Tình Đầu Của Nắng Hạ - Chương 10: Khu Giải Trí Không Phải Lúc Nào Cũng Ấu Trĩ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Tình Đầu Của Nắng Hạ


Chương 10: Khu Giải Trí Không Phải Lúc Nào Cũng Ấu Trĩ


Chương 10: Khu Giải Trí Không Phải Lúc Nào Cũng Ấu Trĩ

“Hức… hức”

Tôi lấy tay che miệng, cổ họng lại liên tục phát ra tiếng nấc. Khương Ly cau mày nhìn tôi, trong ánh mắt tồn tại sự tò mò lẫn lo lắng. Kỳ thật bị nấc vốn là chuyện bình thường, tôi không hề tỏ ra quan ngại về vấn đề này, hơn nữa cũng đã phải gặp qua vài lần rồi.

“Tiếng đó… là như thế nào?”

Xem ra hắn rất muốn tìm hiểu về cái này. Từ từ đã, chả nhẽ hắn là người ngoài hành tinh, miễn nhiễm bị nấc hả? Kỳ lạ quá nha.

“Chưa bao giờ bị hả? Nấc cụt thôi.”

Thật sự tôi rất muốn cười, thậm chí trong câu hỏi của hắn còn có vẻ ngờ nghệch. Tôi cố gắng nín trở lại, khuôn mặt gượng gạo, vươn người lấy ba lô ra một chai nước khoáng.

“Không vấn đề gì à? Mặt Thanh Hy rất khó chịu.” Hắn dí sát mặt về phía tôi, nghiêng đầu dò xét.

“Nói thế nào đây? Đây chẳng phải bệnh tật gì, kiểu như một triệu chứng bình thường, có lẽ do lúc nãy tôi ăn nhanh quá.” Lui người ra đằng sau, tôi cầm chai nước uống liền mấy hớp, vừa đóng nắp vừa lắc đầu chấn an hắn.

Có vẻ như hắn vẫn rất hiếu kỳ về loại phản ứng cơ thể này của tôi, Khương Ly đưa ngón tay thon dài nhẹ sờ sờ cổ tôi, như mong chờ xem xem tiếng nấc cụ thể thế nào. Nhưng mãi không thấy cái gì xảy ra, hắn mới chán nản rời đi. Lúc đó tôi có hơi sợ, sợ hắn tức giận quá mà bóp nát cổ tôi luôn.

Mặt tôi co dãn tới trăm cái biểu cảm. Cậu ta ngây thơ quá đi. Cuối cùng vẫn không chịu được nữa, há miệng đớp lấy không khí, cười ha hả. Hắn thấy tôi cười ngốc, dường như chưa kịp hiểu ra cái gì, cũng mang ra bộ mặt đần thối.

Khương Ly tiến sát tới chỗ tôi, con người đen láy của hắn sâu hun hút, khó lòng mà hiểu được suy nghĩ của hắn thế nào. Tôi ngưng cười, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của hắn, có chút sợ sệt. Bản thân không có món võ nào để lôi ra, dù rằng bình thường tôi ít ra còn đánh được mấy tên tép riu yếu xìu, ví như tiểu Nãi Nãi vậy. Khoảng cách giữa chúng tôi càng ngày càng bị rút ngắn, có thể cảm nhận được mũi tôi đụng phải cánh mũi cao của hắn. Tôi rướn ra sau, cuối cùng là hắn khẽ đặt đầu lên vai tôi, trán cọ cọ vào cổ, khiến tôi thấy hơi ngứa. Thì ra hắn muốn ngủ.

“Thanh Hy, bọn họ đang nướng thịt kìa.”

Cao Quyền Nãi cúi người chui đầu vào căn lều. Cậu ta cười xán lạn, thấy Khương Ly đang tựa trên người tôi, mặt lại đỏ thành quả cà chua. Tôi nhẹ giọng ra lệnh cho hắn lui khỏi người, nhưng hình như hắn chẳng chịu nghe, đành bất lực gọi tiểu Nãi Nãi tới kéo hắn ra. Quyền Nãi vừa chạm một ngón tay vào vai hắn, đã bị hắn dùng lực cổ tay hất văng sang một bên, lều trại suýt chút nữa bị đổ. Tôi theo phản xạ nắm chặt lấy vai hắn, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Cơ mặt vặn vẹo đôi chút, sau đó tôi liền tức giận:

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Tôi không dùng nhiều sức, hơn nữa cũng không thích bị ai chạm vào, bẩn.” Hắn quay sang nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

“Cậu… lần sau đừng có đánh người, như thế là bạo lực.”

Vẻ mặt của tôi cực kỳ khó khăn, chỉ từ từ ôm hắn vào lòng, vỗ vỗ lưng hắn khuyên nhủ. Tóc mái của hắn hơi cọ vào cổ tôi, nên tôi phải loay hoay chỉnh chỗ ngồi mãi. Trầm mặc vài phút, rất lâu sau tôi mới nghe thấy tiếng “ừ” khẽ vang lên trên đỉnh đầu.

Xem ra hắn sáng nay ngủ không được đủ giấc, hơn nữa cả buổi tốn sức như vậy, thôi thì để cho hắn ngon giấc một lần vậy.

Kê lên đầu hắn một cái gối, sau đó kéo chăn tới vai hắn, tôi mới rời đi, cùng tiểu Nãi Nãi ra ngoài nướng thịt.

Lương Từ lúc đó đang loay hoay đeo tạp dề, không ngờ cũng có ngày thấy được bộ dạng chật vật của thầy ấy, bởi bình thường Lương Từ miệng lúc nào cũng cười nhởn nhơ, như thể chẳng có gì chọc tức được vị tiên sinh này. Ai mà biết cái tạp dề cũng có năng lực phết. Bạch Xa Nghiêm đẩy kính đầy ý vị cười nhạo, giơ tay chỉ đạo đám học sinh.

Vì mưa mới dứt, xung quanh có hơi ẩm ướt, mấy chỗ gần vách đá còn nhìn thấy rêu trơn, đi đứng không cẩn thận là ngã ngay. Tôi nhớ rõ Đỗ Quyên thường nở trên núi, bất kể là vào mùa nào, màu sắc trông rực rỡ hơn rất nhiều so với tự trồng. Có lẽ quanh đây sẽ tìm được chúng.

Núi Nhã nổi tiếng có hoa Sở trắng, nó rải rác nhiều nhất là ở sườn núi. Trước kia Mãnh Lộ có kể, hoa ở đây màu trắng cực kỳ thanh khiết, chúng được trồng thành rừng, phủ trời bằng màu trắng tuyết. Cứ ngỡ như bước vào mê cung hoa vậy.

Đưa tay đón lấy một hạt sương giăng trên lá, dường như tôi cảm nhận được đủ loại hương vị tươi mát từ núi rừng. Đột nhiên có mưa, tùy tiện gió đưa, bất chợt nắng đến. Tôi mơ màng, chẳng biết vì sao mình rơi nước mắt, có lẽ vì đây quá đỗi xinh đẹp, xin được thầm cảm ơn thiên nhiên.

Chắp lấy hai bàn tay, tôi mỉm cười hạnh phúc. Những người khác từng tới đây, liệu có giống như tôi chứ?

Bỗng có một chiếc áo khoác phủ lên đầu tôi, Khương Ly đang đứng bên cạnh, nhìn theo hướng ảnh mắt của tôi, hắn đặt tay vào túi quần, khuôn mặt thanh tú càng thêm vẻ hờ hững.

“Cảm ơn.” Thanh âm của tôi rất nhẹ, có chút mềm mại, có lẽ là bởi bản thân im lặng hồi lâu, nên giọng hơi có xu hương trong trẻo hơn.

Tôi cảm thấy hắn có chút sững lại, sau đó đưa tay xoa xoa mặt tôi. Hắn kéo bàn tay tôi giật lại về phía mình, bước tới tùy ý tìm một cái chỗ trống, đưa cho tôi xiên thịt, có thể thấy nó được nướng rất khéo.

