Tình Đầu Của Nắng Hạ - Chương 14: Bị Ốm Rất Là Mệt Mỏi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Tình Đầu Của Nắng Hạ


Chương 14: Bị Ốm Rất Là Mệt Mỏi


Chương 14: Bị Ốm Rất Là Mệt Mỏi

Kết quả của buổi chiều mưa đó là, sáng hôm sau đầu lẫn cơ thể tôi đều đau nhức. Trán nóng hừng hực. Rõ ràng chỉ có hắn tắm mưa, vì sao tôi lại dính bệnh cơ chứ. Tôi hậm hực lôi ra cái lí do, bởi đám virus ghét hắn quá, nên lập tức chạy sang chỗ tôi di cư một phen. Chết tiệt, Khương Ly là đồ tai họa. Sống một mình thì kẻ nào chăm sóc tôi đây.

Còn nữa, tôi phải đi học.

Việc đi học chắc chắn tôi sẽ không nổi đâu. Nhưng dù sao vẫn nên báo cho Lương tiên sinh một tiếng. Tôi cố hết sức nhỏm đầu dậy, ngoài kia trời đã sáng, vừa lúc đó cửa sổ bị mở tung ra, một thân ảnh cao gầy nhảy vào, ngồi chồm hỗm phía cuối giường của tôi. Hắn mặc đồng phục Phong Du, áo sơ mi còn cài lệch cúc, cà vạt đỏ sẫm buông thõng trên vai, xem chừng là do hắn lười đụng. Những món đồ thường ngày mặc trên người của hắn, đều được tôi sửa sang. Lúc đầu còn trông tàm tạm, càng về sau càng không thể chấp nhận được. Tất cả cũng chỉ do hắn liên tục ỷ lại vào người khác nên mới hình thành thói quen đó.

Tên nhóc điên, hắn lại làm bẩn sàn nhà tôi rồi, làm sao tôi dọn nổi với tình trạng này đây. Khương Ly thấy tôi nằm vô lực trên giường, hơi cau mày tiến đến, bàn tay thuần thục nâng lên sờ thử trán tôi. Tôi phát giác trong một khoảnh khắc, hắn có ý định rụt tay lại, nhưng vẫn để nguyên.

“Thanh Hy… ốm ư?”

Nhìn cái mặt nghi hoặc của hắn, chả hiểu sao cảm giác muốn đánh người mãnh liệt dâng lên. Rõ ràng thân tôi nằm rành rành ở đây, cả người mệt mỏi, tôi ốm chẳng phải là do tên này sao?

Hiện tại tôi đang trong trạng thái tê liệt, dường như chẳng thể làm bất kì động tác nào, đến nói năng cũng khó khăn.

“Bữa sáng dưới nhà, xin nghỉ giúp tôi.” Nói xong tôi như thể bị rút cạn sức lực, nhấc tay chỉ ra phía cửa phòng, đầu nhức lên một trận.

Tự nhiên tôi cảm thấy cái thói quen thường ngày của mình bây giờ đang đối kháng lại tôi. Sóng điện từ của điện từ của điện thoại sẽ làm ảnh hưởng tới sức khỏe. Thế nên tôi thường xuyên đặt nó ở ngoài phòng khách, kể cả ban ngày.

A, lúc hắn vào có làm nát hoa nhà tôi chăng?

Hắn quay người rất tự nhiên đi xuống nhà. Bỗng nhiên tôi thấy hơi bất an. Tiếp đó là loáng thoáng những câu nói như “ốm”, “mệt mỏi”, “nghỉ ngơi”, rồi tiếng “răng rắc” khá lớn truyền đến. Hắn đang làm cái gì vậy?

Và quả thực, tôi cực kỳ bái phục tài tiên đoán sự việc đen đủi của mình. Khương Ly cầm theo chiếc điện thoại gập bị bẻ làm đôi, mở rộng đôi mắt ngây thơ của hắn, cố gắng phát huy hết công lực.

“À, tôi đã xin nghỉ rồi. Về sau mua chiếc khác nhé.”

Điên chết tôi, đầu tôi ngày càng choáng váng khi nghe giọng nói vô tội kia, điện thoại ơi oan uổng cho ngươi rồi. Trong lòng khóc to một trận tưởng nhớ thứ đồ vật vừa ra đi. Ốm đau bệnh tật mà bị chọc tức.

Chờ cho hắn rời khỏi phòng. Tôi đoán là hắn đã tới trường rồi, thế nên cuộn tròn lấy cái chăn rồi ngủ. Trong lúc mê man, mơ hồ có một thứ mát lạnh đặt trên trán tôi, cứ cách một khoảng thời gian nhất định sẽ được thay, khiến tôi thấy rất thoải mái.

Mở mắt ra đã là ban chiều, tôi đã thấy khỏe hơn. Trên bàn đặt một cốc nước chanh mật ong, vỉ thuốc cùng bát cháo còn hơi ấm.

“Cạch.”

Khương Ly mở cửa bước vào, trên tay cầm chậu nước, vắt trên vai chiếc khăn màu trắng.

“Cảm ơn.”

Thực ra cho dù hắn không nói, tôi vẫn biết được là hắn đã nghỉ học. Bản thân tôi còn hơi áy náy một chút, nhưng đành mặc kệ, chuyện này hắn tự quyết định được, bởi vì có lỡ một buổi thì chỉ số thông minh cũng đâu giảm được.

Hắn đi tới gần chậu nước, cúi xuống vò cái khăn, chưa bao giờ tôi thấy hắn làm ra bộ dáng này. Tôi biết hắn đang cố… để cái khăn không bị rách. Hắn vắt nước, trực tiếp áp phần khăn mát lên trán tôi, vì tôi đang ngồi, nên nó rơi xuống chăn. Thật sự hắn rất kiên nhẫn để đặt lại, nhưng kết quả vẫn vậy. Tôi đành ngoan ngoãn nằm xuống, thế nhưng hắn lại dừng lại, nhìn tôi chằm chằm.

Chúng tôi chớp mắt với nhau mãi tận lúc dưới nhà có vang lên tiếng chuông. Nghe giọng có người gọi vọng lên:

“Thanh Hy, bọn tôi đến thăm em này. Khương Ly mau ra mở cửa đi.”

Tôi định giãy người khỏi chăn, nhưng hắn kịp ngăn lại, giữ lấy người tôi đặt lại chỗ cũ, rút ra chiếc nhiệt kế trong chăn, rồi mới thả ra. Thầm thở phào, lỡ như nó rơi vỡ thì chết.

Tiếng gọi bên dưới vẫn liên tiếp vang lên, dường như mọi tiết tấu của hắn vẫn rất thản nhiên, bỏ qua kẻ ồn ào phía dưới. Chắc chắn là chẳng có cái ý định xuống mở cổng. Lần này tôi thấy hơi kì lạ, Lương Từ có thể nhảy vào mà. Sau đó cũng không thấy thanh âm nào của tiên sinh nữa, thay vào đó là giọng trầm trầm từ thầy Bạch.

“Cút!” Tôi có thể tưởng tượng ra động tác thầy ấy đẩy kính. “Khương Ly, xuống mở cửa cho chúng tôi.”

Hắn khựng người lại, ngước mắt lên muốn hỏi ý kiến tôi, tôi có chút khẩn trương gật đầu. Sợ rằng nếu chậm chân một bước, bất cứ thứ gì nhà tôi đều có thể bị phá nát. Hắn đi qua cửa chính một cách lịch sự, chẳng cần nói cũng biết, hắn ghét phải xuống mở cửa cho bọn họ, dù nhanh hay chậm cũng chỉ muốn câu giờ thôi.

Bỗng dưng căn phòng trở nên yên tĩnh, phía dưới cũng chả ngay thấy tiếng động nào, mãi cho tới lúc ba người kia đi vào. Tôi nhìn thấy phía sau có một bóng người loay hoay với ba cái túi to đùng, động tác gãi đầu quen thuộc cực kỳ của tiểu Nãi Nãi. Thật ra tôi rất vui vẻ, một là bởi họ chưa kịp phá thứ gì, hai là bọn họ quan tâm tôi. Tôi cười chào với hai thầy, nhưng cũng lười đứng dậy, dùng ánh mắt sai bảo Khương Ly đi lấy nước. Hắn hiểu ý, lon ton chạy đi như một nhóc tì.

“Thật xin lỗi, do tối đó mà em bị ốm? Trách cũng phải trách thầy chưa lo chu toàn.”

Thầy Bạch đem toàn bộ oán trách đổ lên người Lương Từ. Người kia chỉ biết ha ha cười cho đỡ gượng gạo. Tiếp tục lấy thêm Cao Quyền Nãi làm chống đỡ.

Cậu ta nãy giờ vẫn chật vật mãi, lại thêm cái đẩy mạnh mẽ của Lương tiên sinh, khiến cho chiếc túi rách bươm. Đổ ra đất toàn bộ là những đồ ăn vặt. Hầu hết đều mang hãng OOC. Thậm chí cả cháo ăn liền cũng có…

Khương Ly đi vào từ đằng cửa, đập mạnh khay để cốc xuống bàn, hai tay gom tất cả mấy món dưới đất ôm vào người, chuẩn bị tư thế đem đi vứt.

“Chuyện này… tôi không biết người ốm cần ăn gì cả, mà đây là toàn bộ mấy món của nhà tôi làm đó, thật sự rất ngon, nên mang tới cho cậu thôi.” Cao Quyền Nãi chọt chọt vào người tôi, hơi mím môi như thể làm nũng.

Công ty đồ ăn có thể nuôi dưỡng được ra một thằng nhóc như mĩ nhân như cậu ta sao? Tôi chỉ cười hiền. Nếu như đi vứt vào thùng rác, tôi còn có thể nhặt lại được, còn trường hợp vào đống rác, tôi đành bó tay. Gân xanh trên trán hắn đang hiện rất rõ kia mà.

Ngồi được một lúc, hai thầy một trò kia lén lút rời phòng, không biết là đi nói chuyện bí mật gì, để lại tiểu Nãi Nãi với tôi. Trước khi đi, hắn lườm nguýt tôi một cái, tỏ ý phải an phận, tôi ra sức gật đầu, nhận lại được bóng lưng đầy tin tưởng của hắn.

Sau đó bạn học Cao liền xán tới gần tôi nói chuyện “Thanh Hy, cậu biết gì chưa? Hôm qua cậu nghỉ, mĩ nữ lớp Hóa chạy sang thách đấu đó. Gì chứ? Tôi biết cô ta nhân lúc cậu nghỉ nên mới dám chạy sang tỏ uy.”

“Hả? Thách đấu gì cơ? Tôi chưa từng gặp qua cô ấy nữa mà.”

“Ồ? Ở bên lớp Hóa, cô ta sợ mình bị đào thải. Mong muốn thách đấu một người khác hạng cao hơn, thắng thì mới giữ được vị trí. Cô ta lại chẳng dám ăn hiếp mấy kẻ ở khoa xã hội, con gái mà, giữ được bao nhiêu danh dự bấy nhiêu tự hào. Nhưng quan trọng là Thanh Hy cậu có đồng ý hay không kìa.”

“Đi học thôi mà. Phiền phức thế sao?”

Tôi cầm cốc nước uống một hơi dài, chớp chớp mắt.

Cuối cùng Cao Quyền Nãi tròn xoe mắt, nhìn tôi rồi đem hết những kinh nghiệm của cậu ta ra kể.

Hóa ra, Phong Du còn có một hệ thống môn học từ phổ thông tới cao cấp trên mạng. Nếu bạn được điểm cao môn nào đó, sẽ tăng một hạng, ngược lại là bị tụt hạng. Những người ở lớp Toán – Lý – Hóa, bắt buộc phải nằm trong top 100. Hiện tại tôi đang ở vị trí thứ 6 của trường. Chỉ như thế thôi tôi cũng tự thấy mãn nguyện lắm rồi.

Còn nói đến thiên tài đứng nhất, sở hữu nhưng con điểm cao chót vót, mấy môn tự nhiên đều 100 điểm hoàn hảo, xã hội học thấp nhất cũng là 85 điểm của môn Văn học. Chưa nhắc tới, đề học của Phong Du thật sự rất khó nói, khiến tôi rất thất bại. Mà kinh thiên động địa hơn, Khương Ly chính là kẻ quái vật no.1 đó. Tôi lẩm nhẩm tính toán, môn Văn học cao nhất tôi được 93 điểm, còn mấy môn tự nhiên, hiếm lắm mới được 100 điểm, tôi thường xuyên mắc phải những lỗi nhỏ mà bị trừ điểm. Nhưng ngay đến một tên cộc cằn như vậy, văn hóa được trên dưới 85 là đã quá tốt rồi.

Mà, xem ra hắn cũng đâu có bị gò ép lắm đâu. Tôi chống cằm, có lẽ là… hắn thích được học chăng? Kỳ thật trước đó tôi đã đánh giá thấp hắn rồi.

Bên cạnh tiểu Nãi Nãi vẫn liên hoàn nói, tôi để ý tới ban công cửa sổ, gió thu năm nay sẽ có mùi hương của loài hoa nào nhỉ?

Lời của tác giả: Hôm nay là Quốc khánh 2/9, tôi vẫn còn là học sinh, chỉ được nghỉ một ngày mà thôi. Thật ra mấy ngày nay không phải tôi chơi bời gì đâu, tại vì bài tập trong năm rất nhiều, tôi không thể vừa làm vừa viết truyện ra được TT^TT chỉ có thể chờ tới ngày nghỉ rồi viết thêm vài dòng trong chương thôi. Hơn nữa cũng sắp tới khai giảng, mà vừa qua tôi và lũ bạn còn bị viết bản tường trình vì tôi nghịch nước trong trường nữa =))) cho nên đã chán đời giờ đời còn thảm hơn. Chúc mọi người ngày nghỉ vui vẻ nhé!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN