Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển
Chương 7: Nữ Quy
Khi Lý Liên Hoa từ Ngọc Thành quay lại, giang hồ lại có thêm một truyền thuyết mới về hắn. Truyền thuyết đó kể rằng hắn dùng thuốc như thần, một bát thuốc mà khiến một người bị điên như Ngọc Mục Lam thần trí tỉnh táo, cuối cùng tiết lộ “Lạc Nhật Minh Châu Bảo” Tông Chính Minh Châu giết vợ và kì án yêu đương vụng trộm của phu phụ Ngọc thị.
Tông Chính Minh Châu bị Bổ Hoa Nhị Thanh Thiên bắt về quy án. Hai người này làm việc rất giữ nguyên tắc, Tông Chính Minh Châu là quan, vì vậy y bị bắt giam vào đại lao Hình bộ; còn Ngọc Mục Lam và Vân Kiều là những người giang hồ, họ được giao cho “Phật Bi Bạch Thạch”.
Phật Bỉ Bạch Thạch là một tổ chức đã tồn tại từ mười năm trước. Đó là một tổ chức vào thời “Tứ Cố Môn” đối kháng với tà giáo “Kim Loan Minh”. Sau khi Kim Loan Minh tan vỡ, Môn chủ Tứ Cố Môn Lý Tương Di và Minh chủ Kim Loan Minh Địch Phi Thanh quyết đấu một trận trên biển rồi cùng biến mất, Tứ Cố Môn cũng tan rã theo.
Các hiệp sĩ thiếu niên diệt trừ Kim Loan Minh mười năm về trước đều đã bước vào độ tuổi trung niên, những kẻ đã quy ẩn thì lần lần bị chôn vùi danh tiếng, kẻ chưa quy ẩn thì đều lần lượt thú thê sinh tử, khai tông lập phái. Tứ Cố Môn hiển hách một thời giờ chỉ còn giữ lại được Hình đường. Vì sự kính trọng ngưỡng mộ đối với Tứ Cố Môn năm xưa, suốt mười năm nay Hình đường trở thành Hình đường của giang hồ, xét xử đồng thời thi hành hình phạt đối với những phản đồ nghịch tử của các nhà các phái.
Phật Bỉ Bạch Thạch tổng cộng có bốn người: Kỷ Hán Phật,Vân Bỉ Khâu, Bạch Giang Thuần, Thạch Thủy.
Bốn người này từng là tả hữu đắc lực của Lý Tương Di, hơn mười năm trôi qua, họ đã trở thành những đại hiệp khiến đám đệ tử giang hồ một thời phải hết lòng ngưỡng mộ. Ngược lại, Lý Tương Di, kẻ năm xưa từng quyết chiến một trận với Địch Phi Thanh trên biển rồi cùng nhau biến mất, đã dần bị người đời lãng quên, không được hiển hách như Phật Bỉ Bạch Thạch bây giờ.
Ngọc Mục Lam và Vân Kiều vào Phật Bỉ Bạch Thạch chắc chắn sẽ được phán xét một cách công minh nhất.
Lý Liên Hoa mang theo tay nải nhỏ màu xanh in hoa của mình chậm rãi quay về trấn Bính Sơn. Từ xa hắn đã nhìn thấy một người đang gật gù đắc ý đứng trước Liên Hoa lầu của hắn ngâm thơ:
– Bạn thân bỏ ta tới Tây kinh, lòng đầy buồn hận chẳng dễ nguôi. Từ đó không người thăm hỏi bệnh, vó ngựa xe lăn nát cỏ xanh.
Đột nhiên người đó quay lại thấy Lý Liên Hoa đã về, vui mừng kêu lên:
– Gả lừa đảo quay về rồi!
– Ngươi còn chưa chết? – Lý Liên Hoa nhìn người này khẽ thở dài.
Mọt sách này chính là Hạo Thủ Cùng Kinh Thi Văn Tuyệt, kẻ đầu tiên được Lý Liên Hoa đào từ dưới đất lên. Thi Văn Tuyệt ngược hẳn với Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh gầy gò yếu ớt nhìn như xác chết đói, đã thế còn tự hào xưng là quý công tử bệnh tật, Thi Văn Tuyệt rõ ràng là mội thư sinh nho nhã, có điều khi ánh nắng mặt trời soi rõ khuôn mặt đen như Bao Công của y, rõ ràng y hoàn toàn không phải dạng “bạch diện thư sinh”.
– Ngươi còn chưa điên, sao ta có thể chết được? – Thi Văn Tuyệt cũng học hắn thở dài nghiêng đầu nhìn hắn. – Ta đã nghe chuyện Lý Liên Hoa bắt quỷ rồi, ta thật thấy thương tâm cho ngươi vô cùng.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Hả?
– Mặc dù ngươi là một kẻ lừa gạt, còn là một kẻ lừa gạt nghèo kiết xác, không biết chữa bệnh, khả năng đánh đấm cũng chẳng ra sao, nhưng ít ra ngươi không phải tên ngốc – Thi Văn Tuyệt nói. – Nếu mấy năm sau ngươi đột nhiên bị điên, ta sẽ thấy rất không quen.
Lý Liên Hoa cũng thở dài.
– Ta cảm thấy bản thân mình đang có một cuộc sống rất tuyệt, nếu ngày đó đến, ngươi nhớ nhỏ mấy giọt nước mắt vì ta, ta vô cùng cảm kích.
Hai người quay sang nhìn nhau, cùng thở dài, sau đó không kìm được mà phá lên cười, đi vào lầu Liên Hoa vân cát tường.
Thủ thiếu âm tâm kinh, Thủ quyết âm tâm bao kinh, Túc dương minh vị kinh của Lý Liên Hoa từng bị trọng thương. Ba kinh mạch này có ảnh hưởng lớn tới đại não, cả ba bị tổn thương sẽ dẫn đến trí lực giảm sút, xuất hiện ảo giác, cuối cùng phát điên, và bệnh điên đó vô phương cứu chữa. Chuyện này chỉ có mình Thi Văn Tuyệt biết, y âm thầm than thở vì Lý Liên Hoa không ít. Người này đúng là một kẻ lừa đảo, đằng sau tấm mặt nạ lúc nào cũng mỉm cười kia không biết đang che giấu bao nhiêu tâm tư giảo hoạt mà y không thể đoán được, nhưng chính vì người này quá mức giảo hoạt, cảm giác ngày ngày phải chờ đợi tới lúc mình phát điên ấy, y thực sự không tưởng tượng nổi. Có điều trông Lý Liên Hoa sống rất dễ chịu vui vẻ, điều này càng khiến y phục Lý Liên Hoa hơn.
– Ngươi mang gì về thế? – Vào lầu Cát Tường, Thi Văn Tuyệt đột nhiên phát hiện ra trong tay nải của Lý Liên Hoa có thứ gì đó còn sống. – Đây là con gì? Chuột?
Lý Liên Hoa thận trọng lôi từ trong tay nải ra một con anh vũ.
– Chim.
– Đây là chim anh vũ, còn là một con chim cái. – Thi Văn Tuyệt trừng mắt nhìn hắn. – Đây là tín vật đính ước tiểu thư nhà nào trao cho ngươi?
– Con chim này là của Vân Kiều nuôi. – Lý Liên Hoa cười vui vẻ. – Nó biết hót ngươi có muốn nghe không?
– Hót? – Thi Văn Tuyệt hào hứng nhìn chú chim có bộ lông màu vàng tươi kia, một chú chim anh vũ rất đáng yêu. – Hót hai câu nghe xem nào.
Lý Liên Hoa xoa xoa đầu con chim, không lâu sau nó bắt đâu hót.
– Ái chà, cha mẹ ơi! Đây là tiếng ma khóc quỷ kêu gì thế? Nhìn thì xinh xắn đáng yêu mà sao lại phát ra thứ âm thanh đáng sợ như vậy? Giống hệt nữ yêu… – Thi Văn Tuyệt nghe tiếng hát như quỷ bị cắt lưỡi khóc ấy phát ra từ cổ họng con vật xinh xắn kia, khi con chim anh vũ bộ dạng ngượng nghịu phát ra những âm thanh đó, y đã lập tức giật mình nhảy dựng cả lên, xoa xoa ngực trấn an mình. – Đây là thứ quỷ quái gì vậy?
Lý Liên Hoa dịu dàng vuốt vuốt mỏ nó.
– Vì lưỡi của nó bị người ta cắt mất rồi, ta đặt tên cho nó là “Nữ Quy”. – Sau đó hắn lẩm bấm nói. – Phương Đa Bệnh chắc sẽ thích giọng nó…
– Không được! Ngàn vạn lần không được để huynh ấy nhìn thấy thứ này! – Thi Văn Tuyệt thất kinh. – Nếu ngươi tặng thứ này cho huynh ấy, ta đảm bảo tối nào huynh ấy cũng sẽ mang nó đi khắp nơi dọa người. Dọa hết người ở Phương thị sẽ dọa đến Võ Đang, dọa xong người ở Nga Mi sẽ dọa đến Thiếu Lâm. Ngươi đừng giáng họa cho giang hồ…
– Vậy ta tặng nó cho ngươi vậy…
– Hả? Đừng! Ta không muốn buổi tối gặp ác mộng…
– Rất đáng yêu, cũng rất dễ nuôi, một cái bánh nướng một đồng là có thể đủ cho nó ăn cả mười ngày, rẻ quá phải không? – Lý Liên Hoa nghiêm túc đề nghị.
– Lý Liên Hoa! Khốn kiếp, giờ ngươi điên rồi chắc! Ta… không… lấy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!