“Thực ra món này tôi chưa từng ăn qua, bởi vì nó nhiều dầu, mua bên ngoài lại không mấy sạch sẽ.” Nhìn tới nhìn lui xiên thịt, tôi cười nói với hắn, cắn thử một miếng. Thịt rất mềm, rất ngon, còn vừa miệng vô cùng, Lương Từ vạn tuế.

Hắn không nói gì, chỉ nhìn tôi, rồi lấn tới ăn một miếng thịt vào miệng, chẳng để tâm có dính nước miếng của tôi hay không, cũng gật gật đầu, tỏ ý khen ngon.

Xung quanh toàn là tiếng cười khanh khách, tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người. Thậm chí có tên cả gan hỏi Lương tiên sinh, không biết thầy ấy mặc tạp dề vào kiểu gì, Lương Từ cực kỳ thản nhiên trả lời:

“Lão Bạch giúp tôi.” Kèm theo là nụ cười tươi rói như nắng vậy. Tôi có thể xem đó như việc biểu thị cho sự hạnh phúc giữa hai người đàn ông không?

Bọn họ “ồ” lên một tiếng đồng thanh, nhưng cũng chẳng dám buông lời trêu chọc, thoải mái với Lương Từ thì được, còn Bạch Xa Nghiêm thì dứt khoát thôi đi. Học sinh lớp Toán chưa thật sự cảm thụ cái đáng sợ của thầy ấy, nên hình như còn hưng phấn lắm, muốn nói lại bị người khác cản, đúng là anh em tốt.

“Thanh Hy, cô từng tặng tôi Đỗ Quyên.”

“Ừ, sau đó cậu tặng tôi Cẩm Chướng, quên nữa, cảm ơn cậu, tôi thích lắm.”

“Này.”

Khương Ly khẽ gài lên mái tóc của tôi một bông hoa hồng sắc, đặc biệt đẹp đẽ, mang tai của tôi còn có xúc cảm lành lạnh, là Đỗ Quyên. Tôi vui vẻ cười, cử chỉ của hắn lúc nào cũng rất đơn thuần, tựa như phản xạ vốn có vậy. Sau đó hắn ngây ngốc nhìn tôi, giựt lấy xiên thịt trong tay tôi, ăn sạch.

Khương Ly, cậu đáng yêu chết đi được.

“Im lặng nào, bây giờ các em chuẩn bị thu dọn đi.” Thầy Bạch vỗ vỗ bàn tay ra lệnh, khung cảnh huyên náo bỗng chốc im bặt.

“Xuống núi còn được tới khu giải trí đó, thầy bao nha.”

Tôi chợt cảm thán, Lương tiên sinh hào phóng ghê, xem ra Phong Du rất mực tôn trọng giáo viên.

Qủa thật tôi có chút chờ mong, bởi vì chưa từng tới những nơi như thế bao giờ. Có điều, tôi sợ lạc đường.

Xuống núi, có vẻ dễ đi hơn nhiều, lát nữa còn có thể đi bằng cáp treo, thế nên mọi người đã nhanh chóng tới nơi. Hắn vẫn cầm tay tôi không chịu buông, hai chúng tôi cứ như vậy đi cùng nhau.

Chúng tôi gửi đồ đạc ở cửa khu vui chơi, hai thầy giáo sắp xếp phân nhóm, đến 4 giờ chiều phải chờ ở cửa ra về. Mọi người có vẻ rất hưng phấn, khác với lúc leo núi. Tôi quay sang nhìn vẻ mặt khốn đốn của Lương tiên sinh cầu xin thầy Bạch. Tất nhiên, Bạch Xa Nghiêm không phải là người dễ dãi, nhưng tới khi Lương Từ im lặng đột ngột, thầy ấy mới đành cam chịu đi cùng.

Mấy trò cảm giác mạnh, tôi không chơi được, đơn giản là triệu chứng say xe của tôi không thích hợp. Hắn nói, trừ mấy cái đó thì còn lại đều ấu trĩ cả. Tất nhiên tôi không đồng tình. Vậy là hai chúng tôi bước vào nhà ma.

Đó chỉ là một căn phòng có cấu trúc hơi hướng kiểu u ám. Nền nhạc cổ điển rùng rợn, dồn dập không ngừng vang lên. Toàn cảnh bài trí máu me, đi một lúc sẽ xuất hiện người dọa ma. Kỳ thật tôi chẳng hề sợ sệt, chỉ thấy buồn cười. Khi hai người chúng tôi đang đi, một bộ xương khô lâu ngẫu nhiên rơi xuống, hắn trực tiếp đá nó tan tành. Thậm chí còn được thưởng một con gấu bông nhỏ cho người dũng cảm. Tôi nói với những nhân viên giả ma trong này, giữ gìn sức khỏe, nếu cứ ở trong này mà không ra ngoài hưởng ánh mặt trời thì rất có hại, hơn nữa ở đây có chút ẩm ướt.

Đến khi đi ra, hắn chỉ nhận xét một câu “Cũng không ấu trĩ cho lắm” rồi kéo tôi đi.

Phía chỗ đằng kia có rất nhiều bậc thang, bọn nhóc rất hồn nhiên chơi oẳn tì xì, ai thắng được bước lên một bậc, có một cậu bé bước khỏi bậc cuối cùng, liền reo lên vô cùng vui vẻ.

Lại nhớ tới khi bé, tôi cũng hay chơi trò này với anh trai, duy nhất được một lần thắng. Rõ ràng đó là một trò may rủi, nhưng anh ấy lại rất thành thạo, mỗi lần thắng đều chống hông cười khoái trá.

“Khương Ly, khi nào chúng ta chơi trò đó đi.” Tôi chỉ tay về phía bọn trẻ, cười rạng rỡ với hắn.

Vẻ mặt hắn hình như hơi sững lại, hết nhìn bọn trẻ rồi nhìn tôi, hồi lâu mới nói “được”.

Vì hắn kêu khát, nhưng tôi lại không mang bên mình chai nước nào, nên tự mình đi mua. Khu giải trí rất náo nhiệt, tôi đi vòng vòng, mãi mới tìm ra nơi bán đồ ăn vặt, mua một cây kẹo nhỏ, hai chai nước khoảng. Cây kẹo nhỏ cho tiểu Nãi Nãi.

Đi tới đi lui, tôi mới phát hiện, điều mình sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Lạc đường.

Muốn hỏi người qua đường, nhưng tôi lại vốn không biết chỗ chúng tôi vừa ngồi ở chỗ nào. Điện thoại di động của tôi ở chỗ hắn, vì sợ đánh rơi nên bảo hắn giữ hộ. Trong lúc luống cuống không biết làm thế nào, chợt nghe thấy có người lên tiếng gọi:

“Ồ? Cô quê mùa?”

Tôi giật mình quay lại, thấy một cậu trai đeo headphone trên cổ, tay quay quay chiếc mũ nhỏ, cười nhe răng với tôi.

“Sống ở Lệ Bằng tốt chứ?” Cậu ta híp mắt cười, đi đến lại gần tôi. Nghe qua thanh âm này hình như tôi có quen, những chẳng nhớ là gặp lúc nào, tôi nghiêng đầu khó hiểu.

“Này này, đừng có thế chứ, sao lại quên tôi? Mặc đồng phục Phong Du này, bộ cô trốn học hử? Rốt cuộc vẫn quên ân nhân chỉ đường là tôi à?”

“À, không, xin lỗi, tôi… cậu là?”

“Thanh Hy!”

Tôi phản ứng, quay phắt lại, nhìn thấy hắn đang chạy tới, lập tức giật tay tôi về phía mình, trừng mắt nhìn cậu thanh niên đằng trước. Người kia kinh ngạc, chằm chằm nhìn hắn, lại nhìn xuống chỗ bàn tay hai người chúng tôi, thốt lên:

“Khương Ly?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN