Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm - Chương 12: \
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm


Chương 12: \


Mặc cho ngàn lời cầu nguyện vang lên, mũi tên nhọn hoắt vẫn cứ vô tình găm thật sâu vào ngực nhà vua.

Khoảnh khắc nhà vua ngã xuống, tưởng như đất trời nổi giận.
Chim chóc bay toán loạn, mây đen kéo về phủ kín trời xanh.

“BỆ HẠ!!!”

__________ ____________________

Sau cùng thì Tấm đành phải lẽo đẽo theo San Chô tìm cái ăn.
Tên San Chô này dường như đã đến đây nhiều lần nên có vẻ thạo đường ra phết.

“Tấm.”

Vừa đi vừa mải nhìn sang hai bên đường đang bày đống đồ ăn nên Tấm không để ý đâm sầm vào lưng San Chô.
Chàng nhăn mày, xoa xoa cái trán vừa đập vào bả vai San Chô.

“Ui, sao?”

San Chô tự trách thân mình cứng đến độ khiến Tấm choáng váng.

“Anh đói chưa?”

Hỏi thừa, đói đến độ tao nhìn chỗ cơ bắp màu mật ong của mày là muốn lao vào ướp chanh tỏi muối rồi cắn đấy.

Giả sử đây là thằng vua, không ngu gì chàng chịu nói thật tâm tư suy nghĩ của mình. Nhưng đây là thằng đệ kết nghĩa, nghèo rách mùng tơi, không nhất thiết phải make color.

“Đói éo chịu được. Mày kiếm xem có cái gì ăn được không?”

Thấy Tấm lảo đảo, San Chô tốt bụng tất nhiên là quỳ xuống cho chàng leo lên lưng mình.

Tấm thì cảm động không thôi, đang lúc mệt đếch muốn vận động nữa thì được cõng mới vui chớ.

Haizz, ước gì đây là chị gái xinh đẹp nào đấy cõng chàng chứ bao lâu nay toàn dính với lũ đực rựa người đồng da sắt, chàng chán thấy má rồi.
Haizz, chàng muốn mềm mềm thơm thơm chứ không phải cứng ngắc như đá tảng…

Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên Chô thiếu gia cõng một ai đó. Chà, một cảm giác thật mới l—
Tấm thoạt nhìn mỏng manh yếu đuối, thế mà… thế mà!! Nặng vãi!! Thế bất nào nặng quá vậy!!

Chô đây tập gym cử tạ từ năm 16 tuổi, lực lưỡng khoai to khó ai địch được thế mà không cõng nổi mỹ nhân này ư??
Nhục! Chô cảm thấy thất vọng về bản thân!

“Anh troai khỏe ghê á, cõng được cả anh Tấm với em mới sợ đó.” – Một giọng nói lạ hoắc vang lên.

Gân xanh của San Chô nổi hết lên, đệch, ra là nãy giờ Chô phải cõng thêm một thằng đực rựa lực lưỡng ngang ngửa mình. Thảo nào nặng thấy mợ!!!

Đang muốn dừng lại tẩn thằng ranh con này ra bã thì giọng Tấm đã thều thào bên tai Chô.

“Yêu~”

Chỉ với một từ ngắn gọn thế thôi cũng đủ khiến tim em yêu của San Chô phát cuồng. Tưởng như được buff thêm sức mạnh, Chô triển ra lăng ba vi bộ phi như bay một mạch đến nhà hàng sang trọng.

“Yêu đùi gà… cạp cạp cạp~.”

“….” – San Chô cảm thấy vừa ăn phải quả dưa bở.

Tầm thì cứ chăm chăm nhìn bả vai rắn chắc của Chô, cổ họng chàng khô không khốc, cứ liếm môi suốt thôi. Huhuhu đùi gà em yêu…
Nếu có nắm lá mơ trong tay lúc này, mị sẽ ăn với thịt chó.

Hơ hơ, nhớ hồi còn ở trong cung, muốn gì có nấy ăn cho phát chán. Thế mà giờ không có nổi hạt cơm đút vô mồm.

Để đến khi mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi, mọi giác quan của Tấm mới được thức tỉnh.
Không cần suy nghĩ, chàng cầm ngay cả em gà quay thân yêu béo ngậy mà cạp cạp cạp.

Nhìn mĩ nhân ăn đến quên trời đất, cánh môi đào thắm được phủ thêm lớp mỡ óng ánh càng thêm đẹp.

Đang mải mê ngắm chàng Tấm thì từ đâu chồi lên bản mặt than của thằng Liệt Chim khiến Chô hết hồn chim én.

Cậu ta cứ lăm le cọ cọ cánh tay của San Chô, chút chút lại ưỡn ẹo thủ thỉ khiến Chô cảm thấy sởn hết da gà.

“Ui ui, anh cứ mải ngắm Tấm mà bỏ bê em! Thế mà được à! Ứ! Quỷ sứ!”

Chẳng qua lần này trốn ông già đi chơi nên không đem theo vệ sĩ, chứ không San Chô đã tống cổ thằng này sang tận Nam Cực cho khuất mắt rồi!!

“Cút!”

Tấm đang ăn ngon lành thì bị tiếng gầm của San Chô dọa cho giật mình.

Thật nhanh trí, San Chô cung kính dâng thêm cho chàng miếng đùi béo bở nữa.
Tấm gật gật ngoan ngoãn ăn tiếp.
Ăn xong gà thì sang bò bít tết, cứ tay không mà bốc lên cắn ngấu nghiến. Dao dĩa căn bản là không thích dùng, rắc rối vl.

“….”

Mỹ nhân, từ lớn đến bé đây là lần đầu tiên được đi ăn nhà hàng phải không?
Chính mỹ nhân mới là đứa nhà nghèo phải không?

Nhà nghèo thì ăn cái gì mà đẹp thế (////v////).

Vỏn vẹn 25 phút để chàng chiến hết một bàn ăn.

Chàng không kiêng nể “Ợ” một cái thật thô thiển, cứ vạch áo ra phơi cái bụng no căng.

Chàng tiếc, tiếc là không có thịt chó để quấn với lá mơ.

“Đợi tôi đi thanh toán.”

Tấm gật đầu biết rồi.
Không quá 1 giây sau, chàng giật nẩy, vội vàng bật dậy giữ tay San Chô lại.

Trời đậu, tiền thì ít mà cứ đòi hít đồ thơm huhuhu!!
Giờ thì sấp mặt lợn cmnr!! Lấy đâu ra tiền trả đây!! Huhu!! Đừng ép chàng nôn hết ra những gì vừa hốc nha!!

Đôi ngươi đen láy của chàng ánh lên vẻ khẩn trương.
“Chô, ngay bây giờ cần lập kế hoạch tẩu thoát nhanh gọn lẹ!”

Ra nãy giờ mỹ nhân vẫn nghĩ San Chô là thằng nhà nghèo đây mà.

Ôm lấy chàng, San Chô thốt ra lời nói chân thành.
“Không sao đâu, cứ để mình tôi gánh. Còn anh cứ chạy đi.”

Chàng Tấm nghe xong câu này, cảm thấy cực kì quen thuộc như thể từng nghe qua vài lần rồi.

Xẹt qua não chàng là hình ảnh mờ ảo về một người nào đó đang ôm lấy chàng.

Đan chồng lên hình ảnh đó lại là hình ảnh một người khác nắm chặt tay chàng, kéo chàng chạy đi.

Tấm lờ mờ nhận ra đây là kí ức về thân phận của chàng ở thế kỉ 22.

Đang lúc quay cuồng chóng mặt thì bất ngờ từ sau lao đến là con dao găm.

San Chô hốt hoảng ôm Tấm cùng ngã xuống để né.

Tiếp nối là tiếng cười ngả ngớn của một kẻ không thể lường trước – Liệt Chim. Điều này khiến chàng sốc cực độ, đến nỗi không thể phân tích nổi điều gì đang xảy ra.

“San Chô, chúng ta là đồng minh không phải kẻ thù. Tạm thời ngài chưa nhớ ra, nhưng trước hết cứ giữ chặt tên Tấm đừng để cho thoát.”

Ngước lên nhìn San Chô sắc mặt căng thẳng, lại nhìn thằng Liệt Chim đang lăm le khẩu súng ngắn chực bóp cò, Tấm càng thêm gấp gáp, tim đập loạn xạ.

Giữa lúc nguy nan, một làn khói trắng từ đâu đến vây kín. Trong chốc lát thì tan biến mang theo cả Tấm, để lại Liệt Chim cùng San Chô bốn mắt nhìn nhau không nói lên lời.

“Bụt!!!! Bụt đến cứu con!!”

Khi Bụt bỏ mặt nạ lão già ra, đập vào mắt Tấm là gương mặt đẹp khuynh đảo thiên hạ. Đôi mi phượng tú diễm cùng mái tóc bạc trắng càng tôn thêm vẻ ma mị.
Tưởng như còn muốn đẹp hơn cả chàng!!

“Nhớ ra chưa?”

Từ chất giọng khàn khàn ồm ồm của người già nay đã thành thanh âm trong veo của thiếu niên.

Tấm định mở miệng hỏi “Clgt?” thì Bụt đã cướp lời.

“Giờ pháp lực của ta vẫn chưa phục hồi. Nay chỉ có thể dịch hồn của ngươi đi còn thân xác này chuyển phát sau.”

Dứt lời một cái, Tấm thấy cả người bỗng nhẹ tênh, không hẳn, mà là vô trọng lượng. Chàng cứ lơ lửng giữa khoảng không một hồi rồi bị một vòng xoáy nào đó hút vào.

Để đến khi cảm nhận được sức nặng của một vật nào đó đang đè lên mình thì chàng mới choàng tỉnh.

Mở ra trước mắt chàng là hình ảnh hết sức quen thuộc.

“Chiếp chiếp chiếp??”

….
Ê tô, chàng định nói “Quắt đờ phắc??” cơ mà!!

“Chiếpppppppp!!”[Cứuuuuuu!!!]

Đây chính là ngự trù phòng a.k.a phòng bếp trong cung cơ mà, sao mọi vật bỗng dưng trở nên khổng lồ thế này.

Định đưa tay lên vò tóc thì chàng không giơ nổi.
Nhìn cánh tay thân yêu bỗng nhiên phủ đầy lông vàng, nó hóa thành cánh chim. Rồi lại nhìn đôi chân dài miên man ngọc ngà bỗng chốc vàng khè xấu xí. Tấm không khỏi hoảng sợ.

Xong con ong, nhập đâu không nhập, chàng nhập hồn vào con chim vàng anh!!

“Kẹtttt.”

Một tia sáng rọi vào khiến chàng chói hết cả mắt.
Cửa sổ khép kín được mở ra, từ ngoài một giọng nói truyền đến.

“Vàng anh mau bay đi, chút Cám quay lại là mi lên thớt đó!!”

Có gì tính sau, trước hết phải chạy thoát thân đã.

Thế là Tấm tập tễnh vỗ vỗ đôi cánh nhỏ, ước chừng vỗ được 4 cái thì hạ cánh êm đẹp úp mặt vào đất.

Trong đầu chàng lóe lên viễn cảnh bị con Cám vặt lông, xọt một nhát rồi quay lên vàng ươm, đây chính là động lực vực lên bản năng sinh tồn giúp chàng gắng sức bay qua cửa sổ để thoát ra ngoài.

Bay chán chê mỏi mệt thì chàng đậu trên cành cây tạm nghỉ.

Nơi đầu tiên chàng nghĩ đến để lánh nạn chính là chỗ thằng vua!!
Ơ mà trời vẫn còn sớm, chắc đang thượng triều. Vậy thì đi đâu ta…

“Bệ hạ long thể không ổn, vẫn đang dưỡng sức. Tin này không thể truyền ra, sẽ làm tâm quần thần giao động. Thế nên ngươi phái người làm thế thân đi.”

Từ trên nhìn xuống, Tấm dễ dàng nhận ra đây là thằng thái giám mà nhà vua tin cậy nhất.

Chờ đã, thằng vua nó bị thương á??

“Người dặn nếu không qua khỏi thì…”

Vế sau tên thái giám thì thầm nên chàng không nghe lỏm được gì. Nên lập tức bay đến nơi có thằng vua.

Ơ mà chỗ đấy ở đâu ý nhỉ… truyền nhân của Zoro như chàng tất nhiên chỉ giỏi lạc trôi không giỏi tìm đường nha.

“Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ(Tấm) anh, chui vào tay áo.”

Ngỡ nhận ra đây là giọng thằng vua, Tấm mừng rỡ quay đầu bay về phía ấy để rồi bắt gặp cảnh nhà vua đứng dưới tán cây cổ thụ lá đã úa vàng, tàn tạ.
Chốc lát lại ngồi xuống ghế, lấy thân cây làm chỗ ngả đầu.

Tay nhà vua nhặt lên chiếc lá nhỏ, áp lên ngực trái, miệng lẩm bẩm như đang vấn lấy điều gì đó.

Một cơn gió thoảng qua khiến lá thu rơi lả tả, rải đầy dưới chân vua.

Thoạt nhìn y hệt thằng cô hồn, nhầm, thoạt nhìn rất cô liêu.

“Con vàng anh đâu rồi!! Bắt lấy nó làm mồi nhắm cho ta!!!”

Biết là con Cám đang đuổi cùng giết tận mình, chàng nhanh trí bay vào tay áo rộng thùng thình đang đón chờ của nhà vua. Nhắm mắt nằm ngoan trong đó.

Nhà vua thấy thế thì sửng sốt không thôi.
Cổ họng nhà vua nghẹn đắng lại. Sau đó thả lỏng ra.
Người cong khóe môi nhợt nhạt vẽ ra đường cong bán nguyệt, chậm rãi nói từng chữ:
“Cuối cùng cũng về bên ta rồi. Chỉ cần thế thôi.”

________ ______________________

Sơ: Lầy đủ rồi :v anh em về cốt truyện chính hoy :v
Há há vặn vẹo đủ kiểu Sơ vẫn cố bám sát bản gốc :v :v

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN