Loạn thế giai nhân
Chương3
-Nàng đến đây chỉ để mượn Ngọc Trấn Hồn thôi sao, hồi sinh người đó đáng giá thế sao, ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói, cầu xin ta cho mượn cũng không chịu, rốt cuộc nàng vẫn bướng bình như thế…tiếc thay, ta không giữ nó, nàng về đi…
Nói xong, Nạp Lan Vô Ngân xuay người, kiên quyết không nhìn bóng dán kia một lần chỉ sợ nhìn rồi sẽ thay đổi ý. Phượng Yêu Cơ chậm rãi mở môi mỏng, phun ra hai chữ
-Nói dối…
Một câu chắc nịch khẳng định rõ ràng, Nạp Lan Vô Ngân ngạc nhiên quay phắt lại.
-Tại sao nàng biết ta…”Ngươi nói dối”
Chưa nói xong đã bị ánh mắt của nàng dọa sợ. Ánh mắt lạnh lẽo âm u bát cứ ai nhung vào cũng sẽ sợ hãi lùi lại phía sau, chính ánh mắt này năm đó khiến tim hắn rung động, ánh mát lạnh lỗ kết thành tảng bằng dày ngư một toà thành băng vững chãi.
Nạp Lan Vô Ngân giật mình nhìn sang chỗ khác, rồi như phát hiện gì đó lập tức ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô.
-Nàng không tin ta sao? Mà cũng phải thôi, được rồi, thỏa ý nàng, ta không giữ nó nhưng ta biết nơi cất giữ nó, nhưng muốn vào đấy phải nhờ ta, ta cần nàng đáp ứng ta một điều kiện.
Phượng Yêu Cơ híp mắt lại, chắc chắn điều kiện kia có liên quan đến cô, cô cắn môi hồng , vì người kia nàng nhất định phải làm được. Cứng rắn trả lời
-Được… Là gì?
-Khi đi đến đó, ta cần nàng giả danh thành thê tử của ta, tất nhiên nàng đáp ứng ta rồi, nên không có quyền từ chối. Nàng cho ta hai ngày, nhất định lúc đó ta sẽ đến đòn nàng, còn về địa điểm, đợi đến lúc đó ta sẽ nói sau…
Nạp Lan biến mất như sợ cô sẽ đổi ý. Hạ Linh lập tức tiến lên lo lắng
-Chủ tử…
——————————————————–
Súng như hắn nói. Hai ngày sau đã có một đoàn người hộ tống cô đi.
Lúc tỉnh dậy mới biết mình đang ở trên khoang thuyền rộng lớn. Ngồi trên giường thẫn thờ lâu, cô mới thấy độ xa xỉ của nó, giường làm bằng đá cẩm thạch, trên có khắc con rồng uốn lượn, chăn nệm đều làm dệt từ tơ tằm, nhưng cô không có nhét vào mắt. Bàn chân Ngọc ngà thò ra khỏi chăn đặt xuống nền nhà lạnh lẽo
Vừa đặt xuống nền nhà lạnh lẽo, theo bản năng rụt vào trong. Cô nhăn mày liễu, cô ghét nhất là mùa đông, lạnh chết đi được.
-Linh nhi, em đâu rồi?
Đáp lại cô là không ai cả, cánh cửa vốn đóng bỗng mở ra. Bước vào chính là bóng dáng yểu điệu thục nữ của Nạp Lan Vô Ngân, cô nhíu mày nhìn anh.
-Hạ Linh xin phép nghỉ có việc, quần áo nàng ta để ở bàn, đồ ăn sáng ta làm ở dưới lầu , nàng dậy ăn đi.
Yêu mị ôn nhu, hảo cho cái nam tử tuyệt sắc
-Ta cần người hầu!
-Trên thuyền ngoài hai chúng ta chả có ai cả, một là nàng tự túc, hai là nhờ ta giúp…
Nạp Lan Vô Ngân cười bí hiểm, hắn biết, nàng vốn rất lười, nếu không có Hạ Linh cho dù có chết nàng cũng không chịu nhấc tay động chân, vả lại, đây là mùa đông, nàng sẽ không chịu được cái lạnh, nhưng có khả năng cao là nàng sẽ không nhờ hắn vì không thích người khác đụng vào mình.
Phượng Yêu Cơ nghiến răng kèn kẹt căm ghét nam nhân đối diện, nếu không phải để người kia sống lại nàng còn lâu mới nhờ và hắn, đáng ghét.
Bỗng dưng Phượng Yêu Cơ biến hoá bất thường, khuôn mặt trở lại sắc thái nhàn nhạt như ngày thường. Nàng vén chăn chân Ngọc ngà thò ra ngoài, mắt cá chân mảnh khảnh theo đó lộ ra, Nạp Lan Vô Ngân nhìn mà không khỏi nuốt nước bọt.
Từng cử chỉ toát ra vẻ cao nhã quý phái , quyến rũ nam nhi quá mức . Tưởng chừng chân mình sẽ chạm đất, nào ngờ một đôi hài bay tới dưới chân cô. Chất liệu vải mềm mượt như tiên thú, quả thực xa hoa nhưng cô dùng quen rồi.
Vừa đứng dậy phát cô đã lảo đảo, quả thực có chút khó khăn. Thuyền do nổi trên mặt nước nên rất khó để dữ thăng bằng.
Thấy phia sau không có động tĩnh gì, cô trừng mắt
-Còn không mau đi cung ta
Tựa như hắn đang chờ đợi cô nói câu này, tuy hơi thất vọng tí nhưng được ngồi cung cô cũng là một vinh hạnh. Hai người ngồi vào bàn ăn, gió từ biển thổi vào đem theo hơi nóng của biển cả. Hai người nhanh tay động đũa, tự nhiên cô cảm thấy có gì đó không đung. Những món ăn trên bàn đều là món cô thích, tên này…
Thấy người đối diện ăn tràn đầy mê hoặc, từng động tác được nâng lên nhấc xuống một cách nhịp nhàng đầy vẻ quyến rũ, cô mắng thầm một tiếng trong đầu :”Hồ ly”.
-Ta không quen bóc xương cá, ngươi bóc..
Nói xong, cô đùn đĩa đựng chiếc cá rán về phía hắn. Tâm tình vẫn bình thản như mọi ngày. Còn anh thì trố mắt ngạc nhiên, nhìn từ trên xuông dưới cô, không ngờ cô hằng ngày lại sống tiểu thư như vậy. Tuy nghĩ vậy nhưng bàn tay thon dài ưu nhã nhẹ nhàng nâng con cá lên, róc từng chiếc xương ra khỏi con cá một cách tỉ mit, bên ngoài tuy thế nhưng bên trong trái tim đập thình thịch như đang đánh trống”Nàng ấy đang nhờ ta, nhờ ta róc xương cá đó”
Nhẹ nhàng đặt nó vào bát cô, cô tỏ vẻ không vui tất nhiên, Nạp Lan Vô Ngân ko nhận ra được vì cô đang đeo mặt nạ. Cô đùn bát cá ra, nói tiếp
-Đút ta ăn…
Sau khi cô ăn xong bữa ăn, cô uể oải nằm trên ghế Ngọc.
-Rốt cuộc ngươi đưa ta đi đâu?
Hai mắt cô nhắn nghiền, áo dài trải trên nền đất, những con hồ điệp sống động trên áo gấm. Tóc đen tuỳ ý buông xoã, lúc thì bắt lên áo lúc thì buong thõng. Tay Ngọc ngà chỉ lộ vài ngón đặt lên thành ghế. Dáng vẻ của cô hết sức ung dung tự tại, một lúc sau, Nạp Lan Vô Nhân mới trả lời
-Ta đưa cô đến…Trung Quốc.
Cô bật dậy ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Nghe nói, sau đại chiến 1000 năm trước, Tần Thuỷ Hoàng thống nhất thiên hạ, chia thành 30 nước nhỏ cho mỗi vương nắm giữ, hắn chọn Bắc tề quốc làm kinh đô, một mình làm cai quản con người trên mặt đất. Trên không có Thiên Không Thành do Mặc Vô Nhiễm ngự trị, làm chúa rể bầu trời, bởi vậy mới nhân đan mới có câu truyền miệng dân gian Thiên Nhiễm, Điền Chính( tên thật của Tần thuỷ hoàng là Doanh chính)
Mà cô ghét nhất chính là Tuần Thuỷ Hoàng, năm đó hắn bắt giam cô như con phượng hoàng nhốt trong lồng vàng hoa lệ, mất đi sự tự do…vừa sợ mà hận hắn đến rét run. Mắt cô tỏa ra sát khó đằng đằng, từ chỗ cô lan ra khắp con thuyền đều là năng phủ, cảm thấy như sắp trở thành thuyền băng , Nạp Lan Vô Ngân mới mở miệng..
-Yên tâm, ta sẽ không để hắn đánh hơi thấy nàng, tất nhiên, hắn là người giữ Ngọc Trấn Hồn, buộc ta phải giả danh làm cung nữ độ nhập vào cung, ta không biết rõ hắn để đâu nhưng hắn chắc chắn để bên mình. Còn lại là phải phụ thuộc vào nàng rồi. Mấy tháng nữa, là đến lúc hắn tuyển phi, nhân cơ hội đó chúng ta tiến vào, cho nên mấy tháng này, nàng có thể đi đâu cũng được, không cho phép nàng rời khỏi ta khi chưa có sự đồng ý, bởi vì ta sẽ không chắc chắn đảm bản được hắn sẽ phát hiện hay không…
Nói xong, Nạp Lan Vô Ngân nhấp một ngụp trà , ánh mắt chăm chú nhìn người đối diện, như thể muốn nhìn xuyen qua lớp mặt nạ để thấy được dung nhan kinh diễm của nàng.
—————————————————–
Đêm
Trong Kim Ngu Đường-Phường nổi tiếng nhất Bắc Tề Quốc, tại một căn lầu sa hoa. Một nữ nhân nằm nghiêng mình chống tay lên giường, hai mắt ngắm nghiền không chịu mở, mặt nạ hồ điệp bóng loáng che lấp khuôn mặt tuyệt mỹ. Cổ tay thon dài chống lên khuôn mặt tinh tế tựa trạm khắc, áo đen nhánh trải dài trên giường tơ tằm.
Tóc đen như thác mượt mà che đi nửa mặt nạ, óng ánh như kim quang mặt trời, vài sợi rơi xuống chấm vào nền nhà lạnh lẽo.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, dưới lầu, đám tiên sinh kể chuyện mặt mày tươi cười, vui vẻ nói: “Nói cho mọi người một chuyện lớn, đây chính là thiên đại đại sự.”
“Mọi người có biết không? Kim Ngu Đường và Bách Hoa Đường phải đồng diễn, bát tiên quá hải các hiển thần thông*…”
(*)Bát tiên quá hải, các hiển thần thông: Mỗi người một sắc thái khác nhau.
“Tất cả mọi người đều biết, Đinh đại gia ngày xưa của Kim Ngu Đường bây giờđã qua Bách Hoa Đường, bởi vì người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗthấp, Bách Hoa Đường vẫn có thực lực hơn.”
“Mấy ngày nay, Đinhđại gia thu bốn mỹ nhân dị quốc phong tình về làm đồ đệ, cả bốn đều xinh đẹp, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành…”
“Đặc biệt nhất là, Đinh đại gia đã tự mình vạch trần bộ mặt thật của Kim Ngu Đường, Đinhđại gia nói, tiết mục hai nam nhân đánh nhau trên nóc nhà cầu hôn một nữ nhân ngày hôm trước chẳng qua chỉ là một đoạn hí khúc thôi, vừa nhìn đã biết diễn trò, lúc trước Nhiễm công tử cũng mời không ít người tạothanh thế cho các nàng. Đinh đại gia còn nói, một nữ nhân dù có đẹp mắtđến thế nào, thì cũng không có nghĩa thực lực nàng ta cao như thế ấy,đến lúc đó nhất định nàng sẽ cho đối phương biết thực lực là gì…”
“Chư vị, Bách Hoa Đường lần này đã mời tới đoàn hát nhạc khúc sân khấu tốtnhất Tề quốc, tất cả mười sáu nhạc công đều là mỹ nhân, đều có rất thành tựu ở phương diện nhạc khúc này, mấy ngày nữa sẽ diễn tấu vũ khúc ‘Nghê Thường Vũ Y’. Nghe nói khúc này đã thất truyền trăm năm, nhưng mười sáu nhạc sĩ mỹ nhân đã dốc hết thực lực ba năm để viết lại. Khúc này chỉ có ở trên trời, nhân gian khó mà nghe được mấy hồi, mọi người đi ngangngàn vạn lần không được bỏ qua.”
“Bí mật kinh thiên, Bách HoaĐường phát hiện Yêu Cơ kia cũng chỉ là hoa khôi tạm thời mời tới, tuyhiểu chút vũ đạo, nhưng trình diễn chỉ là tay ngang.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!