Ma Thần Lôi Phong
Lời Xin Lỗi
Ban đêm sắc trời tối om nhưng lại thắp sáng bởi nhiều cột đèn và ánh sáng từ những cửa sổ phát ra. Trong một căn phòng màu trắng,trên một chiếc giường xanh lam nhạt có một người thanh niên hôn mê đang nằm bên phải là một cây cột treo một chiếc bình nước khá to có sợi dây nối xuống cổ tay thanh niên,bên cạnh còn có một người phụ nữ đang nắm tay nhìn vào thanh niên trên giường thở dài nói :
-Sao Dương nó còn chưa tỉnh nữa đã một ngày rồi,chả nhẽ bác sĩ nói sai sao.
Nhìn quanh,căn phòng bố trí khá là đầy đủ,những công cụ dùng để mổ xẻ có hai cái như bàn là dùng để sốc điện khi người bệnh nhịp tim dừng,một công cụ đã cứu nhiều người khỏi tử thần,người phụ nữ mãi nhìn ngắm không nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình.
-Mẹ…
Dương nhìn người phụ nữ thật lâu rồi nói làm người phụ nữ giật mình quay lại lo lắng hỏi gấp :
-Con tỉnh khi nào vậy,con có không khỏe chỗ nào không ,có đói không con.
-Mẹ,con không sao chỉ là hơi đói thôi,sao con lại ở đây vậy mẹ ?.
Dương không dám nói thật vì sợ mẹ mình lo lắng nhưng chiếc bụng trống rỗng không thể dấu được.
-Tối qua ba mẹ thấy có tiếng động mạnh trên phòng con,mẹ gọi con hoài không trả lời lên phòng thì thấy con nằm đó mẹ hốt hoảng liền kêu ba con gọi cấp cứu.
Người phụ nữ tường thuật lại giải thích cho sự nghi hoặc của Dương.
-Con nằm đây mẹ đi mua ít cháo về cho con ăn.
Người phụ nữ nói xong liền đi ra khỏi phòng để lại Dương nằm nghĩ ngợi về tình trạng của mình. Sau một lúc người phụ nữ quay lại tay cầm theo một chiếc hộp đựng trong một bì ni lông.
-Ăn đi con.
Người phụ nữ mở nắp đưa chiếc hộp cháo nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút về phía Dương,hắn cầm lấy từ tốn ăn,sau khi ăn xong hắn liền hỏi :
-Mẹ đã xem giấy xét nghiệm máu chứ,con bị bệnh gì vậy mẹ.
-À…con bị đánh nên bị chấn thương não chút thôi không có gì đáng ngại.
Người phụ nữ không dám nói ra sợ khi nói ra hắn sẽ bị sốc,sẽ mất niềm tin về cuộc sống,thân là người mẹ không thể làm gì được cho con mình,làm cha mẹ…khó.
-Vâng.
Dương nghi hoặc,hắn nghĩ : “ Mình chỉ bị chấn thương não vậy sao lúc đó tim mình lại đập nhanh còn khó thở nữa chứ…hmm chắc mẹ mình đúng,mẹ mình không dối mình đâu”.
…… Một tuần sau, sau khi xuất viện Dương phải ngồi xe lăng vì bác sĩ nói không được cử động mạnh,lý do tại sao chỉ ba mẹ hắn mới rõ….
….
Buổi tối trong căn phòng đơn sơ một người thanh niên đang đi mở cửa phòng đi xuống lầu, hắn mắc tiểu a.
-Ông này, có nên nói sự thật cho con nó không ông ?
Tiếng của một ngươid phụ nữ hỏi người đàn ông.
-Hmm, mai tôi sẽ nói với nó về căn bệnh nó đang mang,bà cứ yên tâm.
Người đàn ông nghĩ ngợi rồi nói.
-Càng sớm càng tốt ông ạ,con nó mắc bệnh tim sống không quá năm nay,đừng dấu nó tội nghiệp.
Người phụ nữ nước mắt lăng dài nói.
Bên ngoài căn phòng người thanh niên ngơ ngác trong đầu quanh quẩn những từ ngữ “mắc bệnh tim”,” sống không quá năm nay”. Mất thế đứng người thanh niên liền ngồi bệch xuống thẩn thờ.
-Bịch… Ai đấy.
-Dương…sao con lại ở đây.
Hai người ngỡ ngàng nhìn Dương ngồi đơ như người chết mà đau lòng. Một lúc sau Dương hỏi :
-Có thật con bị bệnh tim không ba mẹ.
Một hồi lâu hai người thoát khỏi suy tư nhìn nhau gật đầu,chuyện đến nước này có dấu xon nó cũng không tin,chi bằng nói ra cho con nó nhẹ lòng mai sau.
-Phải,con bị bệnh tim.
Nói xong liền đưa tờ giấy gấp trên tay cho Dương để xác nhận. Sau khi nhìn xong hắn liền nói :
-Vâng,con sẽ suy nghĩ chuyện này,ba mẹ đừng lo.
Nói xong liền bước lên lầu quên mất rằng nãy còn mắc tiểu. Hai người nghi hoặc suy nghĩ là sao không lẽ nó định làm điều dại dột,chắc là không đâu thôi để nó yên tĩnh…
……. Quay về thực tại.
… Ào Ào..Ào Ào.
Trời vẫn còn mưa,mưa rất to như trời đang thương xót cho số phận của hắn, một đứa con hiếu thảo,ngoan hiền vâng lời phải chịu cảnh trớ trêu, đời người ai biết trước được điều gì.
-Con đang nghĩ về tương lai.
Dương thản nhiên nói.
-Tương lai..???
-Phải, là tương lai….tương lai của ba mẹ.
Người đàn ông khó hiểu nhưng sau khi nghe xong câu nói ngắt quãng của hắn thì lòng chợt nhói đau,tâm tình trĩu xuống.
-Ba mẹ xin lỗi con,chúng ta không giúp gì được cho con cả.
Người đàn ông đặt hai tay lên vai Dương nghẹn ngào nói.
-Ba mẹ không phải xin lỗi con,đó không phải lỗi của ba mẹ…đó là số phận…nó không thay đổi được.
Hắn trấn định nói, sau chuyện này hắn đã trưỡng thành hơn tiếc là không có cơ hội để khám phá nhiều cái hơn nữa rồi.
-Ba mẹ nên sinh thêm đứa nữa đi.
Hắn cười nói.
-Chúng ta không biết.
-Đừng nói không biết, hãy sinh thêm đứa nữa đi,nuôi dạy nó thật tốt,cùng nó đi hết phần đời còn lại,đừng để con làm phiền cuộc sống này,đừng để nó trong sáng trở nên u tối nhạt nhẽo đi.
Người đang ông trầm ngâm không nói. Nhưng hắn lại nói :
-Ba mẹ hãy sống thật tốt,con là một đứa con bất hiếu không cùng ba mẹ đi hết phần đời còn lại,con không giúp gì được cho ba mẹ,mong ba mẹ đừng trách con,nếu có kiếp sau con nguyện làm con của ba mẹ.
Dương nói liên tục như sắp không được nói nữa,sự thật thì như vậy,hắn sắp không còn trên cõi đời này nữa rồi.
-Con nói thế có sớm quá không ??
-Không sớm đâu ba ạ,chưa chắc ngày mai con đã sống gặp ba mẹ,con phải tận dụng thời gian biết đâu mai sẽ ra sao,biết đâu tất cả sẽ kết thúc vào ngày mai.
Người đàn ông im lặng, hắn cũng im lặng…
-Ba…con cần yên tĩnh.
-Được rồi ba đi đây…mang áo vào kẻo lạnh.
Người đàn ông nghĩ ngợi mang chiếc áo màu xanh đưa cho hắn,nói rồi ra khỏi phòng để lại một mình hắn với bóng lưng trên chiếc xe lăng..
-Con xinh lỗi….kiếp sau con nguyện làm con của ba mẹ.
P/S: Phần đời tiếp theo của Dương sẽ ra sao mời mọi người đón đọc….
P/S Chương sau main bắt đầu xuyên không a, mọi người muốn main bá như thế nào hãy đễ lại bình luận và like nhé,không thấy nói gì hết trơn,hụt hẫn.
P/s xin a xin a, xin gì các bạn biết rồi chứ Tym ạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!