Bí Danh (Black and White) - Chương 15: Hai chiếc chìa khóa.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Bí Danh (Black and White)


Chương 15: Hai chiếc chìa khóa.



(Chỉ một giây sau đó, cả thân cây vĩ đại từ từ bật gốc và đổ ụp xuống. Tiếng động này còn khủng khiếp và dữ dội hơn trước đó bội phần. Cành cây quét ngang mặt Santos, thân cây đổ xuống, bịt kín của hang và cuồn cuộn như một con trăn khổng lồ.)

Trùng Khánh, Trung Quốc, sáng ngày 16/08/2008.

Thung lũng Vân Sơn.

Một chiếc ô tô màu xám bạc dừng lại ở con đường mòn dưới chân thung lũng. Lối đi lên trên đầy đá hộc và quanh co khiến ba người ngồi trong xe bắt buộc phải xuống xe đi bộ. Chúng nhanh chóng đi sâu vào thung lũng theo một tấm bản đồ. Dẫn đầu đoàn là một người đàn ông sở hữu ánh mắt sâu hoắm và nụ cười lanh lảnh.

Vân Sơn ngập tràn ánh nắng. Một dòng suối nhỏ chảy ra từ khe núi, khiến cho đá cuội trở nên lấp lánh. Ánh nắng chiếu qua kẽ lá, mọi thứ trông non tơ mơn mởn. Khung cảnh hoàn toàn yên lặng, ngoại trừ tiếng giẫm chân loạt xoạt lên lá khô của đoàn người Santos. Suốt hành trình, không ai trong bọn chúng nói chuyện với nhau.

Sau hơn hai tiếng đi bộ, bọn chúng đã tiến sâu vào trong thung lũng. Vượt qua một cánh đồng xa van nhỏ, chúng tiến đến một mỏm đồi. Ánh nắng gay gắt hơn buộc Santos phải đeo kính râm.

–Đúng là nơi này rồi.

Một người đồng hành cất tiếng, nhưng Santos không trả lời mà chỉ chăm chăm bước lên đỉnh đồi.

Từ xa, ông già Triệu Kính Nhân đã trông thấy bóng dáng ba người lạ mặt đang tiến lên đỉnh đồi. Nhà của ông ta nằm gần thác Vũ Viên cách đây một dặm. Ông ta đang đi săn vài con sóc.

–Mấy người đến đây du lịch à?

–Ông ta ngạc nhiên hỏi khi thấy ba người lạ đặt chân lên đỉnh đồi heo hút này và đang có vẻ tin kiếm thứ gì đó.

–Không phải việc của ông, ông già. –một người trong nhóm của Santos quát nhưng ngay lập tức hắn giơ tay ra hiệu cho tên này in lặng. Hắn bước tới gần chỗ Triệu Kính Nhân.

–Ông có phải dân ở đây không?

–Phải. –ông già Triệu Kính Nhân đáp. –Nhà lão cách đây một dặm, nhưng làng lão là cụm dân cư sống gần đây nhất. Nơi này vốn heo hút lắm!

–Ở quanh đồi này có cái hang nào không?

Triệu Kính Nhân trừng mắt:

–Mấy người tìm hang làm gì?

Chả lẽ lại ngủ trong hang à? Gì chứ hang thì Trùng Khánh này không thiếu.

Santos vẫn rất bình tĩnh:

–Có cái hang nào gọi là hang Đá Xanh từng được sử dụng từ thời Chiến tranh lạnh không?

–Không biết, mấy người đi mà hỏi người khác. –ông già Triệu Kính Nhân đã ngán ngẩm ba người này.

Người vừa nãy ra hiệu cho Santos rằng nên mặc kệ lão già địa phương này nhưng khi chúng bỏ đi chưa được mười mét thì đã bị chính Triệu Kính Nhân gọi lại:

–Lão nghĩ bộ dạng mấy người không phải khách du lịch. –Ông ta nhìn Santos với ánh mắt dò xét. –Mấy người muốn tìm cái hang ấy làm gì? Lão biết có một cái hang như thế, nhưng đường đi đến đó kể ra cũng hơi khó…

Chưa để Triệu Kính Nhân nói hết câu, Santos đã rút ra một xấp tiền rồi đặt vào tay ông ta.

–Ở đây có khoảng năm nghìn tệ.

Nháy mắt tinh quái, Triệu Kính Nhân đút luôn số tiền ấy vào túi áo, cười nói:

–Lão biết ba vị là người hào phóng mà. Cứ đi thêm khoảng gần nửa dặm nữa, rẽ phải theo con đường mòn gần vực sẽ thấy một cây cù tùng. Cửa hang nằm ở ngay dưới gốc cây đó.

–Ở gốc cây?

–Phải, ngay dưới gốc cây. Nhưng hai năm trước có một toán người đến đây. Họ bịt cửa hang lại rồi. Họ ngụy trang cái hang như một ngôi mộ. Nếu ba vị muốn vào trong thì cứ phá phiến đá cẩm thạch ra, không có cỗ quan tài nào bên trong đâu mà ngại.

Nghe kể vậy, Santos chắc chắn toán người hai năm trước ghé qua đây không ai khác chính là Brocment.

–Cảm ơn lão già. Xung quanh đó có người sống không?

–Heo hút hơn cả chỗ này. –nói xong, Triệu Kính Nhân toan bỏ đi.

Santos nhếch mép cười, hắn gọi ông ta lại:

–Này ông già!

Sau khi quay lại, nụ cười hí hửng trên môi Triệu Kính Nhân biến thành sự hoảng sợ tột độ. Một giây, ông ta định bỏ chạy nhưng không thể nhanh bằng khẩu súng trên tay Santos.

–Tạm biệt ông bạn già tham lam. –hắn thản nhiên bước qua cái xác đang nằm co quắp dưới chân. Xong rồi, hắn quay sang nói với hai kẻ đi cùng. –Chúng ta đi nào.

Theo hướng chỉ của Triệu Kính Nhân xấu số, cả ba tiếp tục băng qua đồi. Ánh nắng khiến các vạt cỏ trở lên vàng úa. Địa thế hoang vu này thật lí tưởng để cất giấu một chiếc chìa khóa nhỏ xíu. Nếu không có lời chỉ dẫn từ chiếc usb kia, Santos không bao giờ ngờ tới việc Brocment vượt cả chặng đường từ Santa Ana tới đây chỉ để giấu một chiếc chìa khóa. Một trong hai chiếc chìa khóa mở ra kho tàng bí mật của hắn.

Đã có lúc Santos cảm thấy nghi ngờ.

Fredman Brocment vốn rất thần tượng con số 3. Nếu có thể làm ra nhiều hơn một chiếc chìa khóa để mở ra kho tàng của mình thì hắn phải đặt ba chiếc chìa khóa mới hợp lí. Nhưng nghĩ lại, Santos lại thấy như thế là suy nghĩ theo lối mòn. Tại sao lại cứ phải là 3, 7 hay 13? Khoa học và những thiết bị hiện đại không phải lúc nào cũng tuân theo qui luật của tâm linh.

Mải suy nghĩ một hồi, Santos chợt nhận ra bóng dáng cây cù tùng mà Triệu Kính Nhân đã nhắc tới. Ý nghĩ về kho tàng được cất giấu khiến hắn bước nhanh hơn. Các kho tàng bao giờ cũng tạo nên những hành trình thú vị. Phim ảnh và truyện cổ tích đã chứng minh điều đó.

Cây cù tùng quả là vĩ đại. Dù không lớn như ở Sequoia (1) nhưng bóng của nó cũng che rợp cả một vùng rộng lớn. Từng cành cây như cánh tay của thần Atlat (2) đang chống đỡ cả bầu trời còn gốc thì ngồn ngộn, sần sùi và khổng lồ. Tuy nhiên, Santos không hề bị vẻ đẹp khổng lồ của nó cuốn hút. Hắn đi một vòng quanh ngôi mộ ở gốc cây, mặc dù cỏ đan rất dày nhưng hắn vẫn nhìn thấy tấm bia đá cẩm thạch khuất bên trong. Ở dưới chân tấm bia là cả một khối đá cũng to lớn không kém. Santos vạch cỏ rồi gõ nhẹ lên trên, âm thanh dội lại chứng tỏ bên trong hoàn toàn trống rỗng.

–Còn chờ gì nữa, Carlos?

Người đàn ông mang theo chiếc ba lô to bèn lôi từ bên trong ra một thỏi thuốc nổ và đặt lên phiến đá cẩm thạch. Cả ba người lùi ra xa. Một tiếng nổ lớn vang lên, kéo theo đất đá văng tứ tung. Nhưng theo những gì thăm dò được từ Triệu Kính Nhân, nếu trừ những du khách vãng lai thì thung lũng Vân Sơn này hầu như không có người. Vụ nổ đã phạt đi một phần gốc cây cù tùng và thổi bay phiến đá, để lộ ra miệng hang sâu hoắm và hun hút. Santos là người đầu tiên bước vào trong. Hơi lạnh từ hai vách tường phả vào người khiến bọn chúng thấy ớn lạnh. Tiến sâu vào trong một chút nữa, mọi thứ hoàn toàn tối om, cửa hang và ánh nắng mặt trời đã hoàn toàn biến mất. Chỉ còn lại tiếng bước chân dội vào vách tường. Không khí có phần ẩm thấp hơn. Những con dơi khiến Benn rùng mình, hắn vốn sợ dơi từ nhỏ. Thi thoảng, hắn lại phải lấy đèn pin để xua bầy dơi đi.

Một cánh cửa đã hiện ra ở cuối đường hầm, nó làm bằng gỗ sồi. Đằng sau cánh cửa chính là chiếc chìa khóa mà Santos muốn có. Nhưng hắn lại cảm thấy bất an, chính sự mưu mẹo vốn có của Brocment cùng sự suôn sẻ nãy giờ khiến hắn cảm thấy bất an.

Cánh cửa gỗ sồi này được khóa bằng một ổ khóa rất lớn. Hình như nó được chính Brocment thiết kế để đề phòng những kẻ phản trắc. Sau khi Benn thử đủ ngón nghề trong mười mấy năm kinh nghiệm mở các két sắt, ổ khóa vẫn không hề nhúc nhích.

Santos và Carlos đứng ở bên cạnh đã lộ vẻ sốt ruột. Một lúc sau, Carlos đẩy Benn ra:

–Mày để tao!

Vừa nói, hắn vừa rút súng ra. Đối với hắn, chỉ có súng đạn mới là cách giải quyết tốt nhất. Rồi hai tay hai súng, hắn lã như điên như dại vào cái ổ khóa. Tiếng súng chát chúa khiến Santos cảm thấy khó chịu. Sau khi thay đến băng đạn thứ năm, cánh cửa đã dịch ra bên ngoài chừng nửa phân. Thêm vài phát súng nữa, ổ khóa đã bung hẳn ra ngoài.

Santos tiến tới toan mở cửa. Nhưng trong trường hợp này, nếu hắn là Brocment thì…

Hắn giật mạnh cửa rồi né sang một bên. Phản xạ của Benn và Carlos cũng nhanh nhạy như vậy. Từ bên trong, một loạt mũi kim nhọn tới tấp phóng ra. Chúng ghim vào bức tường đối diện, một số khác thì rơi xuống nền đất. Benn bị một mũi kim sượt qua cánh mũi.

–Trò chơi thời Trung cổ đây. –Carlos thích thú hét lên.

Đợi cho đến khi không còn cây kim nào phóng ra, bọn chúng mới thận trọng bước vào. Bên trong giống như một căn hầm tối của thời cổ đại, nếu không có sự hiện diện duy nhất của một chiếc két sắt. Máy phóng kim vừa rồi được lắp ở tường phía đối diện, Santos đoán nó được nối với ổ khóa bằng một hệ thống ngầm dưới đất.

–Brocment mang cả két sắt vào trong này! Lão mang vào đây làm cái quái gì nhỉ?

Santos chỉ nở một nụ cười hiểm độc rồi tiến lại gần cái két.

–Mở nó ra, Benn! –hắn ra lệnh.

–Okie sếp. –Benn ngắm nghía chiếc két một lúc rồi nói. –Loại này mới đây. Em cần một chút thời gian.

Santos không hề thích chờ đợi, nhưng hắn không nói gì. Benn lôi trong đống đồ nghề ra một chiếc khoan lớn.

–Mày định làm nó vỡ tung ra à?

–Có lẽ thế sẽ nhanh hơn. –Rồi hắn chần chừ vài giây. –Mẹ kiếp, Brocment sử dụng cả hệ thống relock, không ổn rồi.

Gương mặt của cả hai kẻ đi cùng trở lên căng thẳng, chúng không hiểu rõ relock là cái gì nhưng một khi một chuyên gia phá khóa như Benn cũng phải chửi rủa thì có lẽ vấn đề không hề đơn giản.

Hệ thống Relock bao gồm một loạt các khóa phụ và một tấm kính được đặt trong cánh cửa két sắt. Nếu các tay phá két khoan vào và làm vỡ tấm kính này, nó sẽ kích hoạt các khóa phụ. Lúc này cho dù nhập đúng mật mã thì két sắt cũng không thể mở được. Suy nghĩ một lúc, Benn chợt mỉm cười đắc ý nhìn Santos.

–Em sẽ khoan cái két này ở một góc độ khác để đến gần các bánh răng bên trong, không phải để phá vỡ nó mà để quan sát.

Nói là làm, hắn dùng khoan khoan chênh chếch cửa két sắt. Sau khi khoan đến điểm dừng, hắn lấy ra một thiết bị giống như ống nội soi có camera ở đầu và đưa vào do thám. Công việc còn lại chỉ là nhập mã số cho đến khi các rãnh trên bánh xe vào đúng vị trí của mình.

–Brocment còn dùng cả các tấm coban để làm chậm tốc độ của chúng ta, nhưng rất tiếc cho lão, chúng ra không hề bị ràng buộc về thời gian.

Một lúc sau, Benn đã không làm hắn thấy vọng. Chiếc két sắt được mở ra. Bên trong chỉ có độc nhất một chiếc chìa khóa. Santos ngắm nghía thành quả của mình, mỉm cười hài lòng rồi nhanh chóng trở ra.

Phía bên trên hang, cây cù tùng khổng lồ đang lắc lư tán lá của nó một cách bất thường.

Santos, Carlos và Benn đi ra nhanh hơn lúc vào. Nhưng linh cảm khiến Santos không tin mọi chuyện lại suôn sẻ như thế. Hắn biết rõ Brocment là con người như thế nào. Nếu đã tạo ra một chiếc usb chứa chương trình đủ sức tố cáo tất cả những ai từng giúp mình thì Santos không tin Fredman Brocment lại bất cẩn mà tha cho bất cứ kẻ nào xâm phạm nơi đây. Cành cây cù tùng rung lên dữ dội, lá đang trút xuống rào rào.

Khi Santos nhìn thấy cửa ra thì một tiếng nổ lớn vang lên. Khói và lửa từ bên trong xộc thẳng ra, nhanh chóng bao trùm hết thảy. Cố sống cố chết, bọn chúng cắm đầu chạy về phía cửa hang. Tiếng nổ vẫn tiếp tục vang lên, kèm theo đất đá từ trần hang rơi xuống. Đến bây giờ, Santos mới hiểu vì sao ngay từ khi mới bước vào đây, hắn đã ngửi thấy cảm thấy khó chịu. Mùi khí gas! Cả hang kín này nồng nặc mùi khí gas.

Rồi tiếng nổ lớn nhất cùng vang lên, đánh sập cả hang. Nhưng bọn chúng đã kịp thoát ra ngoài. Lòng đất ầm ì rồi nổ tung bởi sức công phá của cả kho thuốc nổ. Santos bị sức ép của vụ nổ thổi bay ra xa, hắn mừng thầm vì trò ma này của Brocment đã không giết được hắn.

Một chiếc lá cây rơi xuống trước mặt Santos…

Chỉ một giây sau đó, cả thân cây vĩ đại từ từ bật gốc và đổ ụp xuống. Tiếng động này còn khủng khiếp và dữ dội hơn bội phần. Cành cây quét ngang mặt Santos, thân cây đổ xuống, bịt kín của hang và cuồn cuộn như một con trăn khổng lồ. Ở phía gốc cây, từng chùm rễ bị bật tung lên cuốn theo cả đất cát vẫn còn đong đưa. Santos vội lăn người tránh cho thân cây nghiền nát. Bụi đất phủ khắp người hắn, cơ thể hắn xây xước và đầu óc thì mụ mị đi vì một loạt tiếng động quá cường độ liên tiếp vừa rồi.

“Giờ thì mình đã hiểu vì sao Brocment lại chọn cái hang này làm nơi cất giấu.” Hắn cất giọng gọi to:

–Benn, Carlos, chúng mày sao rồi?

Một giọng nói rên rỉ phát ra từ phía bên kia gốc cây:

–Chỉ bị gẫy một tay thôi sếp, bõ bèn gì!

Nói rồi, Carlos lồm cồm bò dậy, hắn tìm thấy Benn đang nằm mắc kẹt giữa hai cành cây.

–Kéo tao dậy, đồ bị thịt! –Benn quát.

Carlos không nói gì, hắn lẳng lặng đỡ Benn dậy rồi cả ba người bọn chúng nén cơn đau, bắt đầu lững thững quay trở lại chỗ đỗ xe dưới chân thung lũng.

Đi đến gần con suối nhỏ, Benn bất chợt đi lùi lại phía sau, hắn nhìn Carlos bằng ánh mắt khác thường. Ngay khi Carlos thấy nghi ngờ và quay lại, Benn đã kịp bóp cò.

Carlos lao như điên về phía Benn và Santos. Nhưng khi hắn rú lên “Lũ chúng mày…” thì Benn lạnh lùng bắn thêm một phát nữa. Lần này, Carlos đứng khựng lại hẳn rồi đổ ụp xuống.

Santos nhìn cảnh tượng đó, chỉ nhận xét một câu:

–Làm gọn lắm, Benn.

Gã đồ tể Benn cứ tưởng đó là những lời khen thật lòng của ông chủ dành ình. Hắn nhắm mắt tưởng tượng đến ngày mình được hưởng một phần nhỏ trong cả kho tàng của Brocment, một phần nhỏ nhưng cũng đủ cho hắn sống sung sướng cả đời. Khi hắn mở mắt ra, chỉ có khẩu súng đen ngòm của Santos đang chĩa thẳng vào trán hắn.

Thi thể của Benn gối lên thi thể của Carlos. Máu bắt đầu hòa vào nước suối, đỏ lòm, đục ngầu.

–Giờ chúng mày không còn giá trị gì nữa rồi.

Tiếng nói của Santos như một tiếng rít của con thú rừng bí hiểm nào đó. Xử lý xong hai tên đàn em, hắn đi thẳng một mạch xuống bên dưới. Chiếc chìa khóa của Brocment đã nằm gọn trong túi áo của hắn.

Gần như cùng lúc với tiếng súng kết liễu cuộc đời của Benn, ở cách đó hàng trăm dặm cũng xảy ra một vụ cướp. Một ngân hàng nhỏ Bắc Kinh bị bốn tên cướp có vũ trang tấn công. Cho dù cảnh sát đã bao vây và cố gắng bắt giữ bốn tên cướp, bọn chúng vẫn tẩu thoát thành công. Sau khi thoát khỏi sự truy kích của lực lượng cảnh sát nhân dân Trung Hoa, cả bốn đường hoàng di chuyển đến phi trường. Đích đến của bọn chúng là Santa Ana ở phía bên kia bán cầu.

Cùng ngày, tại Weiburgharm Hotel, trụ sở chính của SA.

Jay vùi đầu vào đống dữ liệu đang chạy như điên trên màn hình máy tính. Các đồng nghiệp khác của anh đều có sự bận rộn riêng, và không một ai chú ý đến sự nhiệt tình quá mức của Jay. Licohn đã đi công tác ở Porto, Bồ Đào Nha, còn anh chàng vô tư Dennis cũng bận giải quyết vài chuyện ở Long Beach (3).

Sự trống trải và im lặng khiến Jay nhớ tới hình ảnh Gia Nhi lúc cô ra đi trong vòng tay của anh. Nụ cười của cô, ánh mắt mãn nguyện thanh thản, câu nói cuối cùng trong cuộc đời một cô gái câm…tất cả những thứ đó đều ám ảnh kí ức của Jay.

Chuông điện thoại nội bộ reo cắt đứt luồng suy nghĩ của anh.

–SA703 xin nghe. –anh nhấc máy.

–Anh Johanson. –đầu dây bên kia là một giọng nữ. –Anh đến chỗ tôi ngay đi, có thông tin thú vị dành cho anh đấy.

–Tôi hiểu rồi. –Anh đáp.

Chưa đầy một phút sau, Jay đã có mặt ở tầng 23. Đây là một trong những phân bộ đông thành viên nhất Weiburgharm. Ở bên trái phòng là một hệ thống màn hình máy tính phủ kín như giấy dán tường, nhận trực tiếp hình ảnh truyền về từ vệ tinh của SA. Những thiết bị này không bao giờ bị tắt đột ngột vì nó nhận điện từ một nguồn phát đặt ở khu chức năng ngầm. Hiện tại, trong khu vực đang có khoảng bốn mươi người đang làm việc. Nhưng Jay hiểu rằng, với việc quản lý lĩnh vực tội phạm ngân hàng và công nghệ cao ở cả một phạm vi rộng lớn và phức tạp như Đông Á thì bốn mươi hai nhân viên phân tích vẫn là con số khá khiêm tốn.

Vừa trông thấy Jay, Floria, cô gái có mái tóc hạt dẻ cắt ngắn như con trai vẫy anh lại gần màn hình vệ tinh.

–Ở Bắc Kinh vừa xảy ra vụ cướp ngân hàng Doublint AC của một ông chủ dầu mỏ gốc Nga. –Floria cố gắng tường thuật lại thật ngắn gọn. –Và cả bốn tên cướp đã tẩu thoát thành công.

Jay chăm chú theo dõi khi Floria cho tua lại cận cảnh hiện trường.

–Ngân hàng Doublint AC?

–Phải, nhưng thứ chúng ta cần không phải là một cái tên. Theo thông tin tôi mới nhận được thì cả bốn tên cướp này đều đến từ Santa Ana, đặc biệt một trong số chúng là Robin Twiner, người mà SA chúng ta đã xác định là ít nhiều có quan hệ với Brocment. Trước kia, Twiner ẩn náu tại một khu ổ chuột ở Santa Ana, nhưng hai ngày gần đây, hắn sống khá dư giả và thường xuyên đi lại giữa Santa Ana và Los Angeles. Sau vụ cướp ở Bắc Kinh, điều tra viên của chúng ta cho biết hắn đã lên máy bay và trở về Santa Ana cách đây một tiếng.

–Điều tra viên của chúng ta vẫn theo sát hắn chứ?

–Tất nhiên rồi, mấy kẻ như hắn luôn được để tâm. Cũng chính vì thế mà chúng ta mới nhanh chóng tìm ra thủ phạm vụ án này. Chỉ có điều Twiner không từ Santa Ana đi Bắc Kinh, hắn xuất phát từ Los Angeles.

–Tôi biết điều đó. –Jay nói, nhưng âm thanh từ màn hình phát ra khiến Floria không nghe thấy câu này. –Phóng to hình ảnh lên.

Floria gật đầu:

–Hình ảnh bên trong tầng hầm cũng đã được quay lại, khá lộ liễu, có vẻ bọn chúng không thèm quan tâm đến mấy cái camera. Để tôi cho anh xem hình ảnh bọn chúng bên cạnh mấy cái két an toàn.

Hình ảnh lập tức được phóng to lên. Jay nhìn thấy Twiner đang đi đi lại lại bên mấy dãy két, đằng sau lưng hắn, bà nhân viên ngân hàng run rẩy đến mức chỉ một cơn gió nhẹ cũng dễ dàng hất đổ.

–Để xem ngăn đầu tiên hắn mở là ngăn nào?

–Ô số 215, tôi đã xem CCTV một lần rồi. –Floria nói luôn.

Đúng như cô nói, Twiner chọn ô số 215, hắn bắt bà già kia mở khóa rồi nhanh chóng thò tay vào lấy một vật bên trong. Sau đó một lúc, hắn mới bắt đầu lục lọi các ô còn lại.

–Người của chúng ta có mặt ở hiện trường vừa báo tình hình về. Ngân hàng này bị mất gần nửa triệu đô la, một số tiền chưa bằng mười phần trăm tiền mặt hiện có ở đây. Nhưng ngăn két 215 không hề bị mất tiền, mặc dù rõ ràng Twiner có thò tay vào đó, thứ hắn lấy không phải là tiền.

–Một trong hai chiếc chìa khóa. –Jay nói tiếp.

Cả Floria và Madrin đều quay sang nhìn anh, chờ đợi ở anh một lời giải thích cho cái định nghĩa vừa rồi.

–Người đứng tên gửi đồ trong ngăn két ấy là một người ngoại quốc sống ở California, tên là Geogre Henwis. Nhưng theo điều tra sơ bộ, hắn chính là Fredman Brocment, tay này đã dùng giấy tờ giả để mở tài khoản ở Doublint AC. –Floria chuyển hình ảnh sang địa phương khác. Cô quay hẳn người lại, xoay ghế trở về bàn làm việc và nghiêm túc nói với Jay. –Cố Vấn Hook giao cho tất cả các phân bộ theo dõi tình trạng những kẻ có hoặc nghi ngờ có liên hệ với Brocment trong phạm vi địa bàn giám sát. Khi chúng tôi hỏi, ông ấy chỉ nói là để cung cấp thêm thông tin giúp cho đội các anh hoàn thành nhiệm vụ, không giải thích gì thêm. Bởi vậy, ngoài những gì đã cho anh xem, rất tiếc, Jay, chúng tôi không thể giúp anh đưa ra kết luận gì hữu ích hơn.

–Vậy là rất tốt rồi, cám ơn mọi người. Tôi đã có đủ thông tin cần thiết. Đợi khi việc này kết thúc, chúng tôi sẽ nói rõ hơn.

Chỉ có hai người mỉm cười trả lời anh.

Vậy là một trong hai chiếc chìa khóa đã rơi vào tay Santos. Chiếc còn lại, có lẽ hắn sẽ đích thân đi lấy nó, và giờ cũng đã thành công. Chúng ta sẽ ngồi chờ hắn dẫn đường cho chúng ta.

–Còn việc ở Bắc Kinh…?

–Chúng tôi sẽ tạm hoãn việc tiết lộ danh tính bốn tên cướp sớm cho phía cảnh sát đâu, anh có thể yên tâm về việc này. –Floria nói ngay. –Làm thế sẽ rút dây động rừng, vi phạm nguyên tắc của chúng ta. Cứ để cho chúng hoàn thành tốt sứ mạng của mình và mấy tay cảnh sát ở đó có việc mà làm. SA chúng ta sẽ kiểm soát chúng từ xa.

Jay cảm ơn họ một lần nữa trước khi trở về tầng 7.

Anh cũng giống như Santos, cả hai đều không thích chờ đợi.

Lạc Dương, năm 2002.

Sự xuất hiện của Siller Hook, cái chết của Francois, chiếc BMW nổ tung, cuộc truy đuổi mà anh cũng đóng một vai phụ…tất cả là sự lí giải cho câu chuyện mà cô Hoàng Yến đang kể dưới nhà, là sự thật mà Phong đã chứng kiến tận mắt, rõ ràng như chính cơ thể anh. Tất cả là những biến cố quá lớn.

Còn lời đề nghị của Siller Hook thì là một cú sốc thực sự.

Hiện thực lại ùa về trước mắt Phong. Áp lực công việc mà lão Mạc Căn đè lên đầu anh khiến anh mệt mỏi. Một người như Phong không hề muốn chôn vùi cuộc đời mình dưới những công việc như thế. Lồng chim sẻ không thể nhốt đại bàng. Hơn nữa, mơ ước từ nhỏ của anh là trở thành cảnh sát. Anh đã cố gắng học thật giỏi và tìm hiểu kĩ về lĩnh vực này. Giờ đây, mơ ước ấy càng được định hình rõ ràng hơn.

Chuông điện thoại reo. Phong uể oải nhấc máy lên. Một giây sau khi nhìn vào đầu số 01, anh tỉnh ngủ ngay lập tức. Mã viễn thông của Hoa Kỳ.

“Mình có quen ai sống ở Mỹ đâu.”, anh thầm nghĩ nhưng vẫn nhấc máy. Đầu dây bên kia là một giọng nói khá quen thuộc. Chẳng mất bao lâu để Phong nhận ra mình đang nói chuyện với ai.

–Cậu Phong, cảm ơn vì đã giúp tôi lúc sáng.

–Là ông sao, Hook? Ông…

Khỉ thật, mới mấy tiếng trước mình còn thấy ông ta nằm ở bệnh viện cơ mà?

–Hiện tôi đang ở Boston (4). –Siller Hook nói tiếp. –Cậu ngạc nhiên cũng phải thôi. Việc tìm ra số máy của cậu không có gì khó khăn đối với tôi, cậu hiểu điều ấy mà. Ngay sau khi cậu rời khỏi bệnh viện, người của chúng tôi đã đến đón tôi về. Xin lỗi vì đã làm cậu vất vả một chút.

–Nhưng…nhưng giữa Boston và Lạc Dương… –Phong nhìn lại điện thoại lần nữa. Mã viễn thông 01 của Mỹ!

–Đã khi nào cậu nghe nói đến loại máy bay bay với tốc độ bốn nghìn dặm một giờ chưa?

Phong cười khẩy:

–Không thể có loại máy bay nhanh gấp tám lần Airbus.

–Tính nhanh đấy. SA chúng tôi có. –Siller Hook khẳng định. Âm vực trong giọng nói của ông ta khẳng định rằng ông ta không hề nói dối.

Phong nhắm mắt lại, hít thật sâu rồi thở ra đều đều. Anh phải tập làm quen với những thông tin dạng này.

–Hiện giờ ông đã đỡ chưa? Vết thương ấy…

–Hiện giờ tôi đang nói chuyện với cậu, đừng quên điều ấy. Cậu hoàn toàn có thế dựa vào giọng nói của tôi để nhận định về tình hình sức khỏe. Nên học cách suy nghĩ nhanh vấn đề một chút, thực ra cũng không khó để đưa ra một kết luận sau cùng đâu. Tôi cũng đỡ nhiều rồi, vết thương này chưa ăn nhằm gì.

Nghe nói vậy, Phong cũng bớt lo hơn.

–Sao hồi sáng ông lại làm vậy?

–Làm gì?

–SA các ông cũng khéo bày trò thật! –Phong quát ầm lên. Anh thấy tức giận khi sự dũng cảm của mình bị biến thành một trò ngốc nghếch trước mặt ông ta. –Ông để dành khẩu súng còn đạn làm gì mà không đem ra dùng? Ông muốn chết hay sao mà đem cái vỏ súng vô dụng kia ra lừa chúng tôi, tôi và hai gã người Ý ngu ngốc kia kìa? Ông còn đi đi lại lại trước mũi chúng rồi khiến tôi phải làm một việc ngu xuẩn nhất trong đời là nhảy tường cứu ông.

–Thì ra cậu đã nhìn thấy nó trong túi áo khoác của tôi

Đã hiểu một chút về con người của Siller Hook, Phong tin rằng ông ta đã biết việc mình phát hiện ra khẩu súng ấy từ lâu nhưng lại giả vờ hỏi lại.

–Ông thừa biết là tôi không có xu nào mà. –Anh đưa ra một câu trả lời có vẻ không đúng chủ đề.

–Vì thế cậu mới phải tìm tiền trong túi áo của tôi để trả viện phí hả? Nghe này, tôi không làm việc gì mà không có lí do. Tôi công nhận là tôi đã bỡn cợt cậu, nhưng thực chất thứ tôi muốn là moi thông tin từ Francois. Nếu như tôi có súng thì mọi chuyện đã diễn ra chóng vánh hơn, phải không nào?

Phong yên lặng, có tiếng chân của bà Việt Hà ở ngoài hành lang.

–Nếu vào SA, cậu sẽ biết đến thuật thôi miên Tâm ý bất khả kháng. Nó dùng năng lực ý chí để khiến người ta nói ra một số bí mật. Dĩ nhiên phải tạo ra một tình thế phù hợp. Chiếc bật lửa và vũng xăng, cậu nhớ ra chưa? Tạo ra một chút phân vân trong lòng Rose Monili, khiến cho khả năng tự làm chủ của hắn yếu đi, từ đó tấn công vào não bộ hắn và dụ hắn nói ra một số bí mật.

–Thì ra lúc ấy ông đang thôi miên hắn?

–Đúng thế, đùa với bọn chúng một chút cũng vui. Cố Vấn của SA lại chết bởi hai tên nghiệp dư vắt mũi chưa sạch sao? Nực cười! –Siller Hook phá lên cười rồi lại im bặt. Phong không biết là do ông ta bị đau khi cử động mạnh cơ bụng hay do ông ta chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc. –Tôi biết sẽ không cần thiết nên mới không dùng đến súng. Về việc tôi vừa đề nghị với cậu, cậu đã có câu trả lời chưa?

Có tiếng lè nhè của Mạc Căn dưới nhà, lão ta đã trở về. Phong nhìn qua cửa sổ rồi trả lời. Đến bây giờ, anh cũng không thể lí giải nổi vì sao khi ấy mình lại đưa ra quyết định nhanh như vậy.

–Tôi muốn được vào SA.

–Nhắc lại lần nữa!

–Gì cơ?

–Thì tôi bảo cậu nhắc lại lần nữa.

Phong lặp lại như một cái máy:

–Tôi muốn được gia nhập vào SA.

–Nghe này, Huỳnh Nguyễn Thanh Phong, đó chỉ là lời đề nghị từ phía cậu, Dĩ nhiên trước đó tôi cũng đã gợi ý cậu nên gia nhập tổ chức của chúng tôi. Nhưng cậu cũng nên hiểu rằng bản thân cậu không phải một ngoại lệ. Bất cứ ai gia nhập SA đều phải trải qua giai đoạn tập huấn và thử thách, thường là bảy năm. Cậu cũng sẽ như vậy. Nếu cậu không đạt điều kiện, chúng tôi sẽ gạt cậu ra. Không phải ai muốn vào SA thì cũng vào được ngay đâu.

Nghe vậy, Phong không tự ái, anh chỉ nói:

–Tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng.

–Tốt lắm, sẽ có người đến đón cậu vào tuần tới. Cậu sẽ đến một cơ sở của chúng tôi để học tập trong vòng một năm. Sự ra đi lần này là hoàn toàn bí mật. Cậu tuyệt đối không được tiết lộ bí mật này với mọi người xung quanh, với cha mẹ cậu. Họ không biết SA là gì và tôi không muốn cậu là người phanh phui bí mật này cho những lão nhậu nhẹt ở Lạc Dương.

–Ra đi trong thời gian ấy? Ông tưởng tôi dễ giấu diếm chuyện này chắc?

–Cậu đã chọn được tương lai ình thì phải biết cách kiểm soát nó. Động não đi Thanh Phong, chẳng phải bố cậu luôn muốn cậu đi làm kiếm tiền cho lão sa đọa hay sao?

Siller Hook đã cho Phong một gợi ý. Anh kiểm tra chắc chắn là không có ai ở ngoài rồi nói nhỏ:

–Vậy thì tôi sẽ nói rằng mình đi làm xa.

–Ở Hà Nội. –Siller Hook nói luôn. –Hãy bảo cậu đến Hà Nội, làm bác sĩ ở một bệnh viện tư, nhớ chưa? Tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho vỏ bọc này của cậu, sẽ không ai ở Lạc Dương có thể nghi ngờ cậu. Hàng tháng, SA sẽ gửi tiền lương của cậu về cho ông bà Huỳnh.

–Nếu họ đến Hà Nội thăm tôi thì sao?

–Thì cậu sẽ có mặt ở đó trước khi họ đến. Trong thời gian này, chúng tôi sẽ giám sát việc di chuyển của họ từ xa. Nếu họ có dấu hiệu đến Hà Nội, chúng tôi sẽ báo tin để cậu đến đó trước. Không một bệnh viện nào dám từ chối cậu ở đó vài ngày đâu.

Phong không hiểu quyền lực và phạm vi ảnh hưởng của SA lớn đến đâu, nhưng nếu một người Mỹ như Siller Hook có thể can thiệp vào một bệnh viện ở Hà Nội thì thật không thể xem thường.

–Cảm ơn các ông. –anh chỉ biết nói vậy.

–Còn nữa, đấy chỉ là việc trước mắt. Nếu cậu trở thành một thành viên chính thức của SA, cậu cần phải chuẩn bị ột sự biến mất thực sự. Cậu sẽ phải xa Lạc Dương, xa mọi người, có lẽ là vĩnh viễn. Tôi nói trước để cậu cân nhắc trước khi kí vào bản giao kèo của số phận.

Phong cảm thấy lòng mình nao nao.

–Có nhất thiết phải như vậy không?

–Cậu có muốn người thân của cậu vì cậu mà gặp nguy hiểm không? Cậu có muốn kẻ thù của cậu tìm đến Lạc Dương để hạ sát họ không? Giấu tung tích là một cách bảo vệ an toàn tốt nhất, không chỉ cho riêng cậu mà còn cho những người thân của cậu. Họ không đáng bị liên lụy vì cậu.

–Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị…

–Cậu cũng cần một cái tên mới. –Siller Hook nói thêm. –Không thể dùng cái tên Huỳnh Nguyễn Thanh Phong mãi được. Nghe đây, từ bây giờ, bí danh của cậu sẽ là…

(1) Sequoia: cây cù tùng 4000 năm tuổi ở vườn quốc gia California.

(2) Atlat: vị thần chống trời trong thần thoại Hy Lạp.

(3) Long Beach: thành phố phía nam Los Angeles.

(4) Boston: thủ phủ bang Massachusetts, Hoa Kỳ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN