Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!
Chương 29 : Dối Lòng
Anh đến bar, tìm lấy một góc khuất và ngồi lại. Anh không vào trong phòng riêng vì anh không muốn mình cô độc thêm nữa. Nhìn xung quanh đều là những đôi trai gái quấn quýt lấy nhau. Anh cũng có chút chạnh lòng.
Ly rượu rót ra lại cạn.
Sau cơn mưa trời không bao giờ sáng
Duy Anh xuất hiện trước mặt Lâm, anh tức điên đầu vì gọi cho Lâm rất nhiều mà không được. Đến nhà thì không tìm thấy, Khải nói anh ấy ra ngoài từ sáng sớm, điện thoại chắc vứt lại ở nhà. Duy Anh đoán chắc Lâm chỉ có thể ngồi ở đây.
Vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với Lâm, Duy Anh vỗ vỗ mặt Lâm cho anh tỉnh táo lại, Lâm đưa mắt nhìn Duy Anh đầy phẫn nộ, có lẽ đây là lần đầu tiên Lâm nhìn Duy Anh như vậy, Duy Anh chưa lên tiếng mà Lâm đã quát :
-Cậu biến đi!
Duy Anh đùng đùng nổi giận nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự. Anh giận chứ anh không trách, anh có thể đoán được Lâm đang rất buồn, rất rất buồn, chỉ có thế Lâm mới ra nông nỗi này.
-Ra đây, đi về
Duy Anh kéo Lâm đứng lên, trên người Lâm nồng nặc mùi rượu, nó chẳng khác nào là thứ tra tấn Duy Anh lúc này. Vất vả lắm anh mới lôi được Lâm ra xe. Anh đẩy Lâm vào xe, Lâm nằm ngổn ngang, khuôn mặt đỏ ửng bơ phờ, toàn thân bất động, cái tướng cao ngạo ngày nào đâu rồi, nhìn Lâm vậy, Duy Anh lắc đầu thở dài, chuyện gì đã khiến Lâm trở nên như vậy. Anh định mắng Lâm nhưng nhìn Lâm như vậy, anh không khỏi đau xót.
Duy Anh đưa Lâm về biệt thự Vương gia, trong biệt thự đang rôm rả tiếng nói chuyện của Lina và Kiều Uyên nhưng khi Duy Anh đỡ Lâm vào, tất cả đều im bặt.
-Này, thiên thần, trả em đó – Duy Anh đẩy Lâm về phía Kiều Uyên nhưng Uyên tránh né làm Lâm ngã xuống sàn. Lina bất giác lườm nhỏ một cái rồi chạy đến đỡ Lâm dậy. liên tục lắc lư người Lâm rồi gọi liên tục nhưng Lâm vẫn im lặng. Mẹ Lâm chạy từ trên tầng xuống, Duy Anh nhìn thấy bà liền cúi đầu chào hỏi. Bà cười rồi gật đầu rồi đỡ Lâm và hỏi
-Nó sao thế con?
-Phải chăng cậu ấy đang thất tình! – Duy Anh trả lời theo suy đoán của mình vì khi nãy thấy “Băng” tỏ ra không quan tâm đến Lâm. Kiều Uyên nghe vậy liền quay mặt đi, Duy Anh thấy mặt Kiều Uyên có chút biến sắc liền chạy qua kéo nhỏ ra ngoài. Còn Lina và mẹ Lâm thì đỡ Lâm lên phòng.
Ngoài khuôn viên, một đợt không khí lạnh luồn qua, Kiều Uyên bất giác co người lại, hai tay vuốt vuốt vào nhau kêu lạnh. Duy Anh bất ngờ ra mặt, đây chỉ là một cơn gió nhẹ, thường thì Băng rất thích thú vì cô nàng rất thích lạnh, dù có lạnh đến đâu cô cũng sẽ không kêu lên, nói chung là từ lần đầu gặp Băng cho đến bây giờ và qua những câu chuyện mà Khải kể, anh chưa từng nghe thấy Băng nói từ lạnh bao giờ.
Thấy nhỏ cứ tự ôm người mình mãi, Duy Anh tỏ ra nghi ngờ, thiên thần trước mắt anh y như một con người giả tạo vậy.
-Muốn gì nói nhanh, tôi lạnh – Nhỏ cất tiếng, giọng nói na ná quen thuộc, Duy Anh không thể nhận ra vì trước đây Băng nói rất ít. Anh vẫn nghĩ người trước mặt mình là thiên thần mà anh hay quan tâm, anh vào vấn đề chính
-Em và Lâm có chuyện gì đúng không? Tại sao Lâm lại trở nên như vậy, và còn nữa, tại sao em lại tỏ ra thân thiết với ả Lina đó, trước kia em với ả một câu không nói với nhau cơ mà?
Nhỏ nhíu mày tỏ ra khó chịu, nhỏ cất tiếng nói trong trẻo dễ thôi miên người khác lên:
-Anh không thể hỏi từng câu một sao?
-Vậy em trả lời câu đầu tiên trước đi
-Không có gì hết. Lần sau đứng trong đó nói luôn, đừng kéo ra đây – Nhỏ quay người đi vào, ánh mắt sắc nhìn Duy Anh như muốn ăn tươi nuốt sống trong khi anh chưa làm gì tổn hại đến nhỏ.
Duy Anh cảm thấy thật lạ, anh định với tay theo nhưng nhìn bóng dáng nhỏ ấy đang cố né tránh anh lại rút tay lại. Một lúc thẫn thờ đứng suy nghĩ, anh cũng đi vào trong. Thiên thần của anh đang ngồi phòng khách xem tivi, không thèm đếm xỉa đến Lâm một tẹo nào. Đặc biệt hơn anh nhận ra trên bàn là một ly sữa nóng chứ không phải ly cafe hằng ngày.
Nhìn cô gái nhỏ nâng ly sữa lên và uống cái ực. Duy Anh muốn há to mồm ra lắm nhưng anh cố kiềm chế, dù mù thông tin thế nào đi chăng nữa anh cũng biết rằng Băng rất ghét sữa, đến ngửi thôi cô cũng không chứ đừng nói đến uống hết như vậy.
Thật lạ.
-Em uống cafe không? – Duy Anh bất ngờ lên tiếng khiến “Băng” giật mình như tên trộm bị phát hiện, nhỏ lấy nước lọc tráng ly còn sót lại sữa của mình rồi nói là mình đã no và không muốn uống thêm bất kì thứ gì nữa.
Duy Anh gật gù, có vẻ như thiên thần muốn né tránh anh, anh cũng không hỏi han thêm gì nữa mà đi về.
Trên đường về, anh tiện ghé lại quán cafe bên đường, anh bước vào bên trong quán, gọi lấy một ly cafe rồi thưởng thức nó.
Dù cho cafe đắng như thế nào nhưng nó vẫn có vị ngon khiến người khác mê mẩn. Đã yêu cafe thì không dễ dàng gì bỏ được nó.
Biết tin Lâm say xỉn, Khải đoán ra nguyên nhân là do Băng. Anh cảm thấy tội lỗi của mình dâng lên tận đỉnh đầu.
Lâm đã tỉnh lại nhưng chưa chắc đầu óc anh đã minh mẫn, chất cồn vẫn còn sót lại trong cơ thể khiến anh mệt mỏi rã rời.
Bước ra ngoài hóng gió, đi qua phòng Băng, anh nghe mang máng có tiếng nói của Khải trong đó, chưa bao giờ anh nghĩ anh lại đi nghe lén cuộc nói chuyện của người khác nhưng bây giờ anh lại…
Giọng Khải vang lên buồn bã xen lẫn trách móc.
-Băng Băng, em có thể đối xử với Lâm như trước kia không? Tại sao em luôn khiến anh ấy đau khổ như vậy.
-Đau khổ ư? Em không nghĩ anh ấy đau khổ, một tháng qua anh ấy không hề muốn gặp em, à, thì ra anh ấy có người khác – Nhỏ nhếch mép nói
Nhỏ nói Lâm đã có người con gái khác, đó chính là Lina, Lâm không hề thiết tha gì đến cô gái tên Băng cả. Lâm đứng bên ngoài như chết lặng, lẽ nào đổi một tháng không gặp người yêu để mẹ tự do mãi mãi là sai sao?
Từ bé anh sinh ra chỉ sống trong lựa chọn rồi chính anh trở về cô độc sao?
Vậy thì sinh ra anh làm cái gì chứ!
– Thật ra, em không hề yêu Lâm, vì Lâm quá yêu em đó thôi, người em yêu thật sự là anh
Cả người bên ngoài và người bên trong đều nghe rõ mồn một, Lâm dựa người vào tường, cả bức tường như phải hứng chịu một sự đau đớn từ Lâm, anh bước đi trong khi mình đang là kẻ ngốc.
Nếu không có “Băng” anh sẽ chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành con rối tình yêu. Một con rối đáng thương.
-Thật ra anh không yêu em, nếu em muốn chúng ta có thể là bạn! – Khải nói đều đều rồi hơi cúi đầu và đi ra ngoài. Để lại cô gái một mình trong phòng. “Băng” nhìn theo Khải khẽ lắc đầu chua xót.
Nói không yêu thực chất là đang dối lòng. Tình yêu đến nhanh thì sẽ đi nhanh, hạnh phúc chỉ là cơn gió thoáng qua mà chính anh không có quyền giữ lại, vậy nên anh từ chối là cách giải quyết tốt nhất cho anh và Lâm và cô gái đó.
Nếu Lâm không đau khổ như vậy thì anh không chắc nổi ngày hôm nay anh lại từ chối một người mà anh yêu rất yêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!