Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm


Chương 13


Kể từ đó nhà vua quyến luyến chim vàng anh không rời, còn đặt cho nó một chiếc lồng bằng vàng, từng thanh chắn được chạm khắc thủ công cực tinh xảo.

Thế nhưng Tấm một mực hếch mặt tỏ ý không bao giờ chịu khuất phục trong cái lồng này. Tấm thích tự do, Tấm can fly.

“Vậy đậu trên vai ta được không?”

Tấm nghe lời sà đến đậu trên vai nhà vua.

Trời đậu, ra đây là cảm giác được chà đạp lên long bào!! Hahaha!!

Tấm tham lam còn bay lên đậu trên đỉnh đầu nhà vua.

Muahahaha đây chính cảm giác được đè đầu cưỡi cổ thằng cha thiên hạ!! Phê lòi!!

“Pi xà~~~”

Từ xa vọng lại tiếng gọi của đám phi tần chốn hậu cung.

Thấy chúng nó chen chân nhau cố vào thăm bệnh, chàng lại bay xuống đậu trên vai vua.

Wait. Wait. Cái đó không quan trọng, quan trọng là: Sao chúng nó đứa nào cũng đi dép tổ ong 49 lỗ cơ!!!!

May mà cũng biết đường cải tiến. Đứa thì mạ vàng, đứa thì đính kim cương, đứa chơi trội lấy vòng ngọc trai luồn qua dép để đeo lên cổ, còn có đứa lấy dây cao su luồn qua dép để làm nón.

Chúng mày đi thăm bệnh hay đi diễn show thế? Trình diễn bộ sưu tập cao su từ cái dép đến cái da mặt à?
Chàng cảm thấy mông lung vl.

Các nàng đến dâng lên bao nhiêu là thứ trân quý. Tấm nhìn mà thấy khó hiểu.
Ít nhất thì cho thằng mua miếng đùi gà còn có ích hơn. Haizz, đừng nghĩ chàng tham ăn nhé.

“Vàng anh, ngươi thích món nào cứ chọn, trẫm thưởng cho ngươi.”

Các phi tần chố mắt nhìn nhà vua ngồi im không nhúc nhích chỉ để vàng anh đậu yên trên vai. Ngữ điệu mà ngài ấy nói với vàng anh rất ư là ấm áp đầy trìu mến.

Các nàng không giấu nổi sự ghen tị!!

Nhưng mà Tấm chẳng chọn cái gì. Chàng thấy ngưa ngứa đầu, mà cái cánh này căn bản gãi không đã nên chàng quyết định di chuyển tới gần cổ nhà vua mà dụi dụi cái đầu nhỏ.

Aaaaa!! Ta đây sống hơn 10 năm trong cung chưa từng được chạm đến góc áo nhà vua! Thế bất nào con chim này lại hỗn xược như thế!! – Các phi tần đều có chung ý nghĩ như thế.

Để rồi lúc trở về, mấy nàng tụ tập lại cùng nhau đi gặp Cám kết bè phái.

“Sao, nhà vua rất cưng con chim vàng anh?”

Mấy phi tần gật đầu khẳng định, các nàng còn múa may phụ họa thêm cho sinh động. Chắc mẩm Cám cũng đang ghen ghét con vàng anh ấy như mình.

“Các ngươi lui về hết đi, chuyện này nói sau.” – Cám nói xong thì trở vào phòng.

Nàng chợt lóe ra một ý nghĩ khác, đúng rồi nhà vua nói rằng anh Tấm thích chim. Chắc hẳn nhà vua coi con chim ấy như anh Tấm đó, thảo nào yêu quý nó như thế.

Nếu như nàng không xử lí thì bọn kia cũng tìm đủ mọi cách khử gọn vàng anh mất thôi.

Bây giờ phải nghĩ cách bảo vệ “anh Tấm”.

____________________ ______________

Nhìn chú chim vàng anh ngày ngày tăng động. Sáng đi chọc lá, chiều đi mổ ống bơ, tối ngẩn ngơ đến tận sáng.

Con chim này đặc biệt ở chỗ, khi thấy nhà vua ngồi hưởng tiếng hót từ dàn chim sơn ca đậu trên cành cây thì ngay lập tức, nó sà đến đấu một trận sống mái quyết đuổi sạch lũ chim đi.

Mình nó độc chiếm cành cây.

Nếu nói thật tâm thì tiếng hót của con vàng anh này… hơi khó nghe… Nhà vua còn đang nghi ngờ có khi nào nó đang tranh thủ phỉ báng mình hay không.

“Bệ hạ.”

Một tốp người ăn mặc như dân IS đi đến quỳ rạp trước chân vua.

“Thỉnh bệ hạ đi với chúng thần một chuyến.”

Nhà vua đặt chén ngọc xuống bàn “cạch” một tiếng.

“Vàng anh ở lại đợi trẫm, nhớ ở yên trong lồng.”

Thế rồi Tấm nhỏ bé chỉ biết đứng đậu trên bàn thạch cao nhìn nhà vua đi theo bọn IS hàng fake.
Có cái gì đó thôi thúc chàng níu nhà vua, nhưng rồi chàng lại cố gắng áp chế nó lại.

Mặc dù làm con chim cũng chả vui vẻ gì, mỗi ngày ăn được có tí cũng no căng phềnh, lại không thể mở mồm văng tục, lại càng không có khả năng lia chuột gõ phím nhảy audition.
Nhưng ít ra vẫn có thằng vua chịu chơi với chàng, kể ra cũng đỡ chán.

Chàng ghét phải thừa nhận rằng rất thích cái cảm giác được thằng vua dịu dàng xoa xoa đầu nhỏ rồi nâng niu chàng bằng đôi bàn tay ấm áp.

Chán ghét mổ cái lồng một cái, tự trách mình ngu, đau xót rúc mỏ vào lông cánh xoa cái đau.

Sau đó chàng bay đi ngao du đỡ chán.

“Cái con chim vàng anh ấy…”

Nghe thấy mình được gọi hồn, chàng tò mò sà xuống đậu lên cành cây gần đó, ở dưới là mấy phi tần đang tụ lại xì xào.

Y hệt mấy bô lão mở hội nghị Diên Hồng ấy, chúng nó nói xong thì hô to.

“Hiếp hiếp!! Nhầm!! Đánh, đánh, đánh con chim vàng anh!!”

Đôi mắt bé tí tẹo của vàng anh híp lại thể hiện rõ sự khinh bỉ.

Trời đậu, đến chim bé nhỏ cũng không tha là sao!!

Bụt eyyyy!! Mau trả thân xác cho con!!

Đang mải mê bay thì chàng bị cái vợt nào đó chờ sẵn úp sọt lại.
Chàng không giãy dụa hay vỗ cánh phành phạch để thoát, như vậy rất mất sức nên cứ mặc cho số phận thôi.

“Đây là chim vàng anh thưa nương nương.”

Cám nhìn con chim vàng anh chảnh chó không thèm nhìn mình lấy một cái. Cái cách nó lấy cánh che cái mỏ y hệt cái điệu anh Tấm lấy tay che miệng nói xấu thiên hạ vậy.

“Nếu là anh Tấm thì thử đậu trên chiếc dép tổ ong. Còn không phải thì đậu trên dép tông lào.”

Nên Tấm chọn đậu trên đầu con Cám, mổ đầu nó.
Dám coi bố mày như khỉ diễn xiếc à gái.

“Quả đúng là anh Tấm, em không có ý định hại anh đâu. Tin em đi.”

Tin mày thì anh đây lên thớt từ lâu rồi!!

“Người đâu, mang bảng chữ cái ra đây.”

Bảng chữ cái đầy đủ được trải ra, chàng Tấm hiểu ý sà xuống đậu lấy chữ “T” sau đó nhảy sang chữ “A” cứ đậu đến đâu người hầu lại ghi chép đến đó.

[Tao la Tam, thi sao?”]

“Bọn kia muốn hại anh đó, em nghĩ ra cách này để cứu anh nhưng anh phải tin em cơ.”

[Cach nao]

“Giờ em bắt một con vàng anh khác, giết nó, anh nhân cơ hội theo người của em rời khỏi cung.”

[Tao ve nghi da]

Chim bay đi, trên đường bay phải cảnh giác đủ kiểu, bay vòng vèo lượn sóng, mãi mới về nơi cũ.

Nhà vua ngồi ở vọng lâu rất sầu não, ngay khi về không thấy chim đâu, ngài vội cho người đi tìm.
Miệng thì lẩm bẩm:”Mất chim rồi.” ( = )))) )

Ngài thấy chim bay về, vội vội vàng vàng ra đón.

“Ta cứ nghĩ ngươi lại rời bỏ ta.”

Chim mổ vào trán thằng vua vài cái trách hắn ta nghĩ sai về chàng.

Thế nhưng ngẫm lại, quả đúng là chàng trước sau chỉ muốn rời khỏi thằng vua. Không cần có cách của con Cám, tự chàng bay đi phương khác cũng thoát được, cơ mà cái cách của con Cám sẽ khẳng định cái chết của vàng anh. Thằng vua từ đấy mới hết hi vọng đỡ phải tìm chàng.

Thế nhưng…

“Chiếp chiếp chíp chíp chíppppp.” [Con đang khóc lóc thảm thiết đây nà, Bụt đến giúp con đi!!]

“Ngươi có vẻ rất vui.”

“Chiếp chíp chiếp.” [Mắt mày mù rồi!! Vui con cá!!]

Từ hôm ấy, nhà vua không dám rời chim nửa bước. Đi bất cứ đâu cũng đem chim đi theo. (Sơ: Cái này là hiển nhiên ahihi = ))) )

Chàng Tấm thấy sức khỏe thằng vua có vẻ chuyển biến tốt cũng thấy vui lây.
Chàng đang mổ bánh đậu xanh thì nhìn thấy bên cây đại thụ thấp thoáng thân ảnh màu trắng. Thế là tức tốc phi đến.

“Thân xác của ngươi ta mang đến rồi. Giờ chỉ còn cách làm cái thân xác chim này chết để hồn ngươi lìa ra nhập lại vào đây.”

Tấm vui không kể hết, hót líu lo liên hồi.

Đến tối lợi dụng lúc mọi người ngủ, vàng anh tìm đến chỗ Cám bảo Cám không cần bỏ công sức kiếm con khác thế thân, cứ giết luôn chàng là được.

Nhưng mà cho ăn cái thứ giống bả chó ấy, chàng muốn lưu lại thân xác này nguyên vẹn.

____________ ___________________

Ngày hôm sau, khi trời trở sáng.

Nhà vua theo thói quen vươn tay xoa đầu chim nhỏ, nhưng lạ thay, thứ ngài chạm phải chỉ là mặt bàn gỗ lạnh lẽo.

Ngài thơ thẩn rời khỏi long sàng, đi tới gốc cây đại thụ.

“Thiếp thèm ăn thịt chim nên đã mạn phép giết thịt ăn mất rồi.” – Cám ra vẻ áy náy nói.

Nhưng nhà vua lại không trách phạt Cám, ngài cho Cám cùng cung nữ lui hết.

Tấm nãy giờ giả dạng cung nữ, mặt căn bản bị che kín như bưng, chàng lén ngoái đầu nhìn lại thì thấy thằng vua gục xuống, ho rất dữ dội.
Tay chàng run lên toan vươn ra thì bị Cám bắt lấy kéo đi.

Đang chuẩn bị lên xe ngựa rời khỏi hoàng cung thì Tấm bị Bụt kéo lại.
Bụt bảo bên ngoài người của bọn San Chô đang truy tìm Tấm ráo riết, tạm thời trốn trong cung có khi lại an toàn.

“Cho con hỏi 1 câu được không?”

Mái tóc trắng suôn mượt diệu kì như được dưỡng ở tiệm của Bụt cứ bị gió thổi bay tán loạn, nên Bụt đành phải búi cao lên.

“Sao?”

“Nhuộm tóc ở tiệm nào mà đẹp thế?”

“…. Biết cái tiệm Bus nằm ở đường Cu không?”

Tấm lắc đầu không biết. Haizz thật ra chàng tính hỏi “Bệnh tình thằng vua thế nào?” mà lại không nói ra.

“Tên vua kia phỏng chừng sống được thêm 3 ngày nữa.”

Lời này tựa xét đánh ngang tai Tấm.
Rõ ràng chỉ bị dính một mũi tên thôi, thế bất nào lại dễ chết thế!!

Rõ ràng mấy ngày nay nhìn rất khỏe cơ mà.

Chàng day dứt cắn môi dưới, nhắm mắt nói:

“Bụt với Cám sắp xếp cho Tấm làm thái giám ở cạnh hắn mấy ngày cuối đời.”

__________________________

Bên ngoài hoàng cung.

“Á, á, á á, á ăng bì li vớ bồ!! San Chô ụ paaa!!!”

“Chòi má! Đẹp trai qué éc éc!!”

“Ài ái ai xin cho em thương em nói em yêu anh!!”

Gỡ cặp kính đen, hất ngược tóc mái một cách sang choảnh nhất có thể, San Chô cảm thấy tự hào vô cùng.

“Dù có phải lật tung cả đất nước này cũng phải tìm ra người này.”

Mọi người nhìn bức họa rồi lại nhìn nhau một hồi.

“Chu choa móa ơi!! Đây là đệ nhất mĩ nam Tấm mà!!”

Đám chiến hữu của Tấm từ xa thấy thế chắc mẩm chuyện không lành, tự bảo nhau không nên hé ra lời nào về tung tích chàng.

“Tôi chính là người tổ chức giải đấu game quốc tế ở Ai Cập, ai bắt được người này hoặc tra ra tung tích chắc chắn sẽ ăn giải nhất.”

Đám chiến hữu của Tấm thèm thuồng ra mặt. Mấy người sẽ cùng nhau tính kế dụ Tấm ra.

___________________________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN