Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm


Chương 14


Thật dễ dàng để trà trộn vào đám tùy tùng của thằng vua.

Nhìn một dàn thái giám thằng nào cũng giống hệt thằng nào từ cái gót chân lên đến đầu.
Nhân vật quần chúng có khác.

Hiện tại chàng đang theo thằng vua đến ngự hoa viên. Đến nơi thì đã thấy chờ sẵn một mỹ thiếu nam so lonely.

Nhìn gương mặt đậm chất baby bú sữa kia, chàng giật mình.

Lúc chàng mới xuyên đến, thằng Tấm này mới có 5 tuổi ranh.

Rồi đến một ngày, hình như lên năm 6 tuổi, chàng phải chứng kiến cảnh bố già trượt vỏ chuối lao đầu xuống ao.

Tưởng chết đuối dại dột, ai ngờ lão lại lạch bạch leo lên bờ, nhìn chàng rồi cười hớn ha hớn hở.

Vô tư cười nói: “Hê hê hê, tao là ai, tao là troai, là troai thì làm gì hả? Làm troai thì phải oai! Oai để làm gì hả? Oai để nuôi khoai! Nuôi khoai để làm gì hả? Nuôi khoai đ—“.

Ngay sau đó, một chiếc xe lao đến, những y sĩ nhanh nhẹn nhảy ra, đưa bố Tấm đi mất.

“Tấm!! Cứu bố!!” – Tiếng la hét thất thanh từ trong xe.

Quay sang trái đã thấy một thằng bé quấn lá mít làm quần sịp đang tắt điện thoại.
Thằng bé này ra vẻ chảnh cún, giải thích cho chàng:
“Ông đó chơi đá quá độ, chơi nhầm cả lá đu đủ.”

Chàng bảo tao biết mà, nhắm mắt tao cũng biết, còn bổ sung thêm.
“Tao thấy trên tay ổng cầm cả lọ keo tró.”

“….”

Thế là Tấm và thằng bé suy nghĩ và đưa ra một quyết định mang tính lịch sử: “Bố Tấm bị một đám lạ mặt bắt đi, mất tích rồi chết”.

“Sao mày để chim lông nhông thế? Không sợ bay mất à?”

Nghe xong, chàng kinh hãi, vội lấy hai bàn tay bé nhỏ che đi chú chim cũng bé nhỏ.
Mợ nó, rõ ràng sáng nay chàng nhớ sẽ trộm cái quần sịp hồng mới tinh của con Cám để mặc tạm mà lại quên!!

Thật ra ông bố ghẻ chả chịu mua sịp cho chàng, ổng bảo thanh niên trai tráng phải biết show hàng từ tấm bé thì gái mới theo.
Đệch, cứ như ở hiện đại, gặp mấy con quái thai thì chúng nó sẽ mang kéo ra cắt một cái là xong luôn. Từ đó chim trong quần chim bay ra, chim tung cánh bay lên thiên đàng chứ đùa.

Phận trai bèo bọt lắm đấy.

Cơ mà lâu dần chàng sinh thích cái cảm giác “tự do khoe cá tính”, “gió vờn chim non” mất rồi… Nghĩ nghĩ mới có 6 tuổi, sợ méo gì, lỡ có bị nhìn thì sao chớ? Nó cute mà?

Mày tưởng mày quấn lá mít thì mày ngon hơn anh mày à? Có thấy ngứa con t(r)im không?

Haizzzm kệ đi, giờ cũng muộn rồi, về nhanh không con Cám ăn hết phần cơm mất.

Vừa mới xoay mông thì chàng đã bị thằng bé kia níu lại.

“Thật ra tao là em trai vua đấy.” – Nó nói.

Chàng quay lại nhìn nó, xem nào, mắt to tròn sáng long lanh, lòng đen lòng trắng rõ ràng.
Thế mà cơn phê đã phát tác.
Nghĩ nghĩ chàng lại xót xa cho thằng nhỏ, ba tuổi ranh đít còn quấn lá mít thế mà cũng hít keo.

“Hít mấy liều rồi? Bây giờ mới phát tác hả con trai?”

Thằng bé trưng ra vẻ mặt biết thừa sẽ không ai tin, rồi giận dỗi ngồi thụp xuống.

“Ờ rồi. Tao tin nhóc là em của vua. Giờ thì bỏ tay ra để bố còn về ăn cơm!!”

Đây là lần đầu tiên có người chịu tin nhóc đó!! Vậy là nhóc vui mừng không kể xiết, cứ thế là bám dính đùi Tấm chắc như keo dính chuột.

Tấm bó tay đành lê bước nặng nhọc về nhà.

“Bố ghẻ ơi cứu con!! Có con đỉa to lắm!! Nó bám con!!” – Chàng kêu la oai oái như cháy nhà.

Bố ghẻ từ trong nhà chạy ra thì thấy Tấm đang khổ sở tách cu cậu đang bám đùi. Bố ghẻ cũng vào phụ Tấm kéo nó ra, cơ mà kéo mãi, kéo mãi mà không được!

“Xử lí nhanh lên! Không thì đừng hòng ăn cơm!” – Bố ghẻ lạnh lùng nói.

Âu sệt!! Hôm này có sườn xào chua ngọt đó!! Chàng muốn ăn nắm!!
Chàng khóc không ra nước mắt mà!!

“Đừng lo, ta là em trai vua. Ta sẽ cho ngươi ăn!”

Trong lúc quẫn bách, Tấm chả thiết gì nữa, nặng lời quát thằng bé “Em cái thằng cha mày!”. Sau đó chàng lại cố gắng lết vào WC, cầm lấy cái thông bồn cầu, nhấp vài phát vào cái bồn cầu đang tắc.

“Mày có tin là bố có thừa khả năng để chụp cái này vào đầu mày như chụp cứ* rồi tách ra không?”

“….”

Mặt Tấm hóa màu xám tro mất rồi! Chỉ thiếu 2 cái sừng thêm cái đuôi có chuôi hình tam giác là thành ác quỷ đó!

Rằng từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên thằng bé bị dọa đến khóc thế này.

“Oa ao oa ao huhuhu!! Cưa cưa! Cưa cưa!! Có người ăn hiếp đệ huhuhuhu!!!”

Nhìn cu cậu khóc lóc văn vạ đến khản giọng mà mặt Tấm trước sau vẫn lạnh như tiền. Cả tâm của chàng cũng lạnh mất rồi.

Hay lắm, mày không ăn sườn xào chua ngọt, mày không chết, nhưng tao chết đó!! Tao sẽ chết vì thèm đấy oắt con ạ!

Tay chàng giơ lên tính vả 36 hits cho thằng bé sấp mặt thì chợt phát hiện ra có người đang đến.

“Ngoan nào em trai yêu dấu. Em bị lạc à? Ơ? Nín đi đừng khóc nhé, anh thương <3.”

Chàng chỉ nhớ khi đó mình nhe răng ra cười sao cho thân thiện chói lóa y như mấy bà hoa hậu đạo đức chào fan ấy. Ấy là chàng không muốn hình tượng Tấm ngoan hiền đức độ bị sụp đổ chỉ vì đứa con nít này.

Chờ đã, có gì đó sai sai… ÂU SỆT! Chàng nhớ tiếp được rồi!
Chính là thằng anh nó ra! Chả lẽ là thằng vua đã gặp chàng từ lúc đó!! Đúng rồi, sau một hồi trao đổi phủ trắng sự thật, chàng hấp tấp chạy vào nhà thì chân vấp bậc thềm. Kết quả tất nhiên là môi hôn nền đất thắm thiết, bất tỉnh tập n, cái gì vừa xảy ra chốc chốc quên hết!

Thôi xong rồi, chàng bối rối vãi.

“Hoàng huynh!”

Thằng baby face thấy nhà vua là lập tức sà đến, tính ôm thì bị nhà vua đạp một cước bay ra.

“Đọc thánh chỉ.” – Nhà vua nói.

“Cộng hòa xã h—. Tội thần đáng chết!! Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Nay trẫm tuổi cao sức yếu, long thể bất an không thể tiếp tục trị vì đất nước. Nên ta đem ngôi vị này truyền cho khanh, cấm lèo nhèo phì phèo, mau tiếp chỉ.”

Còn chưa chạm ngưỡng 30 mà đã già, đã tuổi cao sức yếu?? Thế Tấm này sống hơn 20 năm ở hiện đại thêm 18 năm ở đây thì thành bô lão già khắm khú rồi đúng không?

Tất nhiên là thằng baby face cũng nghệt cái mặt theo chàng. Rõ ràng năm ngoái ra sức tống mình sang Thái bảo qua đó học tập công nghệ chuyển giới đến thần linh bất phân để đem về làm đẹp quê hương. Thế bất nào giờ đã gọi về để truyền ngôi??

Chưa để thằng baby face diễn cảnh phản đối thì nhà vua đã thổ huyết.

Cả đám đứng đông là thế nhưng chả ai chịu ra tay mới kì lạ, thế là Tấm dứt khoát chạy đến đỡ lấy hắn.

“Ngươi dìu ta ra xe ngựa.” – Nhà vua ra lệnh.

Thận trọng từng bước đưa nhà vua đi đến xe ngựa chờ sẵn ở đó, bình thường sẽ có cái bục để đứng trên đó còn leo lên, thế bất nào bây giờ lại méo có.

Phàm trong phim, chắc chắn đầy tớ sẽ sẵn sàng xả thân làm bục cho vua dẫm lên.

Nghĩ đến cảnh xương sống của mình bị dẵm gãy, chàng rùng mình vài cái.

Xoạt một tiếng, chàng sợ hãi nhắm mắt lại, để rồi lúc mở mắt ra đã thấy mình ngồi gọn trong lòng thằng vua.

“Tất cả đều được hạ lệnh ngầm không được đụng chạm đến trẫm dù chỉ 1 sợi vải.”

WTF!! Thế giới ngầm hay sao mà lệnh ngầm! Vãi quá vậy!!
Thôi xong, suýt thì bại lộ cmnr, may còn nhờ thằng Bụt triển thuật đổi giọng, dịch dung cho cái mặt đại trà như bao đứa nhân vật phụ khác.

“Thưa bệ hạ, muốn chém muốn hiế–, bậy, muốn giết tùy ngài. Thế nhưng ngài dẫu sao cũng là cha của muôn dân, cha thì phải nghe con cái tâm sự chứ?”

Tay nhà vua áp sát yết hầu Tấm dần thả lỏng.

“Nói.”

“Thật ra nô tài là BFF của Tấm.”

Mắt nhà vua lập tức rực lửa.

“Boy friend forever?”

“Ý nô tài là best friend forever.”

Tay nhà vua áp sát yết hầu Tấm lại thả lỏng.
Cả hai cùng thở phào một hơi.

Chàng giờ có chút hối hận khi mà nỡ lòng thương hại thằng vua này để rồi suýt bị nó thủ tiêu đấy.

Chàng ngồi được một lúc thì thấy buồn ngủ. Mà một khi chàng buồn ngủ thì bất phân sự tình, bố ngủ là quyền của bố.
Thế là cứ vô tư lấy đùi thằng vua làm gối kê.

Thấy Tấm ngủ ngoan như thế, nhà vua lại nở ra nụ cười hạnh phúc.

Ngươi có thể đổi giọng, có thể dịch dung, nhưng không thể thay đổi tác phong lẫn mùi hương, Tấm à.
Nhà vua vén rèm che lên, nói riêng với tùy tùng thân cận:

“Khi đến nơi, lệnh tất cả trở về hoàng cung, cáo chiếu thiên hạ rằng đức vua băng hà vì bệnh nặng.”

Ngón tay của nhà vua cố gắng dịu dàng hết mực để gạt đi sợi tóc mảnh đang bị kẹt bởi làn mi cong của chàng Tấm.

__________________ ___________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN