Loạn thế giai nhân - Chương2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Loạn thế giai nhân


Chương2


Nghe nói trường thiên tinh này là một trường đứng đầu các nước trong khắp mảnh đại lục. Trường này được xây dựng hàng ngang năm trước đó rồi, phía sau ẩn chưa một thế lực khủng khiếp tất nhiên, trường này không đứng về phe nào cả , là một trường trung lập, người xay dựng lên ngoi trường này vô cùng thần bí, mỗi chỗ đều có một lực lượng tinh thân lực cường đại đê giữ an toàn cho các học viên cũng như bảo tồn cho các bảo vật cất giữ nơi đây.

Cho nên gọi đây là nơi an toàn nhất cũng không có xa lạ gì-một tập hợp của những học sinh ưu tú nhất các đại lục.

Dừng xe trước cổng trường học. Linh Linh đã thấy hàng ngàn học sinh đông nghịt trước cửa, nhìn trang phục ai cũng có vẻ là nhà quyền thế. Nhưng chẳng ai được để vào mắt cô cả. Cô đang lo lắng người trong xe bao giờ mới tỉnh dậy đây.

Ngay khi cô do dự có gọi người trong xe dậy không thì một tiếng nói không điểm nịnh từ đằng sau vang lên

-Ở đây không được dùng xe ngựa, mời xuống xe

Linh Linh tức giận quay phắt lại, thấy hai yến lính giữ cổng đang nghiêm nghị đứng đấy ra lệnh cho cô khiến cô rất bựa bội, trên đời này có hai người có thể sai cô làm việc, một là chủ tử, hai là cô, tên này to gan dám sai cô như nô tì cần phải trừng trị. Thấy thái độ của cô hai tên kia chuẩn bị tư thế công kích bất cứ lúc nào cũng sẽ đánh trả nếu cô tấn công.

Ngay khi cô định tung trưởng thì một lực lượng nhẹ nhàng áp chế cô xuống, chỉ có một trong hai người, người kia đã mất vậy chỉ còn một người-chủ tử của cô

Linh Linh lập tức lấy trong người ra một lệnh bài. Vừa được mang ra lệnh bài liền tỏa ánh sáng lính lánh. Trên còn khắc chữ điệp. Không ai không biết, lệnh bài này là một trong những lệnh bài cao quý nhất đại biểu cho những người ton quý, mọi người trố mắt ra mà nhìn, quả thực nó quý xong hơn cả báu vật, quý hơn cả mấy thứ linh thạch quý hiếm, bởi vì nó cho phép người có nó có thể làm bất cứ việc gì cho đu hủy diệt cả một quốc gia thì nó vẫn sẽ thực hiện.

Mà người giữ nó thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, hai tên lính lập tức quỳ sụp xuống , mọi người không hiểu chuyện gì tưởng người trong xe dùng sức mạnh ỷ thế hiến người liên khinh bỉ không thôi,
Cỗ xe ngựa từ từ tiến vào trong.

Càng đi sâu vào nội địa, cô càng cảm thấy áp lực vây quanh, cô biết, mình đang đi con đường chính dẫn tới nơi thần bì nhất của học viện này, chưa ai dám vào cả bởi vì nó là nơi luôn chứa đựng những con thần thú cấp bậc Thiên tiên cảnh giới rồi. Một đứa dù là Tiên thiên hậu kì cũng bị nó dẫm chết như dẫm một con kiến mà thôi.

Tuy nhiên, cô là ai chứ , cấp bậc sâu không lường được chả nhẽ không bảo vệ được một cọng tóc của chủ nhân sao.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng cô cũng đứng trước cánh cửa lớn cao tới nỗi cô còn chẳng biết nó cao bao nhiêu, xung quanh là màn sương dày đặc không nhìn thấy gì.

Bỗng dưng trời đất rung chuyển dữ dội, từ mặt đắt xuất hiện vết nứt dài. Linh Linh làm tư thế xuất hiếm, từ mặt đất nổi lên hai con sư tử khổng lồ, cao chọc trời. Lông vàng đỏ óng ánh, bờm to lớn xù lên, ánh mắt mở to màu xám tro từng mắt nhìn cô. Quanh người toát ra khỉ chất của vương giả cấp bạc thiên tiên. Bỗng dưng con sư tử bên phải mở miệng

-Nhân loại báo tên đi!

-Hạ Linh-Cô trả lời không chút do dự.

Hai con dư tử nhìn nhau, ánh mắt tao đổi

-Ngươi đến đây làm j?

-Không phải ta muốn đến đây, người trong xe muốn đến!

Hai con sư từ giật mình, “trong xe có người, sao họ không ảm nhận được, trừ phi…”

Hai con sư tử đồng loạt bé ra hai bên

-Không biết các hạ tới, thật thứ lỗi, thành chủ của chúng tôi muốn trao đổi với ngài một chút!

Nó xong, cánh cửa to lớn chậm rãi mở ra. Những ngọn lửa lập tức bùng sáng, chiếu rọi các hoa văn trên tường. Nhìn qua có vẻ là hoa văn nhưng nếu nhìn kĩ là trận đồ nhưng trận đồ này cũng không phải tầm thường, bảy vòng trong chồng chéo lên nhau trên mỗi bức tường xếp thành hình con thú, tuy là chồng chéo giống hệt nhau nhưng mỗi bức tường lại là một con thú khác nhau, quả là tinh vi.

Ngước lên lại thấy một dãy người ngồi chễm chệ, ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô. Tất cả đều ngồi quy tụ một hướng chính, hướng tới người cao nhất. Người đó chính là thành chủ của họ- Nạp Lan Vô Ngân, trên choàng chiếc áo bào đỏ yêu mị, đang ngồi tuý ý nhưng cao quý đến lạ thường, ba ngàn sợi tóc trải đai trên ghế, ghế Ngọc trạm trổ đầy rồng, rộng cho hai người ngồi nhưng hắn ta lại một mk độc chiếm, khoé miệng câu lên tỏ rõ ý cười. Toát ra hơi thở yêu mị quyến rũ chúng sinh. Nếu có mấy cô tiểu thư ở đây chắc hồn điên bát đảo mê mẩn không thôi.

Một giọng nói già nua vang lên

-Nhân loại to gan, dám không quỳ xuống trước mặt Thành Chủ, thật vô pháp vô thiên.

Linh Linh nhang nhạt liếc qua tên vừa nói. Quần áo đen xì từ đầu đến cuối, gương mặt già nua hiện rõ, cô nhăn mày khinh thường.

Cảm nhận được thái độ của cô, tên này liền tức giận quay về phía thành chủ

-Thành chủ, tên này thật không biết….Ah ÂH …

Ngay khi hắn không nói hết, một thanh đao ngay lập tức xiên qua cổ họng của lão ta, lão ta thống khổ lăn ra đất kêu oai oái, vo r vẹn vài giay đã tắt thở.

Mọi người bỗng giật mình không dám khinh thường thực lực của cô nương này, chắc chắn có quan hệ với thành chủ.

Lúc này Nạp Lan Vô Ngân mới nang nhẹ mua mắt, tay chống cằm chăm chú người trong cỗ xe ngựa.

-Không biết Yêu Cung chủ đến đây có việc gì?

Vừa nghe đến Yêu Cung mọi người không khỏi hút một ngụm khí lạnh, nghe nói tổ chứa Cung này rất bí ẩn, luôn ẩn hiện như con bướm, ai cũng mang trên mình mỹ mạo hơn người, đặc biệt họ có một loại võ công rất bí hiểm-Câu hồn. Nhắc đến thuật câu hồn khiến người người phải khiếp sợ.

Như tên, thuật này khiến người khác phải mất hồn khi nhìn vào mắt của đối phương, không chế thì cũng tật, quan trọng hơn là tinh thần không tỉnh táo, người mắc phải thần trí điên loạn , u mê lạc lối, nghe lời người sử dụng nó.

Quan trọng là, một trăm năm trước thuật này đã xuất hiện, nghe nói, nữ nhân này có nhan sắc mê người, quan trọng đôi mắt của nàng ta đẹp đến nỗi Tần Thuỷ hoàng mê đắm phải dâng hai tay thiên hạ cho nàng ta nhưng không bao lâu sau nàng bốc hơi khỏi thế gian khiến Tần Thuỷ Hoàng tức giận, lục tung khắp đại lục nhưng vẫn không đánh hơi được nàng.

Vậy ở đây lại có Một Yêu Cơ, lẽ nào… Ngay khi họ phát giác được gì, Nạp Lan Vô Ngân bỗng dưng động đậu, lập tức tất cả mọi tên kia liền biến thành Vũng máu, máu tanh bổng mặc lan toát khắp nơi khiến mỹ nhân say giấc cũng phải tỉnh dậy. Một gọng nói vang lên như Phượng Cầm Vĩ vang lên khiến mắt hồ ly cao cao tại thượng kia loé lên, ánh mắt sâu thẳm ôn nhu thoắt cái đã đứng đối diện kiệu.

Một bàn tay trắng nõn nà vén rèm lên, đập vào mắt cô chính là bộ dạng yêu nghiệt của nam nhân đối diện. Làm da trắng không tì vết, áo đỏ lả lướt thướt tha theo hình dáng nam nhân nọ, ba ngang sợi tóc thướt tha trải dài như thác, khí chất lạnh lỗ quyt mị phát ra từ nam nhân nọ làm khuynh đảo chúng sinh, đúng là một nam nhân phong hoa tuyệt đại khiến người khác phải mê muội mà, nhưng cô vẫn không lạnh không nóng nhìn anh như mộ kẻ thường.

Cuối cùng nam nhân đó không nhịn mà gỡ mặt nạ xuống, ánh mắt hồ lu giải hoạt khởi động mị hồ quyến rũ, áo bào đỏ trễ xuống để lộ cơ bụng sáu múi khiến người khác phải chảy dãi, ngay cả Hạ Linh cũng không nhịn được mà chảy máu mũi.

Nam nhân đó từ từ đưa tay lên, tưởng chừng như sắp chạm được vào mặt nạ nàng thì nàng lụi lại vài bước

-Ta đến đây có việc, không phải để chơi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN