑▂◑ .
__ _________________
Vua nơi xa: “Trẫm thấy bảo Tấm thích ăn chuối.”
Cám: “Dạ, anh Tấm thích nhất là chuối tiêu, ảnh bảo mình có tâm hồn nhỏ bé như hạt chuối tiêu thưa bệ hạ.”
Đức vua tay nắm chặt, cả người trong một khắc nào đó biến chuyển run rẩy.
Cám ở sau cho rằng nhà vua đang nhớ anh trai mình đến bật khóc nức nở. Nàng khéo léo lui đi, cảm thấy xót thương thay nhà vua.
“Dễ thương kinh khủng. Trẫm… đưa trẫm khăn giấy…”
Hai nam hầu thân cận của đức vua gấp gáp đưa cho vua hộp khăn giấy. Mà dùng khăn giấy này để lau máu mũi, nói vậy để vài đứa óc đít nồi đỡ nghĩ nhiều.
Thế nhưng lúc sau, nhà vua lại trưng ra cái mặt sầu khổ. Ngẩn ngơ ngắm cái dép tổ ong mà lòng nặng trĩu.
“Tấm, ngươi chưa chết. Chỉ là đang tránh ta, đúng không?”
Tiếng chim nơi hoa viên dường như vọng tới nơi này. Chim vui vẻ ca hát thật vô tâm, chúng nào có nghĩ cho vua đây.
“Tấm thích chim.”
Nhà vua cứ nương theo tiếng chim ca mà đi, cứ đi mà óc trống rỗng. Chỉ mang theo 1 ý nghĩ kiên định: Tấm ở nơi có chim ca, đến nơi sẽ thấy chàng.
“HỘ GIÁ! CÓ THÍCH KHÁCH!!!!”
Một mũi tên lao nhanh tới nhà vua.
_____________ _____________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!