Gửi thanh xuân ấm áp của chúng ta
Chương 2 (1)
Trên đường từ thư viện trở vể, Mạt Mạt đang tán gẫu với mấy cô bạn trong phòng thì điện thoại đổ chuông. Người gọi tới là cái tên Phó Phái âm hồn bất tán. Mấy ngày nay ngày nào cậu ta cũng gọi điện nhắc nhở cô không được quên việc chụp ảnh kỷ yếu.
“A lô.” Ngữ khí của cô không thân thiện chút nào, “Tôi biết rồi, thứ Sáu chứ gì? Tôi nhất định sẽ tới.”
“He he, tôi chỉ sợ cậu quên mất thôi. Liệu cậu có mua hoa cho tôi không?”
“Không” Hoa đắt như thế, việc gì cô phải mua? Tới lúc đó sẽ có cả đám nữ sinh, đàn em ôm lòng si mê tranh nhau tặng hoa cho cậu ta. Với cái vẻ ngoài phong lưu đa tình ấy, cậu ta còn sợ không ai tặng hoa cơ đấy?
“Sao lại thế? Tôi tốt nghiệp mà cậu cũng không thèm tặng hoa cho tôi à?” Giọng Phó Phái còn mang theo chút kiêu ngạo.
“Tôi không có tiền.”
“Tôi cho cậu tiền.”
“Không thèm.” Đúng là thần kinh, nhiều tiền thế sao không đi làm từ thiện?
“Mạt Mạt…” Cậu ta lại muốn giở trò làm nũng.
“Cậu còn lải nhải nữa là tôi không đi đâu đấy.” Tư Đồ Mạt đe dọa.
“Được rồi, vậy ngày mai khi nào lên xe cậu nhớ gọi điện cho tôi.”
“Ngày mai?” Cô còn chưa kịp phản ứng.
“Biết ngay cậu sẽ quên mà. Ngày mai là thứ Sáu rồi, thế mà còn dám nói cậu nhớ.” Phó Phái oán giận,”Rõ ràng từ trước tới giờ cậu chưa từng thật sự để tâm đến những gì liên quan đến tôi mà. Sao số tôi khổ thế không biết.”
“Được rồi, được rồi, ngày mai tôi sẽ gọi điện cho cậu. Bye bye.” Cũng không thể trách cô được, năm cuối rồi, ai còn bận tâm tới chuyện ngày mai là thứ mấy cơ chứ!
“Mạt Mạt, ai thế? Không phải là Phó Phái đấy chứ?” Vương San vờ như không để tâm hỏi.
“Ừm.” Từ Đồ Mạt đáp lại một tiếng.
“Ngày mai chúng ta bắt chuyến xe lúc mấy giờ?” Dường như Vương San không cảm nhận được vẻ hờ hững của cô, hưng phấn gặng hỏi.
“Tùy tình hình, chỉ cần đừng sớm quá là được.”
“Thế tám rưỡi có được không?”
“Ai bảo với cậu tám rưỡi không phải là sớm quá?” Tư Đồ Mạt lườm Vương San. Muốn đi gặp người tình trong mộng thì cũng phải ngủ cho đủ giấc để giữ gìn nhan sắc chứ.
“Thế chín giờ nhé?” Cô nàng Vương San cho rằng hoãn thêm nửa tiếng đã là ban thưởng hoàng ân cho người ta rồi.
“Mười giờ.” Tư Đồ Mạt lôi mấy cuốn sách mới mượn được từ trong túi ra, giũ giũ từng cuốn một, xác nhận xem sách có kẹp thêm vật gì không nên kẹp bên trong hay không.
“Mười giờ cơ á? Như thế có phải hơi muộn không?”
“Mình thì không vấn đề gì, không biết cậu có bị muộn không? Nếu sợ muộn cậu có thể đi trước.” Rũ xong mấy cuốn sách, Tư Đồ Mạt đặt tất cả lên bàn.
“Được rồi.” Vương San không dám nói gì thêm. Tuy Mạt Mạt là người rất dễ tính, nhưng chỉ cần cô quyết định điều gì thì thường không bao giờ thay đổi.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng lưỡi liềm khi mờ khi tỏ.
Nằm trên giường, Tư Đồ Mạt có thể nhìn thấy rất rõ cảnh sắc bên ngoài. Cô gối đầu lên cánh tay mình, ngắm trăng sáng ngoài khung cửa, bình thản chịu đựng cô nàng Vương San nằm giường trên đang trằn trọc lăn qua lộn lại. Haiz, nằm tầng dưới chẳng hay ho chút nào. Giường trên chỉ cần xoay người, giường dưới đã như gặp phải động đất. Tư Đồ Mạt vốn định nhắc cô nàng mấy câu, nhưng nghĩ kỹ lại thôi. Ở đời, liệu được mấy người có thể dễ dàng thoát khỏi những rung động ngọt ngào của thời thanh xuân chứ? Với diện mạo hại nước hại dân của Phó Phái, muốn không rung động cũng khó. Năm đó, chẳng phải cô cũng từng tôi luyện rồi sao? Thôi đi, chuyện cũ không nhắc lại nữa. Haiz! Lúc nãy quên mất không hỏi cậu ta xem gần đây có kết giao với cô bạn gái mới nào không để còn chuẩn bị tâm lý sẵn cho Vương San, nếu không, sợ là Vương San vừa tới đó thì trái tim đã tan thành trăm mảnh rồi.
Hôm sau, dù đã thống nhất là mười giờ xuất phát, thế nhưng cô nàng Vương San tâm xuân nhộn nhạo kia vẫn thức dậy từ rất sớm, đi đi lại lại từ lúc tám giờ, hết soi gương ngắm nghía lại tô tô vẽ vẽ. Nếu không phát ra âm thanh thì cô nàng có tự biến mình thành mặt mèo cũng sẽ chẳng ai nói năng gì hết. Đằng này, cô nàng hết đánh rơi bút kẻ mắt, hộp màu mắt đến lọ kem nền. Sao không đánh rơi thủ cấp của mình luôn đi? Làm rơi đồ đã đành, còn lồng tiếng thuyết minh thêm cho động tác của mình nữa.
“Ây da, bút kẻ mắt của mình.”
“Úi, hộp màu mắt của tôi.”
“Á, lọ kem nền.”
“Đàn chị” đầu gấu nhất khu ký túc tỏ vẻ không vui, “Cậu có thôi đi không? Chẳng qua là chỉ đi gặp người tình trong mộng thôi, có cần tới mức ấy không?”
Cô gái này tên thật là Giang Nhàn, người Đông Bắc, vóc dáng nhỏ nhắn giống hệt hình ảnh các cô gái Đông Bắc trong ấn tượng của mọi người. Vì thế, tất cả đều nhất trí đặt biệt danh “Bé Hạt Tiêu” cho cô nàng.
“Cậu đừng có nói năng lung tung.” Vương San còn tỏ vẻ e thẹn.
Tư Đồ Mạt cầm điện thoại lên nhìn, mới có tám giờ hai mươi phút! Cơn giận của cô xông lên tới đỉnh đầu. Cả đêm qua, Vương San cứ lăn qua lăn lại khiến cô ngủ không ngon giấc. Hôm nay mới sáng sớm lại không biết phát điên cái gì nữa. Khuôn mặt ấy phải trang điểm tận hai tiếng đồng hồ sao?
Hít một hơi thật sâu, Tư Đồ Mạt quyết định mở miệng:”Vương San, nếu cậu vội như vậy thì lát nữa cứ đi trước, không cần đợi mình, đừng để bạn cậu phải chờ. Mình ngủ thêm một lúc.” Nói xong, cô quay mặt vào phía trong.
Vương San thấy vô cùng tủi thân. Sống mũi cay cay, cô nàng muốn khóc mà không dám, bèn tiếp tục trang điểm. Lần này, cô ấy đã biết nhẹ tay nhẹ chân hơn.
Khoảng mười giờ Tư Đồ Mạt bị đánh thức bởi một loạt tiếng gọi:”Mạt Mạt, Mạt Mạt.” Cô vừa mở mắt đã trông thấy Vương San ở đầu giường dè dặt hỏi:”Mạt Mạt, mười giờ rồi, cậu dậy chưa?”
Tư Đồ Mạt nhìn bộ dạng đáng thương của cô nàng, thầm than trong lòng, ngồi dậy nói:”Đợi mình mười phút.”
Tư Đồ Mạt vừa lên xe liền nhắn tin cho Phó Phái. Anh chàng Phó Phái lập tức gọi lại,”Mạt Mạt, tôi đang định gọi điện cho cậu đây. Ngồi xe cẩn thận nhé! Bao giờ còn cách hai trạm thì gọi điện cho tôi.
“Ừ.” Tư Đồ Mạt còn đang ngái ngủ, chẳng buồn là mẹ nhảm với cậu ta, nhanh chóng ngắt điện thoại.
Cô tựa đầu lên cửa kính xe, nhìn từng toà cao ốc chọc trời vượt qua khung cửa, chợt cảm khái, vì sao mình lại sống ở thành phố này? Đột nhiên, cảm giác phiêu bạt giữa chợ đời phồng tạp lại ùa về. Thứ suy nghĩ này cứ đeo bám cô suốt từ hồi năm nhất đại học đến giờ. Khi đó, cô ngủ gật trong một tiết học đại cương. Lúc tỉnh giấc, cô bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, như thể mình vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường của những năm tháng cấp 3 vô cùng vui vẻ, chỉ chớp mắt thôi sẽ đến thời gian đếm ngược của kì thi tốt nghiệp trung học, và còn cả… đôi mắt biết cười của Phó Phái.
Tâm trí mơ màng, cô lắc lắc đầu rồi quay sang nhìn cô bạn Vương San. Cô nàng vẫn đang soi gương tô son dặm phấn. Thật ra, Vương San có một vẻ ngoài tương đối ưa nhìn. Đường nét khuôn mặt, lông mày, đôi mắt, đôi môi đều vô cùng tinh tế, mang vẻ đẹp duyên dáng của con gái Giang Nam, giống như những nhân vật bước ra từ tranh thủy mặc vậy. Tiếc là cô ấy trang điểm quá đậm, trong cứ như tranh thủy mặc kết hợp với tranh sơn dầu, không ra được phong cách gì.
Quả nhiên, phụ nữ ấy mà, khi xinh đẹp thì tâm trạng sẽ vui vẻ hơn. Tư Đồ Mạt cuối đầu nhìn lại phong cách ăn mặc có chút tuỳ tiện của mình. Đúng ra cô không cần để ý đến những điều này từ lâu rồi chứ?
Lúc chuẩn bị xuống xe, Tư Đồ Mạt nhận được điện thoại của Phó Phái. Chưa gì cậu ta đã phủ đầu một câu:”Chẳng phải tôi đã bảo cậu gần tới nơi thì gọi điện cho tôi rồi sao? Bây giờ tới đâu rồi?”
Haiz, quên mất không gọi điện cho cậu ta.
Tư Đồ Mạt cúp điện thoại, bước xuống vẫy tay với Phó Phái đang đứng chờ ở bến xe. Cậu ta hùng hổ bước tới, “Tôi căn thời gian từng giây từng phút một mà vẫn không thấy điện thoại của cậu. Hơn nữa tôi gọi cho cậu cũng không liên lạc được.”
“Bình tĩnh, bình tĩnh, điện thoại tôi từ sau khi bị rơi cứ dở dở ương ương. Chẳng phải tôi đã tới rồi sao?” Tư Đồ Mạt kiễng chân khẽ vỗ vai cậu ta, “Để tôi xem nào, không ngờ mặc áo cử nhân trông cậu cũng tri thức đấy! Một kẻ cầm thú đầy tri thức.” Điều này không sai chút nào. Phó Phái có đôi mắt phượng cùng lông mày sắc như kiếm, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch, kết hợp khuôn mặt đào hoa điển hình.
Phó Phái trừng mắt với cô rồi mới để ý tới người đi cùng phía sau,”Cậu đưa ai tới thế?”
“Bạn cùng phòng của tôi, Vương San.” Tư Đồ Mạt đẩy Vương San lên trước, “Bạn cô ấy học trường này, hôm nay cũng chụp ảnh kỷ yếu.”
“Hi! Anh còn nhớ tôi chứ?” Vương San bẽn lẽn bắt chuyện.
“Tôi làm sao có thể quên được một mĩ như như thế này cơ chứ?” Phó Phái mỉm cười, “Có mĩ nữ đại giá quang lâm trường chúng tôi, đúng là hào quang tỏa sáng.
Vương San che miệng khẽ cười. Tư Đồ Mạt đứng một bên chỉ biết trợn trong mắt nhìn.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi chụp ảnh.” Phó Phái rất tự nhiên khoát tay lên vai Tư Đồ Mạt, sau khi bị cô lườm một trận bèn gượng gạo hạ tay xuống.
Trường của Phó Phái không hổ danh là ngôi trường khoa học tự nhiên đang tiếng, tuy chưa tới mức hào quang chói lộ nhưng quy mô cũng khá hoành tráng. Cổng trường có rất nhiều người bán hoa tươi, mọi lúc mọi nơi đều có thể gia tận tay những sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp.
Phó Phái chạy qua đó, lát sau quay lại đã ôm theo hai bó hoa trên tay. Cậu ta tặng một bó cho Vương San,”Cái này cho cô, để cô tặng bạn. Chúc bạn cô tố nghiệp vui vẻ.”
Vương San đỏ mặt nhận lấy bó hoa, thì thầm:”Cảm ơn.”
Tư Đồ Mạt thật sự rất muốn lấy bó hoa đập lên đầu cậu ta. Thằng nhãi này một ngày không tán gái thì sẽ chết hay sao?
Mấy người họ đi được một đoạn thì gặp bạn của Vương San. Đó là một cô gái mặt mũi bình thường nhưng thân hình vô cùng bốc lửa, thái độ đầy kiêu ngạo. Thông thường những nữ sinh học ngành khoa học tự nhiên có ngoại hình bốc một chút đều mắc cái tật này, đúng là bị đám nam sinh chiều hư rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!