Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm - Chương 15: Ở với thằng điên sẽ bị điên theo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Tấm Cám - Chuyện Về Chàng Tấm


Chương 15: Ở với thằng điên sẽ bị điên theo


Lúc chàng tỉnh dậy, chàng thấy trước mắt mình là cát vàng biển xanh tuyệt đẹp.

….

Nở một nụ cười méo xẹo trước sắc cảnh trữ tình.
Chàng bị bán sang Tung Của rồi à?

Chả lẽ thằng vua chính là ông trùm cầm đầu đường dây buôn bán người khét tiếng??

Thôi xong rồi, chàng sẽ thành nô lệ cho bọn mua người sao?? Chàng sẽ phải phục dịch chúng nó sao??

Đ-É-O, Đ-É-O và Đ-É-O!! Chàng không bao giờ khuất phục!

Cơ mà chàng thấy khát nước quá, nước biển thì không uống được rồi. Giờ chàng phải học ông Rô sống trên đảo hoang thôi.

Thế là chàng nêu cao quyết tâm tìm đường sống, cứ chậm chạp lên bước.

“ĐỨNG LẠI!”

Nghe thấy thế chàng giật bắn.

Hóa ra có quả dừa từ trên cây rơi xuống, chỉ cần chàng bước thêm phát nữa thì đúng là chỉ còn nước đắp chiếu lăn lên bàn thờ ngắm con cháu ăn cỗ mỗi dịp giỗ về.

Thằng vua hồng hộc chạy đến, hai bàn tay của hắn đặt lên vai Tấm.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Em đi đâu kệ em chớ?
Anh có cần em bo thêm quả kính đen rồi hai đứa mình đi trấn lột tiền dân lành không? Sao anh hỏi em như chủ nợ hỏi con nợ, sợ con nợ bùng tiền chạy mất thế?

Em có nợ anh đồng nào đâu, ăn trộm mỗi cái quạt lụa… dát vàng đính ngọc thôi mà?

“Nô… nô tài đi tìm ngài đó…”

Lương tâm chàng cắn rứt vì lời nói dối trắng trợn.

“Ta cứ tưởng ngươi muốn trốn thoát.”

Phập một mũi tên, hự, trúng tim đen chàng rồi!!!

“Bệ hạ… b–“

Cái tiếng bụng đói của chàng réo lên lãng xẹt, chàng đang mở miệng nói mà xấu hổ chưa dám khép miệng.

Nhà vua cầm lấy cái tay đang ôm bụng của chàng mà kéo đi.

Chàng được nhà vua kéo đến nhà chòi nhỏ, có một cái bàn trải đầy thức ăn.

“Ăn đi.”

Đang tính nhảy vồ đến cạp đùi gà em yêu thì Tấm khựng lại.

Phận nô tài không được ăn trước vua thì phải…
Hức hức bố ghẻ ơi con nhớ món sườn xào chua ngọt của bố. Con nhớ ngày tháng ăn không cần nể ai.

“Nô tài không dám thưa bệ hạ.”

“Ta thoái vị rồi, chúng ta đều là thường dân, không cần câu nệ.”

Trời đậu, mình quên cmn mất. Há há há may quá, nó thoái vị rồi!! Đất nước ấm êm muôn vàn mùa xuân!! Há há há!!
Khụ, bậy bạ, chuyện này không nên cười, tắc trách, tắc trách.

Cái đói hành hạ + Không sợ thằng vua nữa, thế là hình tượng tao nhã rắc rối làm màu bị chàng quẳng lên chín tầng mây.

Cứ thế mà ngồi chổm hổm ăn như chết đói, thấy thằng vua cứ nhìn mình không ăn. Chàng nghĩ chắc quen được hầu hạ nên giờ chẳng được cái nước gì. Thôi thì nó cũng sắp ngỏm củ tỏi rồi, chàng hạ mình hầu hạ cho lúc mất thằng vua sẽ được siêu thoát.

Nghĩ là làm, chàng để cái đùi mình đang gặm xuống, với lấy cái đùi khác, cứ thế tay không xé ra thành miếng nhỏ bỏ vào bát thằng vua.

Xé thịt chất đầy bát thằng vua, chàng không giữ ý cứ thế theo thói quen liếm đầu ngón tay đầy mỡ.
Tiện mồm nhắc nhở:
“Ăn đi cưng. Nhầm, ăn đi cựu hoàng đế.”

“….” – Có cần xoay thái độ nhanh thế không?

Nhà vua cảm thấy có cái gì đó đang sụp đổ.

Khác với Tấm, nhà vua vẫn nhã nhặn dùng đũa gắp từng miếng nhỏ ăn. Thấy Tấm ăn mỗi thịt thì lắc đầu, ngài xoay ngược đầu đũa gắp chút rau bỏ vào bát chàng.

“Ngươi biết bệnh tình của ta chứ?”

Miệng Tấm đang bận thực hiện khâu xử lí thức ăn nên chàng đành gật gật đầu.

“Ta từng chắc chắn rằng vào những ngày cuối đời, Tấm sẽ ở bên ta.”

“Hợ…. khặc khặc!! Khụ khụ!! Ứu ứ ớ!!”

Miếng thịt gà to lô lố chưa nhai kĩ bị chàng đột ngột nuốt xuống gây nghẽn cổ họng. May nhà vua nhanh nhẹn xử lí, một tay giữ vai kéo chàng cúi thấp, tay kia vỗ mạnh lên lưng chàng.

Thế là Tấm được giải cứu thành công.

Nước miếng ứa ra như suối.

Thằng này là tiên tri Vanga hả trời!! Hại chàng hết hồn!!

Ăn xong tay vừa mới vươn tới lấy bát thằng vua tính đi rửa thì thấy thằng vua vội xoay người ho ra máu. Chàng đi tới đặt tay lên lưng thằng vua, chậm rãi vuốt lên xuống.

“Ta chỉ còn 3 ngày nữa.”

“Bậy bạ, sống chết là ý trời không phải ý của ngươi.” – Nói vậy nhưng chàng lo lắng nhìn chiếc khăn lụa trắng đã rướm đầy máu.

Nhà vua ngồi trên ghế còn Tấm đứng bên cạnh. Tay chàng đặt lên lưng đã chuyển sang đặt lên đỉnh đầu nhà vua, nhẹ nhàng áp đầu vua lên ngực mình. Tay còn lại đã bị nhà vua nắm chặt.

“Giá như Tấm còn sống, ta sẽ nhường cả giang s–“

“Tấm éo éo éo thèm đâu, thà ngươi cho cái thẻ nạp game chứ không thì ngươi cứ sống tốt để thắp hương cho Tấm thì hơn.”

Ào ào tiếng sóng vỗ về, thấy nơi ngăn cách giữa biển và trời là rạng cam đỏ lúc chiều tà buông xuống.
Nhà vua vươn tay ra, sắc cam ướm lên tay ngài.

Chợt thấy có cái gì đó rơi trên vai mình, ngài quay ra sau đã thấy Tấm khóc.

“Ngươi…”

Tấm không né đi, chỉ trả lời lấp lửng.

“Cảnh đẹp động lòng người nên khóc thôi.”

Đứng dậy, nhà vua kéo chàng ôm vào lòng.

Cảm xúc từ đâu ùa về giục chàng khóc nức nở.

Đến tối, đúng 9 giờ kết thúc chúc bé ngủ ngon, chàng sẽ ngoan ngoãn đi ngủ ngay tắp tự.
Lại sợ thằng vua tuyệt vọng đâm đi tự sát nên chàng gắng sức đẩy lùi cơn buồn ngủ, lật đật đi tìm thằng vua.

“Ngươi làm gì vậy?”

Thằng vua ngước lên nhìn Tấm, lắc đầu cười.

“Ta viết di chúc.”

“Chả có đồng xu dính đít nào mà cũng bày đặt di chúc.” – Tấm ngứa miệng nói.

Chàng thấy mình hơn quá lời, đành chèn thêm.

“Mai ta đưa ngươi đi phượt vui lắm á!”

Nhà vua nghi hoặc hỏi.

“Sẽ không lạc chứ?”

Tại trước đây Cám từng nói với ngài rằng Tấm bẩm sinh mù đường. Từng có lần bố Cám bảo Tấm đưa Cám đi học. Để rồi chàng dắt nó lạc sang Tung Của, trôi sang Lào, xuyên sang Thái Lan, tận một năm giời mới về tới nhà. Lúc đấy nhà đã lo tang lễ đầy đủ cho hai đứa, Cám khóc nức nở hận Tấm từ đó.

Viễn cảnh mình và Tấm lạc đến sao hỏa dần hiện ra.

“Không lạc đâu, từ hồi lên 7 tuổi ta đã cùng cha phượt khắp năm châu mà!!”

Chứ không phải tiểu sử nhà ngươi ghi mất cha từ năm 6 tuổi?

Nhà vua biết sự thật, biết Tấm nói dối rất nhiều nhưng chả bao giờ vạch ra, lại còn cảm thấy thích thú.

“Gần đây có quán net, ngày mai ngươi có muốn chơi thử không?” – Nhà vua gợi ý.

“Có!!!!”

Biết ngay mà. Mới hứa hẹn với người ta đi phượt xong.

Nụ cười hiền của nhà vua vô tình rơi vào tầm mắt của Tấm.
Thật hư cấu vãi nồi khi vừa khớp tiếng “thịch” của tim chàng.

Bỗng dưng Tấm mất thăng bằng chực ngã xuống, nhà vua vội vàng đỡ lấy. Đúng là con chiên của giấc ngủ.
Nhà vua bế chàng lên trở về cái lều đã dựng sẵn, ngủ giáp lưng với nhau. Được một lúc thì Tấm phá kiểu, quay sang gác chân lên người vua.

Nhà vua tính gạt chân Tấm ra thì vô ý chạm tay lên phần da đùi mềm mịn của chàng.

Đúng là làn da của Tấm luôn tuyệt hơn bất cứ loại nhung lụa thượng hạng nào.

Nhà vua quay lại đối mặt với Tấm, cẩn thận từng chút một lại gần chàng. Khi môi còn cách môi chàng hai phân thì nhà vua dừng lại, thở dài rồi nhắm mắt.

Còn Tấm cảm nhận được hơi ấm càng lúc càng gần thì biết thằng vua đang tới sát mình. Chả biết sao chàng lại bất động không làm gì.

Mở mắt ra đã thấy gương mặt đẹp kiệt xuất của thằng vua đang say ngủ. Chàng bất giác đặt ngón tay mình lên môi vua, rồi giật nẩy rút về đặt lên môi mình, rồi tá hỏa ngồi dậy.

Quả đúng là ở với thằng điên sẽ bị điên theo. Bệnh điên không lẽ lan truyền qua đường hô hấp??

___________________________________
Sơ: Cứ cmt nhá, Sơ đi wc quay lại rep sau :3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN