Tôi Và Anh: Thanh Xuân Rực Rỡ - #2: Vũ Tuấn Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Tôi Và Anh: Thanh Xuân Rực Rỡ


#2: Vũ Tuấn Phong


1.
Tôi 18 tuổi, tôi ở cùng mẹ tại một ngôi nhà ở gần trung tâm thành phố, cách trường đang học hơn 8km, nên tôi ngại đi lại, ở lại trường luôn tới cuối tuần mới về.
Bố tôi mất cách đây hai năm, giao cho tôi chuỗi nhà hàng buffet để tôi tiếp quản. Vì thế, tôi chỉ học nốt năm cuối cấp ba này, sau đó mới chính thức được trao quyền kiểm soát tài sản.
2.
Mẹ tôi là người Mỹ, theo bố tôi về Việt Nam được hơn hai mươi năm. Ở bà có sự hào phóng, thoải mái của người Mỹ, có sự nhẹ nhàng của người Việt Nam nhờ định cư ở đây lâu dài.
Một điều tôi không hề thích ở bà là cả ngày liền, trong đầu bà lúc nào cũng chỉ chăm chăm kiếm cho mình một cô con dâu, và luôn miệng bảo tôi đưa bạn gái về nhà trong khi tôi chưa có.
Người bố quá cố của tôi không hiểu chuyện này, tôi lại càng không.
3.
Nhưng tôi ghét đa số con gái. Theo tôi, họ ồn ào, giả tạo, yếu đuối và ngu nhược. Tôi cần một người trái ngược hoàn toàn, nhưng tuyệt nhiên không phải điêu ngoa quá quắt như người đó.
4.
Mẫu người con gái mà tôi thích:
Tên tuổi: tùy
Vẻ ngoài: thanh tú, ưa nhìn
Tính cách: trầm ổn, ít nói, thật thà, trung thực, nhẹ nhàng.
Và tôi không mong muốn chính mình sẽ vượt qua giới hạn này.
4.
Tôi có hai người bạn thân. Một là Trương Thành Tú, hai là Nguyễn Anh Vũ. Họ đều gắn bó với tôi từ những ngày còn nhỏ. Suốt mười hai năm đi học, cả ba chúng tôi đều trong top 3 của trường, trong cả học tập lẫn thể thao.
Vì thể diện và danh tiếng, không ai trong bọn tôi nói ra, nhưng để đạt được điều này, cực khổ vẫn chưa thể diễn tả nổi quãng thời gian rèn luyện đó.
6.
Tuyệt đối đừng ai nghĩ tôi là người lạnh lùng băng giá các kiểu, tuy tôi ít nói và trầm tính thật đấy!
Kì thực, tôi cũng chẳng có người bạn nào khác ngoài hai tên kia, vì cái tình ưa bạo lực của mình.
Ngứa mắt, đánh!
Sai trái, đánh!
Nói nhảm, đánh!
Vô giáo dục, đánh!
Tào lao tỏ ra thanh cao, đánh!
Vét sọt tỏ ra đại boss, đánh!
7.
Mong ước thầm kín nho nhỏ của tôi, là có một đứa con gái mạnh mẽ như mẹ tôi, dám đứng ra đánh võ với tôi một lần, dù thắng hay thua đi nữa, tôi vẫn muốn vậy. Cơ mà, có ai dám đâu???
Suỵt! Không cho nói hở ra ngoài đâu nhé! Đây là bí mật!
8.
Tôi hỏi bà chị tác giả:
– “Họ nói tôi đẹp trai à?”
– “Ừ”
– “Tại sao khi tôi soi gương vẫn thấy mình khá bình thường?”
– “Đơn giản là vì cậu chưa đẹp trai bằng David Beckham!”
– “Túm quần là tôi có đẹp trai không?”
– “Cái chai nó là thế này, cái lọ nó như thế kia…”
– “Tôi hỏi cô đó, tôi có đẹp trai không thì bảo này?”
– “Có, có chứ! Đương nhiên cậu rất đẹp trai rồi! Không thì sao từ này đến giờ tôi chịu nói chuyện với cậu!”
À! Vậy là tôi có đẹp trai!
9.
Tôi nói rồi, tôi không thích hầu hết con gái. Cái người đó, tôi đề cập ban nãy, trong mắt tôi, chả phải người thương, cũng chả phải tốt đẹp gì.
Cô ta tự dưng nhảy đến đầu xe tôi, sau đó ăn vạ! May mà có người tới lôi cô ta đi, chứ không tôi phát khùng lên mất!
Đối với tôi, cô ta là con lợn!!!
Vụ việc này xảy ra đã lâu lâu rồi, gần 2 năm gì đó, nhưng tôi vẫn căm thù!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN