Cung Chủ Vi Hành
Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tiền
Sự trở về đột ngột của Thanh Sơn, hai đại gia tộc còn lại là Tiêu gia và Hứa gia cũng không phải không biết, thậm chí còn dẫn tới một hồi kinh động không nhỏ.
Cũng bởi Cổ Thiên Tuyệt, ba cái chữ này quả thật quá mức nhạy cảm.
Thậm chí chỉ cần liên quan tới tên của hắn thôi cũng đủ dọa sợ cả khối người, hai chữ Thiên Tuyệt đã từ lâu tạo thành một cái bóng ma không thể xóa nhòa trong tâm trí của bọn hắn, huống hồ một trận gió tanh mưa máu mười ba năm trước không phải bắt nguồn từ tên Cổ Thanh Sơn này hay sao.
Nhưng là ngay sau đó, bọn họ phát hiện cái này Cổ Thanh Sơn cũng không phải như trong tưởng tượng cùng cha của hắn cường thế như vậy, thậm chí ngay cả một chút tu vi cũng không có.
Hai nhà bọn họ mới dần dần bình tĩnh lại, đem toàn bộ sợ hãi trước đó biến thành nhạo báng cùng khinh thường.
…
Tiêu gia đại điện bên trong, chủ tọa bên trên ung dung ngồi lấy một người, ngược lại người đứng bên dưới thì lại tỏ ra nôn nóng, sốt ruột, có lời mà không thể nói dáng vẻ.
Người ngồi không ai khác chính là gia chủ Tiêu gia, Tiêu Thần đang bày ra một bộ tâm trạng nhàn nhã, hai mắt khép hờ thưởng thức hương vị chén trà trên tay. Người kia thấy vậy không khỏi càng thêm nôn nóng, không chờ được liền nói:
“Gia chủ, bây giờ ngươi còn có tâm trạng thưởng trà sao!?”
Gia chủ vị bên dưới cung cung kính kính đứng lấy một người trung niên nam tử, cũng là Tiêu gia bên trong một vị trưởng lão, gọi là Tiêu Mộc.
“Tứ trưởng lão a, ngươi sốt ruột làm cái gì.”
Tiêu Thần khẽ nói, phảng phất tùy ý một dạng nhưng bị gia chủ uy nghiêm ánh mắt liếc nhìn không khỏi làm Tiêu Mộc rùng mình một cái.
“Tâm trí lại không kiên định như vậy, há phải hạng người có thể làm nên đại sự.”
“Nhưng là… ”
Tiêu Thần cũng không cho Tiêu Mộc lại nói, lạnh lùng cắt ngang.
“Không phải chỉ là một cái phế vật thôi sao, còn chưa đáng để chúng ta Tiêu gia ra tay.”
Tiêu Mộc bỗng giật mình, nghi ngờ hỏi lại:
“Gia chủ, ý ngươi muốn nói là?”
“Haha, nhi tử của hắn trở về, so với Tiêu gia chúng ta còn có người muốn gấp gáp hơn đây.” Tiêu Thần vui vẻ nói tiếp, “Những năm gần đây trong đám người chèn ép Cổ gia, Hứa gia bọn họ rất là ra sức a!”
“May mắn ta đã biết trước sẽ có ngày này, nên đã sớm thu tay lại.”
“Gia chủ anh minh,” Tiêu Mộc mừng rỡ nói, “Nhưng là mấy năm nay, Hứa gia đạt được không ít chổ tốt từ Cổ gia, thực lực liền tăng lên một mảng lớn. Nếu như Cổ gia lại e ngại không ra tay thì sao?”
“Hừ, nếu đã như vậy thì chúng ta càng không nên e ngại Cổ gia, Cổ gia ngày tàn cũng sắp tới rồi.”
…
Trong khi đó, Hứa gia người cũng lâm vào trạng thái lưỡng lự, không biết nên xử lý việc này ra sao.
“Phụ thân, tiểu tử đó cuối cùng cũng ra ngoài đi dạo, có hay không nên… ”
Gia chủ Hứa gia, Hứa Cao Phong cung kính đứng bên ngoài một căn tiểu viện nói vọng vào trong.
“Hồ đồ, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ cái này Cổ gia dễ chọc hay sao?”
Tiểu viện bên trong, già nua âm thanh mang theo một phần tức giận đáp lại, người kia là phụ thân của Hứa gia chủ, Hứa Vấn Thiên.
“Đừng nghĩ những năm nay chúng ta chèn ép Cổ gia không thể phản kháng, liền có thể đem Cổ gia nhào nặn thế nào cũng được.” Hứa Vấn Thiên âm trầm nói tiếp, “Cổ gia là lười quan tâm, hoặc cũng chỉ là làm ra một bộ mặt để cho người khác nhìn mà thôi. Nhưng cái này Cổ Thanh Sơn chính là Cổ gia bọn họ cuối cùng lằn ranh chịu đựng, đem cái này ranh giới cho phá vỡ chính là chấp nhận đối mặt với Cổ gia lửa giận. Ngươi muốn đem cả Hứa gia vào chổ nguy hiểm sao.”
“Phụ thân nói phải.” Cao Phong uể oải nói.
“Lại đợi một đoạn thời gian, ta tu vi vừa vặn có chút tiến triển, lần này xuất quan chính là đem Vĩnh An trấn thống nhất đi.”
“Ý của phụ thân là?”
Hứa gia chủ không khỏi giật mình thốt lên, sau đó lại tỏ ra mừng rỡ như điên, không tiếp tục nói mà tỏ vẻ vui sướng mau chóng lùi ra bên ngoài tiểu viện.
Phụ thân của hắn bế quan nhiều năm, tu vi đã là tiên thiên năm tầng đỉnh phong, tiến thêm một bước chẳng phải là bước vào cái kia tu vi hay sao.
Ngày Hứa gia đem Vĩnh An trấn thống nhất cũng không còn xa nữa, cho dù là muốn đặt chân tại Cự Lộc thành cũng tức thì trở thành một cái nhị lưu thế lực, an ổn một phương làm cự đầu a.
…
Lại nói về Thanh Sơn vừa ra khỏi Cổ gia đại môn đi dạo.
Thanh Sơn ý nguyện chính là làm sao đem Cổ gia một nhà an toàn nhưng mà tu vi của hắn là tạm thời không thể lộ ra, cũng không muốn lộ ra, an an ổn ổn hết ăn lại nằm sống tốt những ngày tháng này mà thôi.
Không những vậy, hắn cũng là không phải lúc nào cũng có thể ở Cổ gia, huống hồ sau một đoạn thời gian nữa hắn cũng phải rời đi nơi này, lại không muốn một lần nữa nhìn thấy Cổ gia bị như thế chèn ép.
Hắn chính là muốn đem toàn bộ người của Cổ gia tấn thăng lên mấy cái tầng thứ tu vi, đủ để tự bảo vệ bản thân.
Mặc dù lấy hắn khả năng cũng không khó khăn gì nhưng muốn thực hiện cái hạng mục này e rằng rất mất thời gian, tạm thời không thể thực hiện được.
Hay là đem bồi dưỡng một đám thuộc hạ, tùy thời trong chừng Cổ gia người, chỉ là có vết xe đổ trước đó của cha hắn nên khiến Thanh Sơn không mấy an tâm về việc này, chủ nhân vừa đi thuộc hạ bên dưới liền mạnh ai nấy cuốn gói rời khỏi, âu cũng không phải là một biện pháp lâu dài.
Nhưng hiện tại, đây lại là biện pháp tốt nhất có thể sử dụng ngay được.
Mà hắn mục tiêu cũng đã có, chính là đặt ở Cơ Minh trên người.
Người này tuy không thành thật nhưng cũng không phải hạng người xấu, tu vi lại sẵn có chỉ cần chạy chữa một hồi là có thể dùng được.
Thậm chí có tình cảm mười mấy năm với Cổ gia, nếu lại đi lung lạc một phen sinh ra một khỏa trung thành chi tâm đối với Cổ gia cũng không phải không được.
Nhưng là cái vấn đề này được giải quyết, cái vấn đề khác lại phát sinh, tiền a.
Không có tiền liền không thể làm gì cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!