Yêu em cho đến trọn đời
Chương 1: Về nước
Người đưa tin, giọng đọc lưu loát nói về người đàn ông đang xuất hiện trên tivi tại buổi ra mắt thiết bị mới. Chỉ vừa nhìn vào màn hình, có thể thấy một người đàn ông lịch lãm, nổi bật.
– Cô gì ơi, cô mua gì? -Bà lão chủ tạp hóa lom khom tiến đến hỏi cô. Nếu bà lão không hỏi, chẳng biết cô sẽ đứng nhìn người đàn ông đó đến bao giờ nữa.
– Bà cho cháu một chai nước khoáng. -Vẫn không rời mắt khỏi màn hình, cô vẫn đứng đó chăm chăm nhìn khiến bà lão hiếu kì. Ai đời nào mà xem bảng tin chăm chú đến thế. Mà cũng phải thôi, một người đàn ông trẻ, cao to, đẹp trai, thành đạt như thế thì biết bao cô gái không chết mê chết mệt.
– Cô cũng biết cậu ta à? Thanh niên thời nay đúng là giỏi thật. -Bà lão vừa đưa chai nước cho cô vừa nói.
“Biết” mà bà lão nói là gì? Là từng gặp, từng yêu hay sao? Hay là những người xa lạ, biết vì anh ta nổi tiếng? Chắc cái bà lão hỏi là câu sao rồi.
Ánh mắt của cô ánh lên nét buồn, rồi lại gắng cười: “Anh ấy vẫn thường xuất hiện trên tạp chí”
…
Cô uống một ngụm thuốc, mặt nhăn lại. Thuốc lúc nào cũng đắng như thế, cô trề môi, tuông một ngụm nước để ‘cứu chữa’ cái đắng trong miệng.
Rời khỏi tiệm bách hóa, cô tiếp tục kéo vali lang thang trên phố. Cũng đã tám năm rồi cô mới quay lại đây. Nhiều thứ thay đổi quá, ngay cả cái tên đường cũng thật xa lạ với cô. Thành phố L ở thời mà cô còn ngồi ghế nhà trường, không được xem là phát triển rực rỡ về mọi mặt. Thật không ngờ, chỉ 8 năm ngắn như thế mà nó đã trở nên đông đúc náo nhiệt thế này. Cũng quả thật không ngờ cô lại đến thành phố này sau khi về nước. Lẽ ra cô phải đoàn tụ với gia đình dưới quê mới phải.
…
– Bố mẹ, con về rồi ạ.
Chỉ mới đến cửa, tiếng của cô đã vang vọng cả nhà, nhưng đáp lại sự hào hứng của cô, là sự thờ ơ, thản nhiên.
– Sao không ở luôn bên Mỹ, về làm gì? -Bố cô vừa ghi chép tính toán sổ sách vừa nói.
Giọng nói của ông, như đang chán ghét.
– Dạ? Bố, bố nói gì vậy ạ?
Giọng nói của cô run run, có chút hoài nghi. Tại sao bố cô lại nói như vậy? Ngữ điệu cũng thật khác với ngày trước. Bố cô không muốn gặp lại cô sao? Mẹ cô nghe thấy có tiếng ngoài trước, bà từ dưới bếp đi lên.
– Sao con lại ở đây? -Không gì khác với ngữ điệu của bố cô.
– Con mới về. -Cô nói một cách thản nhiên.
– Thôi, về Mỹ đi.
– Mẹ, mẹ nói gì vậy ạ? Sao nhà mình nay lạ thế, mọi người không vui khi con về sao?
– Thôi thì trước sau gì cũng phải nói, ta nói luôn. Con…về Mỹ đi hoặc là…lên thành phố L sống
Tay cô không còn nắm hành lý nổi nữa. Bố mẹ đuổi cô sao? Họ không cần cô nữa?
– Bố…bố mẹ không cần con nữa? -Giọng cô đầy uất ức.
Mẹ cô lảng tránh, không nói gì. Hàng mắt cô run run, bao phủ tầng tầng lớp lớp nước mắt. Cô cắn chặt môi, đã biết đây liệu là cơn ác mộng hay sự thật.
– Bà ngập ngừng với nó làm gì. Cứ để tôi nói thẳng…..Cô đó, ra khỏi nhà tôi. Hai vợ chồng chúng tôi xem như không có đứa con như cô.
Ông cầm tay, lôi cô ra khỏi nhà. Cô mất đà, té ngã ra sân, ông tàn nhẫn đành lòng bước vào, khóa chặt cửa lại. Cô vội vàng chạy tới đập cửa.
– Bố…con đã làm gì sai, bố mẹ cứ nói, đừng bỏ mặc con! Con xin hai người đấy. -Cô nức nở, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
– Cô đi đi, đừng phí công ở đây nữa.
Bố cô trong nhà nói ra với giọng đầy bực tức. Cô vẫn đứng ngoài đập cửa, bố cô phải hù dọa rằng ông sẽ tự vẫn nếu cô vẫn còn ở đây.
….
Cô bước đi trong vô định, ngồi xuống tại một trạm xe buýt, cô cũng chẳng biết bằng cách nào mà cô lại đến được đây. Từ ngữ diễn tả cô lúc này chỉ có “chán nản”, “mệt mỏi”. Mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần. Đầu cô tựa vào thanh sắt.
Bên kia đường là một màn hình to. Sự cuốn hút của người đàn ông trên màn ảnh, khiến vài cô gái phải thẹn thùng đứng lại nhìn dù chỉ qua màn hình. Mỗi lần thấy hình bóng của anh, cảm giác đau lòng lại dâng lên, chạy qua từng tế bào trong người cô. Cô chưa bao giờ dám phủ nhận về ảnh hưởng của anh trong cuộc đời cô, dù là thời đại học hay suốt tám năm dài đằng đẵng trên đất khách quê người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!