Ma Thần Lôi Phong - Trần Gia Có Quý Tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Ma Thần Lôi Phong


Trần Gia Có Quý Tử



Ánh sáng ấm áp của buổi sáng chiếu qua cửa sổ,trong một căn phòng bên cạnh cửa sổ có một thanh niên ngồi bên cửa sổ mắt nhắm nghiền miệng đang cong lên như đang cười,chỉ là không còn sự sống trên thân thể đó nữa rồi. Người ra đi chính là Dương,đáng thương cho một số phận…hắn vẫn chưa báo đáp được cha mẹ,hắn còn nhiều chuyện chưa làm,hắn còn có ước mơ,hắn muốn thay đổi số phận,hắn…kiếp này đã không thể.

……

Vân Thiên tinh cầu…

Một nơi được gọi là thế giới tu chân,con người lấy thực lực làm trọng,thú vật cũng không ngoại lệ,kể cả cục đá cũng có thể tu chân chỉ là khoảng thời gian tu luyện của chủng tộc khác nhau nhưng bù lại thực lực cũng khác nhau.

Tinh cầu có năm đại lục lớn phân chia khác nhau được tách ra bởi đại dương mênh mông.

Thiên Chân đại lục nằm phía đông Vân Thiên tinh cầu…

Thiên Vũ đế quốc…

-Mại dô,mại dô, củ lạc đây củ lạc giòn tan đây đảm bảo cắn phát mê luôn.

-Bánh bao đây bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây.

-Mua đê mua đê…

Phố xá tấp nập người mua kẻ bán rao inh ỏi. Trong một ngôi nhà.

-Bà đỡ mau lên,phu nhân sắp sinh rồi.

-Tới đây tới đây,dẫn đường đi nhanh lên.

Tiếng gọi thúc dục bà đỡ nhanh chân kẻo lỡ việc. Trong căn phòng xung quanh là người có hai người một người đang nằm ,vừa thở hổn hển vừa la hét đau đớn,người còn lại cầm khăn lau trán người mỹ phụ.

-Phu nhân cố chút nữa bà đỡ sắp tới rồi.

Tiếng nói nam nhân có chút lo lắng.

-Tránh ra,tránh ra bà đỡ tới !!!.

Mọi người trong căn phòng nghe vậy liền dạt ra hai bên nhường đường cho hai kẻ mới tới.

-Tất cả lui ra ngoài còn nữa ngươi,ngươi và ngươi ở lại,nha hoàn đi lấy nước mau lên.

Nghe vậy tất cả lui ra khỏi phòng để lại mấy tên nha hoàn trợ giúp việc hạ sinh. Nam nhân nãy cũng không ngoại lệ mặc dù trong lòng không muốn. Bên ngoài tất cả hạ nhân đang nhìn người nam nhân đang đi đi lại lại trước của phòng thập phần lo lắng.

-Oe oe…oe oe.

-Chúc mừng phu nhân,là thiếu gia,là thiếu gia,chúc mừng phu nhân hạ sinh cho Trần gia một người con trai,sau này có lẽ sẽ kế thừa chức vị gia chủ nha.

Trung niên nữ phụ mỉm cười hướng về người nữ nhân nằm trên giường dáng vẻ khá là mệt mỏi chúc mừng.

-Nhanh ! Đưa con cho ta xem một lúc.

Người nữ nhân gấp gáp nói với người phụ nhân muốn bồng đứa con mới sinh của mình,không để ý tới thân thể suy kiệt của mình.

-Vâng ! Đây thưa phu nhân,người mau nằm xuống đừng cử động mạnh.

Phụ nhân gấp gáp ngăn cản nếu phu nhân có mệnh hệ gì thì cả nhà bà cũng không gánh nổi,liền đưa đứa bé được quấn trong khăn cho mỹ phụ bồng.

-Phu nhân người phải sẵn sàng tám lý a.

-Ta chỉ nhìn con ta thôi có cần chuản bị tâm lý không.

Mỹ phụ nghi hoặc hỏi. Lúc sau khi thấy đứa bé thì mới hốt hoảng , nó xấu a.

-Phu nhân đừng lo mặc dù thiếu gia mới sinh hơi có chút xấu xí nhưng mà sau này lớn lên chắc chắn là mỹ nam nhân người gặp người mê.

-Ưm, ta cũng tin thế,chắc con ai mới sinh cũng xấu xí như con của ta,nhưng không có con ai đẹp như con ta khi lớn lên.

Phụ nhân đầu đầy hắc tuyến,con người ta mới sinh mũm mĩm mập mạp ra sao đâu có như vầy,suy nghĩ chỉ là suy nghĩ nếu nói ra đầu bà đã không còn ở cổ nữa rồi.

-Minh Nhi a, nàng có sao không,con chúng ta sao rồi.

-Nó ở đây.

Người được kêu là Lâm Ngọc Minh đứa công chúa Lâm gia tộc được thông gia với Trần gia ba năm trước. Bước vào liền gọi tên phu nhân rồi mới tới đứa con làm Ngọc Minh ấm áp,”hắn còn quan tâm mình hơn con hắn”.

-Đưa ta xem com chúng ta nào !!…Ah sao….e hèm con ta cũng không tệ lắm.

Làm cha không thể nào chê con mình xấu được hắn bất đắc dĩ phải thay đổi từ ngữ cho hợp lí.

-Haha thì ra là con trai,gia tộc ta sắp có đứa nối dõi tông đường rồi.

Không biết âm thanh phát ra từ đâu một lúc sau thì một người trung niên bay xuống sân,phải là bay không phải đi cũng chả phải chạy.

-Đâu đâu cho ta xem cháu ta kháu khỉnh ra sao nào.

Trung niên vào nhà liền đòi bồng xem đứa bé mặc kệ hai người vẫn còn đang nhìn mình.

-Cha…sao cha biết nhanh mà tới đây vậy ??

-Hmm…cháu ta ra đời sao lại chậm trễ được phải ghi nhớ khoảnh khắc này.

Trung niên vuốt râu tự tân bốc mình một hồi.

-Cha,con của con đây,đừng chê nó a.

Trung niên nghi hoặc rồi cũng không nói gì tiếp tay bồng đứa bé nhìn.

-Ah, cháu ta sao lại xấu thế này. Ngươi đặt tên cho nó chưa.

Trung niên nhìn nam nhân hỏi.

-Cha ,chuyện này chúng con đã bàn trước rồi, đặt tên là Trần Dương,Trần trong trần thế, Dương trong âm Dương đại biểu sức sống toàn thịnh a.

-Được tên cũng không tệ,ta không làm khó,Trần Dương hi vọng cháu ta là thiên tài tuyệt thế a.

P /S Mọi người ơi ta viết có nhàm chán không,ta thấy ta thiếu sót nhièu thứ quá,giúp ta đi,bình luận góp ý đi,truyện đầu tay á. Tym.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN