Gửi thanh xuân ấm áp của chúng ta - Chương 2 (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Gửi thanh xuân ấm áp của chúng ta


Chương 2 (2)


Vương San đi cùng bạn cô ấy, nhưng được mấy bước thì ngoái đầu lại tới ba lần, cứ như thể cô nàng sắp bị bạn đem bán vậy.

“Cô bạn của bạn cùng phòng cậu hơi bị nổi tiếng đấy.” Phó Phái đưa bó hoa còn lại trong tay cho Tư Đồ Mạt.

“Nổi tiếng theo hướng nào?” Tư Đồ Mạt không thèm nhận nhưng vô cùng hứng thú với việc buôn chuyện.

“Vừa nhập học cô ta đã làm hai đàn anh phải đánh nhau vì mình. Sau đó, tôi còn nghe nói có người đòi tự tử vì cô ta.” Phó Phái vẫn cố tình dúi bó hoa vào tay Tư Đồ Mạt, “Cậu cầm giúp tôi đi. Lát nữa khi nào chụp ảnh thì đưa cho tôi, như thế tôi mới có chút mặt mũi chứ.”

Tư Đồ Mạt ôm bó hoa, tò mò gặng hỏi:”Đặc sắc thế cơ ác? Sau đó thì sao? Cậu có quen biết gì với cô ta không?”

Phó Phái khẽ cốc đầu cô,”Cậu hóng hớt của người ta như thế làm gì? Tại sao tôi phải quen biết gì với cô là chứ?”

“Bởi vì từ trước tới nay, phương châm của cậu luôn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót còn gì?” Tư Đồ Mạt khẽ xoa đầu mình.

“Ngu ngốc.” Phó Phái đưa tay ra dịu dàng xoa đầu cô.

“Đi thôi, không phải cậu cần chụp ảnh à?” Tư Đồ Mạt khẽ nghiêng đầu thoát khỏi bàn tay cậu ta.
Khắp trường, ai nấy đều mặt áo cử nhân. Trên đường đi gặp rất nhiều người, Phó Phái đều dừng lại chào hỏi, chụp với người này một bức, người kia một bức. Xem ra, từ sau khi lên đại học, các mối quan hệ của cậu ta đã được cải thiện hơn rất nhiều hơn. Cuối cùng, cậu ta ta hiệu cho cô dừng lại trước mặt một đám nam sinh…..

“nào, để tôi giới thiệu một chút.” Phó Phái vỗ tay vài cái để kêu gọi sự chú ý của mấy anh chàng đang mải nô đùa. “Đây là Tư Đồ Mạt, bảo bối của tôi.”

Tư Đồ Mạt một tay cầm hoa, tay kia vươn tới nhéo mạnh một cái vào eo cậu ta. Tốt xấu gì đây cũng là những tinh anh của nước nhà trong tương lai, sao lại làm cô mất giá trước họ như vậy chứ?

“Xin chào mọi người, cứ gọi tôi là Mạt Mạt được rồi.” Tư Đồ Mạt khẽ cười, cúi đầu chào. Cô không thích bị người khác gọi cả tên cả họ. Bởi vì họ kép của cô nghe có chút thô lỗ, chẳng khác gì nữ hào liệt nào đó trong truyền thuyết võ hiệp, luôn làm người ta có cảm giác chỉ vài giây sau, cô sẽ thình lình xuất hiện sau lưng họ, rút kiếm thay trời hành đạo, tiêu diệt ác bá, bảo vệ dân lành, cướp của người giàu chia cho người nghèo, đại khái như vậy.

“Cô chính là bảo bối Mạt Mạt mà Phó Phái đã giấu kĩ suốt bốn năm trời đấy à?” Một anh chàng đang ngồi trên bãi cỏ, vừa đứng lên vừa phủi cỏ bán trên quần áo, “Cậu ta miêu tả không sai chút nào, đúng là quốc sắc thiên hương.”

Mạt Mạt nhìn về phía người kia, trong đầu cô chỉ hiện lên đúng hai chữ: Tuyệt sắc. Đôi lông mày rậm của anh ta khẽ chau lại, đôi mắt sâu thăm thẳm, ánh nhìn có chút sắc bén, độ môi gợi cảm nhếch lên thể hiện một nụ cười trào phúng.

Mạt Mạt cảm thấy vô cùng kì lạ. Cô đã đắc tội với một anh chàng đẹp trai ngời ngời như thế này từ khi nào? Thái độ châm chọc và đả kích mà anh ta thể hiện một cách rõ ràng ấy rốt cuộc là do đâu?

“Đương nhiên rồi, Mạt Mạt nhà tôi từ trước tới nay luôn là bậc quốc sắc thiên hương.” Phó Phái khoác tay lên vai Mạt Mạt, tự hào nói.

Mạt Mạt ngẩng đầu mỉm cười với cậu ta, nhưng trong lòng lại đang nghĩ: Phó Phái ơi là Phó Phái, cũng chỉ có cậu mới cho rằng anh ta đang khen ngợi tôi thôi.

Cô liếc mắt thấy lông mày của anh chàng trước mắt càng chau chặt hơn, trong lòng cảm thấy không ổn. Chẳng trách gần đây không nghe Phó Phái nói có bạn gái mới. Chẳng lẽ đời sống tình cảm của cậu ta đã bắt đầu dây dưa với cả nam sinh rồi sao?

“Xin chào, tôi là Cố Vị Dịch.” Anh chàng đẹp trai chẳng có chút thiện chí kia đưa tay ra với cô, “Rất vui được làm quen.”

“He he, rất vui được làm quen.” Mạt Mạt khẽ đưa tay ra. Cô cảm thấy có chút gượng gạo. Nữ sinh chưa rời khỏi ghế nhà trường như cô chẳng thể quen với những việc này.

Cô đánh giá lại anh chàng một lần nữa. Người đàn ông này vô cùng có khí chất, có thể khiến chiếc áo cử nhân kia nổi bật giữa biển người.

Cố Vị Dịch cũng đang quan sát Tư Đồ Mạt. Đây chính là “bảo bối” mà Phó Phái luôn miệng khen ngợi chỉ tồn tại ở trên trời chứ không có ở nhân gian sao? Ngoại hình miễn cưỡng cũng có thể xem là xinh đẹp, nhưng chẳng có điểm nào nổi bật cả, chỉ có đôi mắt to tròn sáng lấp lánh kia là thu hút người khác thôi.

Tiếp đó, Mạt Mạt lần lượt làm quen với Anh Chàng Đeo Kính, Lão Mập và A Khắc. Làm da của A Khắc hơi ngâm đen, thế nên mọi người biến phiên âm tiếng Trung của màu đen trong tiếng Anh (black) thành biệt hiệu của anh ta: Bố Lai Khắc, gọi tắt là A Khắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN