Gửi thanh xuân ấm áp của chúng ta - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Gửi thanh xuân ấm áp của chúng ta


Chương 3


Mấy trường khoa học tự nhiên đúng là thiếu con gái trầm trọng. Mạt Mạt đã được tận hưởng cảm giác trở thành một siêu mẫu nổi tiếng khi bị một đám huynh đệ hổ báo mà cô không hề quen biết của Phó Phái lôi đi. Sau đó, cô phải mỉm cười với hết ống kính máy ảnh này tới ống kính máy ảnh khác, tới nỗi khoé miệng cô sắp đông cứng rồi.

Hơn hai giờ chiều, cả đám mới lục tục đi ăn trưa. Những người trẻ tuổi rất dễ làm quen với nhau. Chỉ sau hai, ba tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều quen với việc gọi Mạt Mạt là “bảo bối Mạt Mạt”. Mạt Mạt không có ta kiến gì, ngược lại, tên Phó Phái kia vô cùng tức giận liên tục quát tháo mọi người không cho gọi cô như vậy nữa. Còn anh chàng Cố Vị Dịch trước mặt chỉ lặng lẽ ngồi đó, để lộ một nụ cười thân sâu có lường.

“Bảo bối Mạt Mạt, giới thiệu bạn gái cho mấy anh em đi. Tiêu chuẩn của bọn tôi không cao đâu, chỉ cần như cô là được rồi.” Anh Chàng Đeo Kính vừa rót bia cho Mạt Mạt vừa nói.

Mạt Mạt cười đáp:”Hoá ra như tôi được tính là diện tiêu chuẩn không cao à?”

“Ôi mấy thằng nhãi ranh này chẳng biết nói chuyện gì cả. Ý của cậu ta là, cậu ta chỉ cần một cô gái xinh đẹp như cô thôi.” Lão Mập giơ bia lên, ý muốn chạm cốc với Mạt Mạt.

Mạt Mạt do dự giây lát. Cô có chút dị ứng nhẹ với đồ uống chứa cồn, nếu uống quá ba cốc có thể sẽ nổi mẩn. Cô đang lưỡng lự không biết làm gì thì Phó Phái đã đưa tay giật lấy cốc bia, “Mạt Mạt nhà tôi có phải đến đây để tiếp rượu đâu, sao phải uống với cậu? Nếu phải uống thì để tôi.”

Mạt Mạt nhạy bén phát hiện Cố Vị Dịch bất giác cau mày. Cô thầm ngủ trong lòng, lẽ nào người này thích Phó Phái? Vì sao anh ta nhìn mình lại không thuận mắt như vậy, còn không thích Phó Phái đỡ rượu cho mình? Ôi, con đường này không dễ đi chút nào, gió mưa bão bùng lắm đây. Cô có nhẫn tâm thế nào đi chăng nữa cũng không muốn nhìn thấy cảnh Phó Phái bị người ta “bẻ cong” đâu. Tương lai sau này sẽ khó khăn nhường nào cơ chứ?

“Phó Phái, tôi muốn ăn thịt bò áp chảo.” Mạt Mạt ghé vào tai Phó Phái nói.

Phó Phái đột nhiên đỏ mặt, đứng lên với tay về phía bên kia bàn. Đĩa thịt bò ngay ở trước mặt Cố Vị Dịch. Trong lúc Phó Phái đang gắp thịt bò vào bát cho Mạt Mạt, cô đã tranh thủ tặng Cố Vị Dịch ngồi đối diện một ánh mắt thách thức.

Cố Vị Dịch sững sờ, vờ như không thấy thông điệp từ mắt của Mạt Mạt, tiếp tục chạm cốc với Anh Chàng Đeo Kính. Trong lòng anh thêm phần coi thường: Đúng là đồ lăng nhăng! Mới vài giây trước xong ghé sát tai Phó Phái nói lời tình ý, giây sau đã liếc mắt đưa tình với mình.

Nhạc chuông điện thoại đã cắt đứt tia nhìn mà Tư Đồ Mạt tự cho là đầy tính thách thức kia. Cô nhanh chính bắt máy, thì ra là Vương San.

“Mạt Mạt, cậu đang ở đâu thế?”

“Đang đi ăn. Cậu ăn chưa?”

“Chưa. Bạn mình đi chơi với một người đàn ông khác rồi. Chiều này cho mình đi chung với cậu được không?” Vương San bắt đầu ấp úng.

“Được thôi.” Nếu lúc trước Phó Phái không kể cho cô nghe về cô bạn kia, chắc cô sẽ nghĩ đây chỉ là một cái cớ do Vương San bịa ra. Trong lòng Mạt Mạt có chút thông cảm,”Cậu đang ở đâu? Mình tới đón cậu qua đây cùng ăn cơm.”

Vương San nói ra tên một địa điểm nhưng Tư Đồ Mạt không rành khu này lắm nên đưa luôn điện thoại cho Phó Phái nghe.

Năm phút sau, Vương San đã có mặt. Đám sói đói chuyên ngành tự nhiên đều là những “chủ nhà” có mới nới cũ ai nấy đều quay sang dồn hết sự tập trung vào Vương San.

“Vương San, ăn thử Hà cay đi. Món này là đặc sản ở đây đấy.” Anh Chàng Đeo Kính gắp một miếng gà cay đặt vào bát Vương San.

“Vương San, tôi múc cho cô một bát canh nhé?” A Khắc nói.

“Tôi nói này, bảo bối Mạt Mạt, cô đúng là người tốt. Ban nãy chúng tôi vừa mới đề cập đã thực hiện ngay rồi. Nhưng mà mỗi một người thế này thì khó cho anh em chúng tôi quá.” Lão Mập nháy mắt với Mạt Mạt.
Mạt Mạt tiện tay lấy một chiếc đũa phi về phía Lão Mập, “Biến, không có phần cho anh đâu.”

“Bảo bối Mạt Mạt, cô độc ác quá.” Lão Mập cố gắng cử động thân thể mập ú của mình để tránh chiếc “đũa bay” kia. Cậu ta còn đang đắc ý, nào biết rằng đao thương dễ tránh, ám khí khó lường, một chiếc “đũa bay” khác đã lao về phía cậu ta, trúng ngay giữa trán.

“Đã bảo không được gọi là bảo bối Mạt Mạt cơ mà.” Phó Phái phủi tay, đòi trang công với Mạt Mạt, “Có chuẩn không?”

Mạt Mạt khẽ xoa đầu cậu ta, “Không tồi, có thể đưa vào rạp xiếc được rồi.”
Cả bàn ăn được tràng cười vui vẻ.

Vương San chẳng biết họ nói gì, chỉ biết ngơ ngẩn ngắm nhìn nụ cười tươi của Phó Phái, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Trái tim cô nàng sắp tan chảy đêm nơi rồi.

Giải quyết xong bữa trưa, cả đám tiếp tục cùng nhau chụp ảnh kỷ yếu. Tới lúc này, Mạt Mạt mới phát hiện, Vương San đã sớm có sự chuẩn bị rồi mới tới đây. Cô nàng dúi ngay một chiếc máy ảnh vào tay Mạt Mạt, nói: “Mạt Mạt, cậu chụp cho mình đi.” Và thế là, Mạt Mạt từ người mẫu bất đắc dĩ suốt cả buổi trưa biến thành nhiếp ảnh gia. Có điều, cô thích chụp ảnh cho mọi người hơn, dễ thở hơn việc phải đứng đằng kia cho người ta chụp rất nhiều, lại còn có thể điều khiển tư thế của người này người kia.

“Cố Vị Dịch, cười lên nào.” Rất không thuận mắt với cái kiểu ra vẻ thâm trầm, lạnh nhạt của Cố Vị Dịch, Mạt Mạt quyết định phải trêu chọc anh, “Bảo anh cười, anh bày ra bộ mặt như người chết ấy làm gì?”
Cố Vị Dịch không thèm điểm ý đến cô, quay sang lườm Phó Phái.

Phó Phái đâu có rảnh mà để ý tới hai người họ. Tay của cậu ta bị Vương San mạnh mẽ giữ chặt, muốn thu tay về nhưng ngại. Thật không ngờ sức lực của cô gái này lại lớn tới như vậy , khi về phòng có khi phải thoa thuốc mỡ.

“Cố Vị Dịch, nhìn vào ống kính.” Mạt Mạt vừa thấy anh ta dồn toàn bộ sự chú ý về phía Phó Phái với ánh mắt thâm tình liền cảm thấy tức giận. Anh ta không thể đi tìm một người có chung sở thích với mình à? Sao cứ phải “bẻ cong” một người vốn “chuẩn man” cơ chứ ?

“Biết rồi.” Cố Vị Dịch bất đắc dĩ dời mắt về ống kính máy ảnh trong bộ dạng lười nhác. Để thu hút sự chú ý của anh, cô gái này cũng đã dốc toàn tâm toàn sức.

“Anh vẫn chưa cười.” Mạt Mạt vẫn không thoải mái.

“Thế thôi đi, cho tôi khoác vai một cái là được rồi.” Phó Phái hớn hở chìa tay ra.

“Rốt cuộc hai người có chụp không?” Cố Vị Dịch mất kiên nhẫn, còn nhân tiện trừng mắt với Tư Đồ Mạt.

Tư Đồ Mạt chẳng buồn để ý đến anh ta, nhìn vào ống kính nở nụ cười tươi tắn.

Cố Vị Dịch ngây người trong giây lát. Nụ cười của cô tới một cách đột ngột, quá thuần khiết, quá ấm áp, trong sáng rạng ngời như ánh dương chiếu sáng cả khu rừng.

“Này anh có biết nút chụp ở đâu không thế?” Tư Đồ Mạt lạnh lùng nói:”Không biết thì phải hỏi, đừng có giấu dốt.”

“Mạt Mạt, đó là máy ảnh của cậu ấy đấy.” Phó Phái có lòng tốt nhắc nhở.

Mạt Mạt trợn mắt nhìn cậu ta. Đúng là cái đồ ngốc nghếch, bị bán đi rồi còn giúp cậu ta đếm tiền.

Phó Phái bị cô trừng mắt mà đầu óc mơ hồ, không hiểu chuyện gì. Cậu ta chỉ cảm thấy lạ, sao bầu không khí giữa hai người này cứ bất hòa thế nhỉ?

Còn chưa tới giờ cơm tối mà Mạt Mạt đã đói sắp xỉu luôn rồi, suốt cả một buổi chiều cùng mọi người đi tìm bối cảnh chụp ảnh trong khuôn viên trường, cứ như đi đánh trận vậy. Đi bộ nhiều đến nỗi muốn gãy chân đến nơi. Cô thấy phục Vương San sát đất, đi giày cao gót mà tung hoành ngang dọc, không kêu ca lấy một lời, khiến người ta không thể không cảm thán sức mạnh của tình yêu vĩ đại biết bao!

“Đợi đã, chụp xong ở thư viện thì chúng ta đi ăn nhé.” Phó Phái lên kế hoạch.

“Đúng thế, Mạt Mạt, cậu ráng chịu thêm một chút.” Vương San cũng lên tiếng.

“Được rồi, tôi không chụp nữa đâu. Mọi người chụp nhanh lên nhé!” Mạt Mạt ngồi bệt xuống bãi cỏ, vẫy tay với mọi người, “Tôi thật sự không cố được nữa, mọi người đưa hết đồ cho tôi đi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm trông đồ.”

Cố Vị Dịch đảo mắt qua Tư Đồ Mạt rồi bước đi.

Mạt Mạt bắt đầu thấy bực mình. Anh ta có thái độ kiểu gì vậy? Cứ làm như cô nhõng nhẽo khó chiều lắm ấy. Cô mệt thật đó chứ! Có giống như Vương San cố thể hiện cho người mình thích nhìn thấy đâu, việc gì phải làm khó chính mình?

Đến lúc ăn tối, Mạt Mạt cúi gằm mặt, ăn một lèo hết ba bát cơm, khiến cho tất cả mọi người ngồi trên bàn ăn đều phải kinh ngạc.

“Mạt Mạt, cậu ăn chậm thôi. Cẩn thận không nghẹn bây giờ.” Phó Phái rót một cốc nước đặt trước mặt cô.

“Không sao, cậu đừng lo cho tôi. Thật sự tôi đói muốn xỉu rồi.” Mạt Mạt còn đang bận với tay gắp món sườn xào chua ngọt ở trước mặt A Khắc. Thấy thế, A Khắc vội vàng đặt đĩa sườn xào ra trước mặt cô. Mạt Mạt cũng chẳng buồn làm khách, cười nói:”Cảm ơn nhé!”

“Không cần đâu.” A Khắc ngượng ngùng lắc đầu, cười ngốc nghếch.

“A Khắc, Mạt Mạt là của tôi, không cho phép cậu suy nghĩ lung tung.” Phó Phái đột nhiên nói chen vào.

“Cậu câm miệng!” Mạt Mạt mắng một câu, lại vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Cố Vị Dịch. Cô chẳng thèm nể nang gì, đáp trả anh ta bằng một ánh mắt còn lạnh lẽo hơn.

Sau khi tiễn Mạt Mạt, Phó Phái liền quay về kí túc xá. Vừa vào cửa, cậu ta đã nhìn thấy Cố Vị Dịch nằm trên giường đọc sách, “Tiểu Dịch, cậu gửi ảnh cho mình đi.”

“Mình còn chưa cho vào máy tính.” Cố Vị Dịch không hề rời mắt khỏi cuốn sách.

“Thế bây giờ cho vào luôn đi.”

“Đợi đến mai rồi cho vào.” Cố Vị Dịch lật sang trang sách khác.

“Mình muốn xem mấy bức ảnh hôm nay chụp chung với Mạt Mạt.” Phó Phái huých vào người anh, “Tiểu Dịch, nhanh lên đi.”

“Đừng có gọi mình là Tiểu Dịch nữa.” Cố Vị Dịch gập sách lại. Không thể chịu nổi tên tiểu tử này, từ hồi năm nhất đã bắt đầu gọi anh là Tiểu Dịch, phản đối thế nào cũng vô dụng. Bình thường anh chẳng buồn để ý đến cậu ta, nhưng hôm nay cậu ta lại dám gọi anh như thế trước mặt Tư Đồ Mạt. Lúc đó rõ ràng anh đã nhìn thấy nụ cười chế giễu thoáng qua khuôn mặt cô.

“Nếu bây giờ cậu đi cho ảnh vào máy tính thì mình sẽ không gọi cậu như thế nữa.” Phó Phái bảo đảm.

“Được, chính cậu nói đấy nhé!” Cố Vị Dịch đứng lên mở máy tính. Dạo này anh rất ít khi ở lại trường. Anh Chàng Đeo Kính đã cài thêm không ít trò chơi vào máy tính của anh khiến nó khởi động chậm hơn rất nhiều.

“Cậu đừng có đứng kè kè sau lưng mình thế.” Cố Vị Dịch nói với Phó Phái.

Phó Phái đành phải đi tắm. Cố Vị Dịch từ trước tới nay luôn vô cảm như thế, dường như mọi chuyện đều chẳng liên quan đến anh. Phó Phái cảm thấy mình đặt cho anh biệt hiệu “Tiểu Dịch” là muốn giúp anh trở nên gần gũi, bình dị giống người bình thường hơn một chút, nào ngờ chẳng được tích sự gì cả. Ngay cả Mạt Mạt cũng ghét anh. Lúc Phó Phái đưa cô về trường, trên đường đi cô toàn nói xấu về Cố Vị Dịch.

Cố Vị Dịch mở tệp ảnh ra xem. Bức ảnh đầu tiên chính là Tư Đồ Mạt. Có lẽ là ai đó chụp trộm, cô đang ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu xoa bóp đôi chân. Dường như hình bóng cô sắp chạm vào ánh hoàng hôn. Sắc vàng của chiều tà đang nhuộm lên cô. Nhất là những lọn tóc xòa xuống cùng với hàng lông mi kia, chúng dường như đang nhảy nhót trong tia nắng cuối chiều. Đằng sau cô là bãi cỏ xanh biếc cùng chiếc bóng dài thanh cao. Ừm…Cô gái này cũng ăn ảnh đấy chứ! Tóm lại, chỉ có một câu thôi, kỹ thuật của người chụp bức ảnh này quả là tuyệt đỉnh.

Anh nhấp vào bức ảnh tiếp theo, là ảnh chụp cô và Phó Phái. Hai người đang cười như hai tên ngốc vậy.

Bức tiếp theo là Phó Phái và bạn học của cô.

Bức tiếp theo là Phó Phái, A Khắc và bạn học của cô.

Bức tiếp theo…

Anh phát hiện, ảnh chụp cô không nhiều. Chẳng lẽ còn ở trong máy của người khác sao?

Cố Vị Dịch nhìn màn hình, nói:”A Khắc, mình gửi những bức ảnh hôm nay chụp cho cậu. Cậu gửi những bức ảnh trong máy cậu cho mình nhé.”

Giọng nói của A khắc truyền qua vách ngăn giữa hai bàn,”ừ, được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN