Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển
Chương 13: Quan Âm Thùy Lệ
Lúc Phương Đa Bệnh quay lại Địa Cung, Lý Liên Hoa đã thu dọn đống xương dưới đất gọn gàng, đào một cái hố nông chôn chúng xuống, bệnh thích quét dọn của người này vào tận trong mộ rồi mà vẫn không thay đổi. Dương Thu Nhạc nhét mấy bó đuốc vào trong cánh cửa qua kẽ nứt kia, ánh lửa sáng rực hắt ra, bên trong vẫn có không khí, giống lăng tẩm thật sự hơn.
– Liên Hoa, ngươi vào đi.
Phương Đa Bệnh đẩy Lý Liên Hoa một cái, Lý Liên Hoa loạng choạng chúi về phía trước, kinh hãi thất sắc.
– Phương công tử võ công cao cường, học vấn uyên bác, tài ba xuất chúng, đương nhiên phải do Phương công tử vào trước, huống hồ với thân hình “dài ngoẵng” của công tử, chui qua khe hở đó thích hợp hơn bất kì ai.
Phương Đa Bệnh tức giận, xưa nay y luôn tự phụ mình là quý công tử ốm yếu, vậy mà Lý Liên Hoa lại nói thẳng y gầy như que củi.
– Bổn công tử sẽ ném ngươi vào trong đó!
Dương Thu Nhạc lúc này đã lẳng lặng trèo lên nóc cửa cao hai ba trượng, chui vào kẽ hở, Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh không đùn đẩy nhau nữa. Dương Thu Nhạc chui vào trong im lặng không nói gì, mãi sau hắn mới lên tiếng:
– Bên trong này lạ lắm.
Phương Đa Bệnh với tay tóm chặt Lý Liên Hoa, người y gầy gò nhưng khá khỏe, nhấc Lý Liên Hoa lên như nhấc một con gà con, tự mình chui qua khe hở, tiện thể kéo Lý Liên Hoa vào như kéo một mớ giẻ lau. Tập trung quan sát, trong ánh sáng yếu ớt của mấy bó đuốc dưới đất, cảnh tượng trước mắt khiến y đờ người cứng lưỡi.
Cảnh tượng ấy sao có thể dùng mấy chữ “kỳ lạ lắm” để lột tả! Trong suy nghĩ của Phương Đa Bệnh, nơi này cổ quái hiếm thấy, không thể tưởng tượng và giải thích nổi, lạ lùng vô cùng, rối loạn bừa bãi, yêu ma quỷ quái… Cửa Quan Âm không chỉ dày hai thước năm tấc, mà dày đến năm thước hai, năm thước ba, càng về phía dưới càng dày, lại là hình tròn.
“Cánh cửa” này thực ra không phải là cửa, mà vốn là một khối đá lớn cắm kiên cố dưới đất, Hi Thành Đế cho người khắc tượng Quan Âm trên đó, đục thành cánh cửa, nhưng là một cánh cửa vĩnh viễn không bao giờ mở được.
Năm xưa những người xây dựng tu sửa lăng đã đào một đường hầm bên trên nóc của phiến đá này, sau khi vào được bên trong thì tiếp tục xây dựng lăng mộ. Xây dựng lăng mộ xong, thợ thuyền dùng phiến đá bịt kín cửa vào, giống hệt các phiến đá khác bên trên nóc, nhìn thì kín mít vừa khít không kẽ hở, không thể phá được. Nhưng phiến đá bịt cửa vào xét cho cùng cũng có điểm khác biệt, phía sau không có bùn đất, trống rỗng, sau mấy trăn năm khe đá bị phong hóa nên Lý Liên Hoa mới ngẫu nhiên phát hiện ra. Sau cánh cửa Quan Âm là một căn phòng có hình dạng giống cung điện.
Điều khiến Phương Đa Bệnh đờ người cứng lưỡi là trong cung điện ấy không có quan tài, cũng không có vàng bạc châu báu bồi táng, nhưng lại có bàn ghế giường sập, thậm chí trên mặt đất còn lăn lóc một bình rượu, hai ly rượu. Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
– Quả nhiên vô cùng kỳ lạ, bên trong lăng mộ hoàng đế không có quan tài, nhưng có người chết, người chết còn biết uống rượu…
Trong cung điện màn trướng quét đất, có một chiếc giường lớn bằng gỗ gụ, trên tường treo bức tranh bằng gấm vẽ sơn thủy Giang Nam, trên bức tranh đó có viết “Non sông tươi đẹp”, lạc khoản đề “Đại Lang Chủ Nhân”. Dưới bức tranh là một chiếc bàn vuông bằng gỗ sưa đỏ, bên bàn là hai chiếc ghế cũng bằng gỗ sưa đỏ, trên ghế có khắc hình rồng. Trên đất lăn lóc bình rượu dẹt hình ngựa bằng bạc, hai chiếc chén bằng bạc nguyên chất, góc phòng là một trà kỷ và lò hương, bên trà kỷ có cầm đài, trên cầm đài đặt một vỏ dao găm bằng vàng. Đồ đạc mặc dù không nhiều, nhưng thứ nào cũng vô cùng tinh xảo, kỳ lạ nhất không phải là căn phòng được bố trí như thế này, mà trong phòng còn có hai bộ xương khô.
Một hài cốt há hốc miệng ngửa người dựa trên ghế gỗ sưa, mình khoác hoàng bào, thanh đao bằng vàng rơi xuống đất. Rõ ràng ông ta vốn đang uống rượu, đột nhiên có người dùng dao đâm chết ông ta. Bộ hài cốt còn lại nằm trong huyệt động đằng sau cánh cửa Quan Âm. Những vết máu vằn vện trên cửa Quan Âm tới nay vẫn còn có thể nhận ra được, hai tay ông ta cầm một thanh đoản kiếm, đã đào được một cái huyệt khá sâu dưới cánh cửa, toàn thân ngập trong đất cát.
Chỉ có điều cánh cửa Quan Âm này thể tích quá lớn, chất đá lại rắn chắc vô cùng, ông ta chỉ có thể men theo hòn đá lớn mà đào xuống phía dưới, nhưng không thể đục qua được tảng đá. Phiến đá đó không biết lún sâu bao nhiêu dưới đất, muốn đào được một con đường để thoát thân gần như là việc không tưởng.
– Thì ra không chỉ người bên ngoài muốn mở cửa, mà người bên trong cũng muốn mở. – Phương Đa Bệnh thở dài. – Hai người này là ai?
Dương Thu Nhạc đáp:
– Hai người này đều mặc hoàng bào.
Phương Đa Bệnh cười khổ.
– Không lẽ hai người chết này lại là Hi Thành Đế và Phương Cơ Đế? Hai cha con họ đang làm trò gì nhỉ?
Lý Liên Hoa điềm đạm đáp:
– Nhìn đã thấy rất rõ ràng, đương nhiên người chết sau đã giết người chết trước… Ngươi nhìn xem hài cốt khô trên ghế răng đã rụng gần hết rồi, có lẽ là người cha; còn con trai sau khi giết cha mới đào hố dưới đất để tự chôn mình.
Hắn vừa dứt lời, ngay cả Dương Thu Nhạc cũng suýt thì bật cười thành tiếng, Phương Đa Bệnh “xì” một cái, nói:
– Hai người này đều là hoàng đế, sao có thể tự xây mộ để nhốt mình trong đó? Đặc biệt là người con, đã ngồi lên ngôi vị cao nhất quyền khuynh thiên hạ, sao lại chạy đến đây đào hố, vậy là ý gì?
– Lý gì thì ta không biết. – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Nhưng hắn nhất định biết.
“Hắn” mà Lý Liên Hoa nói tới đây là chỉ “Cát Phan”. Phương Đa Bệnh giải á huyệt (*) cho “Cát Phan”.
(*) Á huyệt: huyệt để nói.
– Tiểu tử, ngươi hao tâm tổn trí để giả mạo Cát Phan, xâm nhập Địa Cung Hi Lăng, mục đích là gì?
Ánh mắt “Cát Phan” lạnh lùng nhìn về Lý Liên Hoa, vẻ mặt Lý Liên Hoa áy náy, nhưng “Cát Phan” nhìn mà thấy nhức mắt vô cùng, căm hận vô cùng.
– Lý Liên Hoa danh tiếng lẫy lừng, võ công hạng ba nhưng lại có cái gan hạng chín. Ta vốn cảm thấy có chút kỳ lạ. – Y điềm đạm nói. – Đáng tiếc ngươi thực sự giống một tên hề hơn.
Phương Đa Bệnh không kìm được bật cười.
– Hắn vốn là một tên hề.
Lý Liên Hoa đáp:
– Hổ thẹn, hổ thẹn. Có điều chuyện của cha con nhà này, vẫn mong được thỉnh giáo.
Cát Phan cười nhạt.
– Ngươi tự phụ thông minh, liệu việc như thần, hà tất phải hỏi ta.
Sau đó y ngậm miệng, mặc cho Phương Đa Bệnh quát hỏi kiểu gì cũng không nói dù chỉ một lời. Dương Thu Nhạc gõ gõ đập đập quanh lăng mộ, “căn phòng” này lớn hơn rất nhiều so với những căn phòng bình thường, có điều hắn chưa từng nhìn thấy Hoàng cung, không biết phòng của Hoàng đế có phải cũng rộng rãi thế này không, đằng sau chiếc giường bằng gỗ hồng chạm khắc ngà voi kia còn có một căn phòng khác, bên trong có một bức bình phong, một cầm đài, một chiếc đàn “Liên Châu Phi Bộc” (*) được đặt trên đó. Lý Liên Hoa bước vào căn phòng đằng sau chiếc giường, nhìn ra sau tấm bình phong, đột nhiên có một thứ đồ đập ngay vào mắt, hắn ngập ngừng rồi gọi:
(*) Cây đàn này do Trữ Hiền Vương Chu Quyền thời Minh chế tạo, được gọi là “Minh triều đệ nhất cầm”.
– Phương Đa Bệnh, ở đây có thứ này thú vị lắm.
Phương Đa Bệnh lại điểm huyệt á huyệt của “Cát Phan”, hào hứng chạy vào.
– Vật gì… Á! – Y sợ hãi giật nảy cả mình. Đằng sau bức bình phong, lại là một bộ hài cốt khác.
– Đây là phòng của nữ tử. – Dương Thu Nhạc nói. – Nhìn bộ hài cốt này mặc áo lụa, không chừng là phi tần nào đó của Hi Thành hoặc Phương Cơ Đế.
Bộ hài cốt đằng sau bức bình phong mặc một bộ váy áo bằng lụa màu trắng như tuyết, trải qua mấy trăm năm mà chẳng bị hư hỏng tổn hại gì, mái tóc trên đầu vẫn được cuốn rất gọn gàng ngay ngắn, không mang trang sức, đầu hơi nghiêng sang một bên.
Người thì đã chết từ lâu, song vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp dịu dàng tươi tắn, tư thái ngời ngời của người này. Không biết khi còn sống thì nghiêng quốc nghiêng thành tới mức nào.
Phương Đa Bệnh chăm chú nhìn bộ hài cốt đó.
– Nàng ta rất đẹp, chết mấy trăm năm rồi mà vẫn rất đẹp.
Lý Liên Hoa khẽ giật vạt váy áo trắng đó, bộ y phục dính chặt, dù máu thịt đã không còn nhưng vẫn ôm lấy hài cốt, khó lòng cởi được. Quay đầu nhìn kĩ thấy trong phòng chỉ có một cây đàn và một bức bình phong, sau căn phòng không còn đường nào khác, đây có lẽ là nơi sâu nhất trong Hi Lăng, bốn bức tường có lẽ phải dày tới vài trượng, ai có thể ngờ bên trong Hi Lăng trang nghiêm đường hoàng, bí mật được che giấu kĩ kia lại là phòng của một nữ tử. Bên ngoài phòng nàng ta, hoàng đế trẻ tuổi giết chết cha mình, rồi gục ngã dưới cánh cửa Quan Âm.
Nàng rốt cuộc là ai?
“Tinh” một tiếng rất khẽ, khiến Dương Thu Nhạc và Phương Đa Bệnh sợ hãi giật nảy mình, Lý Liên Hoa vừa đưa tay gẩy cây đàn Phi Bộc Liên Châu, rồi lại gẩy thêm lần nữa. Phương Đa Bệnh giật mình hai lần, tức giận hét:
– Lý Liên Hoa ngươi làm gì thế? Nghe như ma gào quỷ khóc ghê chết đi được!
Dương Thu Nhạc “a” lên một tiếng.
– Trên cây đàn có viết chữ.
Lý Liên Hoa đang chăm chú nghiên cứu vết mực trên thân đàn, “Dâm mạn tắc bất năng lệ tinh…” (*). Nét chữ cứng cáp, nét cuối cùng còn kéo rất dài, dài tới tận bụng đàn, rõ ràng người viết những chữ này viết tới chữ cuối cùng thì bút bị văng đi. Cây dao cầm này vốn là cổ cầm, thân đàn sơn đen bóng, chữ lại cũng viết bằng mực đen nên rất khó nhận thấy.
(*) Lời dạy của Khổng Minh, dịch nghĩa là: Mong muốn lan man thì không thể nảy sinh cái tinh túy.
Ba người đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, chẳng phát hiện thêm được thứ gì khác. Quay ra phòng ngoài, thấy ánh mắt “Cát Phan” đang nhìn chằm chằm vào thi thể dưới đất kia, Phương Đa Bệnh chợt hiểu ra, liền đưa tay kéo hài cốt bị vùi dưới đất lên.
Xương cốt đã rời hết cả ra nhờ bộ hoàng bào rách rưới muôn vàn lỗ thủng kia mà y mới miễn cưỡng “kéo” được nó ra. Sau một loạt những âm thanh lộp bộp vang lên, cát bụi bay mù mịt, cả ba cùng thấy ngoài xương cốt ra, trên mặt đất còn có một ấn giám, một bình ngọc, một quyển cầm phổ cùng hai pho tượng Quan Âm một vàng một bạc. Thần thái của cặp tượng Quan Âm này rất giống với hình Quan Âm được khắc ngoài cửa, khuôn mặt Quan Âm tú lệ đoan chính, y phục thướt tha, mặc dù đã bị sứt mẻ nhưng vẫn là đồ quý hiếm thấy. So sánh mới thấy, Quan Âm trên cửa mặc dù được chạm khắc tinh tế, song thiếu tư chất từ bi đoan trang, chắc chắn do thợ đã mô phỏng hai bức tượng Quan Âm này để khắc lên đó. Phương Đa Bệnh cầm ấn giám lên, xoay xoay nhìn.
– Đây đúng là Ngọc ấn, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy ấn của hoàng đế, nhưng miếng ngọc này là ngọc thượng hạng.
Dương Thu Nhạc nói:
– Nhìn cảnh tượng này, hẳn là Hi Thành Đế bị Phương Cơ Đế giết, nhưng sử sách ghi chép, sau khi Hi Thành Đế đột ngột qua đời, đã được hạ táng theo nghi thức long trọng nhất trong triều, sao có thể bị trúng đao mà chết dưới lòng đất thế này?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Hi Lăng được xây dựng cổ quái như thế này, ta nghĩ ban đầu chúng là người ta định xây Hoàng Lăng, nhưng về sau không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại đổi thành mật cung. Hi Thành Đế xây lăng mộ của mình thành mật cung, chắc chắn phải có ý đồ gì đó.
Phương Đa Bệnh trừng mắt.
– Ý đồ gì?
Dương Thu Nhạc điềm đạm đáp:
– Chắc chắn có liên quan đến Phương Cơ Đế.
– Hai người thật sự không hiểu ư?- Lý Liên Hoa thở dài. – Hi Thành cho khắc câu chuyện “Y Tử Dụ” dài dòng bằng tiếng Phạn lối vào Địa Cung, mà nội dung chủ yếu của câu chuyện đó là về cái gì? Nó kể chuyện cha vì muốn tốt cho con, dù giả chết cũng không bị coi là lừa gạt, đúng không?
Phương Đa Bệnh và Dương Thu Nhạc cùng đồng thanh “à” một tiếng.
– Hi Thành giả chết?
Lý Liên Hoa chỉ về phía căn phòng của nữ tử đằng sau.
– Bên trên cây dao cầm đó viết “Dâm mạn tắc bất năng lệ tinh”, trên bức phù điêu bằng lưu ly khắc tranh Cá chép hóa rồng…
Phương Đa Bệnh chợt hiểu ra.
– À! Đó là một câu trong “Giới Tử Thiên” của Gia Cát Lượng. “Y Tử Dụ”, “Giới Tử Thiên”, xem ra Hi Thành kỳ vọng rất nhiều vào người con trai này, cha là hoàng đế mong con trai hóa rồng.
Vẻ mặt Dương Thu Nhạc kinh ngạc.
– Phương Cơ Đế đã làm gì mà lại khiến Hi Thành quyết định giả chết?
Lý Liên Hoa khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói:
– Ta đoán… Phương Cơ Đế mê đắm… nữ nhân trong căn phòng kia.
Phương Đa Bệnh “hừ” lạnh.
– Nữ nhân đó là ai?
– Nàng có khả năng là phi tử của Hi Thành Đế. – Lý Liên Hoa đáp. – Mà Phương Cơ Đế lại đem lòng yêu phi tử của cha, do đó khiến cha ông ta vô cùng đau khổ.
Phương Đa Bệnh lại “hừ” một tiếng nữa.
– Sao ngươi biết nàng ta không phải là nữ nhân của Phương Cơ?
Lý Liên Hoa nhún vai.
– Đây là Hi Lăng… Hi Thành Hoàng đế giả chết trong lăng mộ của mình thì cớ gì phải ở cùng với phi tử của Phương Cơ? Hơn nữa… hơn nữa…
Dương Thu Nhạc sốt ruột buột miệng hỏi:
– Hơn nữa cái gì?
– Hơn nữa nữ tử này… – Lý Liên Hoa lại chậm rãi nói. – Chết trước Hi Thành và Phương Cơ, đã chết từ rất lâu rồi.
Phương Đa Bệnh càng nghe càng thấy tò mò.
– Ngươi muốn nói nữ tử này… khi Hi Thành vẫn còn sống, thì nàng ta đã chết ở đây rồi, chết rất lâu rồi?
Lý Liên Hoa gật đầu. Dương Thu Nhạc không hiểu, hoang mang lắc đầu, hoàn toàn không thể hiểu nổi. Lý Liên Hoa thở dài.
– Hài cốt của nàng ta khác với hai bộ hài cốt của Hi Thành và Phương Cơ. Hai người không phát hiện ra à? Y phục của nàng không xộc xệch, đầu tóc gọn gàng, sạch sẽ hơn Hi Thành và Phương Cơ nhiều.
Phương Đa Bệnh gật đầu.
– Thế thì sao?
Lý Liên Hoa lại thở dài, dường như vô cùng thất vọng trước sự chậm hiểu của Phương Đa Bệnh.
– Y phục của hoàng đế, chất liệu chắc chắn là loại tốt nhất, vậy tại sao hoàng bào của Hi Thành và Phượng Cơ đều rách nát tả tơi, trăm ngàn vết thủng, đầu tóc rối bù, xương cốt nhìn cũng rất khó coi? Không phải vì nữ tử này xinh đẹp nên xương cốt cũng đẹp đâu đấy. – Hắn dừng một lát, rồi chậm chạp nói tiếp. – Có một khả năng… đó là da thịt của Hi Thành và Phương Cơ thối rữa ở đây, quần áo bị giòi bọ đục khoét, cho nên mới thủng lỗ chỗ như thế, còn quần áo trên người nàng không bị giòi bọ làm phiền.
Phương Đa Bệnh chau mày hỏi:
– Ý ngươi là nàng ấy đẹp tới mức giòi bọ cũng không nỡ ăn? Vậy da thịt nàng biến đi đâu hết?
Ánh mắt Lý Liên Hoa nhìn Phương Đa Bệnh càng lúc càng thêm thất vọng.
– Nói đến thế rồi mà ngươi còn chưa hiểu? Ta muốn nói rất có thể ngay từ đầu nàng ấy đã là một bộ xương rồi, nàng chết từ lâu, chỉ là bị mang vào đặt ở đây mà thôi, quần áo và tóc tai cũng do người khác chuẩn bị sau. Mà nếu đã là bộ xương khô thì đương nhiên giòi bọ cũng sẽ không chui vào ăn làm gì, vì vậy y phục của nàng ấy sạch sẽ hơn của Hi Thành và Phương Cơ nhiều, xương cốt trông cũng đẹp hơn.
Dương Thu Nhạc ngớ người cứng lưỡi, ngệt ra hồi lâu.
– Thật quá hoang đường!
Lý Liên Hoa chỉ vào cây dao cầm.
– Tiếng đàn rất khó nghe, nếu từng có người chơi thì sao không chỉnh âm? Người thực sự yêu đàn sẽ không bao giờ viết chữ lên đó, vì vậy cây đàn này chắc chắn không phải của Hi Thành. Huống hồ bộ tóc trên đầu nàng ấy là tóc giả, nếu nàng không bị hói hoặc không phải ni cô, thì tại sao lại đội tóc giả? Bộ tóc thật của nàng đâu? Còn cả y phục trên đó nữa… – Hắn lại một lần nữa giật giật bộ y phục màu trắng trên bộ hài cốt. – Bộ y phục này rõ ràng được may theo số đo của bộ hài cốt, người sống dù có gầy gò ốm yếu đến đâu, sau khi chết hóa thành bộ xương khô cũng không thể mặc quần áo vừa vặn thế này.
Lông mao của Phương Đa Bệnh dựng đứng.
– Ngươi nói Hi Thành Hoàng đế giả chết trong mộ của mình… Còn ở cùng với một bộ hài cốt của nữ nhân… Ông ta điên rồi chắc?
Dương Thu Nhạc khẽ nhấc mái tóc giả trên đầu bộ hài cốt lên, mái tóc đen nhánh đó quả nhiên là được tết bằng tóc người, phía dưới tết một vành đai, đội lên trên đầu, vì là tóc giả nên rất chặt, không bị rối.
– Nàng ấy bị bóp gẫy cổ mà chết. – Phương Đa Bệnh sau khi quan sát kĩ bộ xương, đột nhiên kết luận.
Lý Liên Hoa gật đầu.
– Một người con gái, sau khi chết còn có người may y phục, kết tóc giả, xử lý làm sạch hài cốt, còn được Hi Thành Đế mang vào mật cung trong Hi Lăng. Bất luận nàng có phải phi tần hay không thì cũng là người con gái mà Hi Thành yêu thương nhất.
Phương Đa Bệnh và Dương Thu Nhạc cùng gật đầu, Lý Liên Hoa nói tiếp:
– Vậy nàng ấy bị ai bóp gẫy cổ mà chết? Ai dám? Tại sao trong sử sách tiền triều không ghi chép lại việc này?
Dương Thu Nhạc chậm rãi đáp:
– Chỉ có thể là nàng ấy bị Thành Hi giết!
Lý Liên Hoa mỉm cười rất nho nhã.
– Ta đoán… nữ tử này chắc chắn đẹp tới mức khiến người ta khó lòng tưởng tượng, Hi Thành Đế nạp nàng làm phi. Sau khi Phương Cơ trưởng thành, mê đắm phi tử của phụ hoàng, không thể kìm nén nổi. Ban đầu chắc Hi Thành tức giận vô cùng, việc Phương Cơ đột nhiên trở nên xấu xí, không chừng là do Hi Thành ra tay thật. Nhưng sau khi Phương Cơ trở nên xấu xí, người làm cha bỗng dưng hối hận. Từ nhỏ ông ta đã thương yêu Phương Cơ, Phương Cơ thông minh hiếu học, là đứa con trai ông ta kỳ vọng nhất, giờ đột nhiên vì đam mê nữ sắc mà xao nhãng công danh, khiến ông ta vô cùng đau khổ tiếc nuối. Ông ta giận lây sang ái phi, cho rằng hồng nhan họa thủy, vậy là giết chết người con gái mà ông ta yêu thương. Việc này khiến Phương Cơ vô cùng căm hận Hi Thành, muốn giết cha để báo thù cho tình nhân. Còn Hi Thành thấy có lỗi với con trai, lại nhớ nhung ái phi, lúc nào cũng sống trong thấp thỏm lo sợ, cuộc sống khổ sở vô cùng, vì vậy…
– Vì vậy ông ta làm hoàng đế mà chẳng thấy vui, đem theo bộ hài cốt vào mộ phần của mình vờ chết, nhường hoàng vị cho con trai, kết quả con trai làm hoàng đế, lại còn chạy vào mộ giết cha. – Phương Đa Bệnh tiếp lời.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Ừm… Không chừng người cha mong con trai sau khi lên làm hoàng đế, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mình, hiểu được rằng cha giết hồng nhan họa thủy là vì muốn tốt cho mình, giống như vị thần y trong Y Tử Dụ kia, con cái cuối cùng cũng hiểu cho lòng ông. Đáng tiếc người con này lại chẳng hề bị cảm hóa, có lẽ Hi Thành đau lòng thất vọng vô cùng.
Dương Thu Nhạc trầm giọng nói:
– Không đúng! Nếu đúng là như thế, Phương Cơ Đế có thể ung dung rời đi, tại sao còn bị nhốt trong này, rồi cuối cùng cũng chết ở đây?
Lý Liên Hoa chỉ chỉ vào đường hầm.
– Đường hầm đó rất cao, người không có võ công khó mà lên được, lên rồi cũng khó xuống được, huống hồ cơ quan ở lối vào Địa Cung nặng như thế, không phải cao thủ học võ không thể mở nổi. Vì vậy trong chuyện Hi Thành Đế giả chết, Phương Cơ Đế giết cha này, ít nhất có một vị cao thủ trợ giúp, nhưng trong này không tìm thấy bộ xương thứ tư. Cửa hầm bị phong kín, chắc chắn có liên quan đến người thứ tư này. Mặc dù cha con Hi Thành và Phương Cơ đắm chìm trong ân oán nghiệt tình, chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho xã tắc, nhưng điều đó không có nghĩa trong triều đình tiền triều không có kẻ nhòm ngó hoàng vị. Hi Thành có mười một người con, Phương Cơ chỉ là một trong số đó mà thôi.
Dương Thu Nhạc xúc động.
– Vậy, có người đã biết chuyện Hi Thành giả chết, cũng biết ân oán giữa Hi Thành và Phương Cơ, có điều luôn đứng nấp một bên, đợi tới cơ hội tốt nhất, mua chuộc tùy tùng thị vệ bên cạnh Phương Cơ, ra tay phong kín cửa Quan Âm, hại chết Phương Cơ, tạo hiện trường mất tích giả, sau đó…
Lần này Phương Đa Bệnh nhanh nhẹn cướp lời:
– Sau đó cả hai vị hoàng đế đều biến mất rồi, đương nhiên có người thứ ba lên kế thừa ngai vị.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Hai tháng sau khi Phương Cơ Đế mất tích, Tông Thân Vương kế vị, vừa khéo, hoàng tử này lại chính là tổng quản trong việc xây dựng Hi Lăng, trong mộ đạo có bao nhiêu cơ quan, cửa ngược cầu đá cổ quái thế nào, còn cả cửa Quan Âm không cách nào mở được kia, đủ mọi thiết kế khiến người ta chỉ có thể vào mà không thể ra đều do một tay Tông Thân Vương này mà ra.
Nói đến đây, Dương Thu Nhạc và Phương Đa Bệnh cùng thở dài, vẻ mặt của “Cát Phan” dưới đất thoáng hoảng sợ. Lý Liên Hoa nhìn y cười, sắc mặt y lập tức trắng nhợt, hình như hơi sợ Lý Liên Hoa. Phương Đa Bệnh liếc mắt nhìn đống đồ rơi vãi dưới đất, chán ghét nói:
– Chúng ta cũng mau đi thôi, tránh bên ngoài có người chặn đường hầm, như vậy số người chết ở đây từ ba sẽ tăng lên thành bảy.
Lý Liên Hoa cũng gật đầu.
– Đúng thế, đúng thế.
“Cát Phan” đột nhiên cuống quýt, hai mắt trừng trừng nhìn đống đồ rơi vãi dưới đất, miệng phát ra những tiếng a a. Dương Thu Nhạc đưa tay, điềm đạm nói:
– Nếu ngươi cho ta biết tung tích hiện giờ của vợ ta, ta sẽ để ngươi nói.
Lý Liên Hoa lại gật đầu lia lịa, giống như rất áy náy vì đã quên hỏi thăm tung tích của Tôn Thúy Hoa. “Cát Phan” lập tức gật đầu, hoàn toàn không do dự, Dương Thu Nhạc giải huyệt, “Cát Phan” hít một hơi thật sâu.
– Ngọc ấn, Ngọc ấn… khó khăn lắm mới vào được đây, phải mang Ngọc ấn ra…
Phương Đa Bệnh cố ý chọc tức y.
– Miếng ngọc này mặc dù là ngọc tốt, nhưng trong nhà bổn công tử không thiếu, nếu ngươi thích, bổn công tử có thể tặng ngươi vài miếng. Miếng ngọc này xui lắm, bỏ đi.
“Cát Phan” tức giận những chẳng biết làm thế nào, căm hận nói:
– Ta là cháu đời thứ năm của Phương Cơ Đế, miếng Ngọc ấn này là bảo vật của triều đại bọn ta…
Lý Liên Hoa mỉm cười.
– Kỳ lạ, Tông Thân Vương hại chết Phương Cơ trong này, sao lại không mang Ngọc ấn đi?
“Cát Phan” đáp:
– Đó là vì tổ tiên đã giấu Ngọc ấn trong người, Tông Thân Vương không biết chuyện ấy. Về sau… vì thị vệ Địch Trường Tụ biệt tích giang hồ, nên ông ta không thể mở được cánh cửa kia ra nữa. Cho tới ba mươi năm trước, tổ phụ ta mới biết bí mật này qua ghi chép gia truyền, biết được tung tích của vật này. Chỉ có điều các cơ quan mà Tông Thân Vương xây dựng phức tạp, cạm bẫy giăng khắp nơi, tổ phụ và phụ thân ta đều chết trong đường hầm…
Phương Đa Bệnh giật mình, Nếu còn có hai người nữa chết trong đường hầm, căn cứ vào số xương cốt ngoài kia, trong mười một người mất tích chắc chắn có kẻ đã thoát được ra ngoài!
“Cát Phan” nói tiếp:
– Cao thủ khắp nơi bị dụ dỗ về đây đều chết trong mộ, sau khi cha ta chết, mười mấy năm nay ta gần như tuyệt vọng đối với việc tìm kiếm Ngọc ấn. Đột nhiên hay tin thi thể của Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng xuất hiện trên tuyết, đây là chuyện không thể xảy ra! Trừ phi… trừ phi… – Y cắn răng. – Trừ phi có người vào được sâu nhất trong Địa Cung Hi Lăng và an toàn thoát thân! Hai người này chết trước cửa Quan Âm, bị quả cầu đá chặn bên trong, nếu không có người khởi động cơ quan thì cửa tuyệt đối không thể mở. Ta thực sự không nghĩ ra, ai có thể phá vỡ quả cầu đá nặng ngàn vạn cân như thế, mở được Quỷ môn mang thi thể của hai người kia ra ngoài vứt trên tuyết! Nếu thật sự có người phá nát được quả cầu đá thì không chừng hắn cũng đã mở được cửa Quan Âm! Vì vậy nên ta mới…
– Vì vậy nên mới giả mạo Cát Phan, đáng tiếc lại không tìm thấy người phá vỡ quả cầu đá. – Phương Đa Bệnh nuối tiếc nói. – Thực ra chỉ cần mở phiến đá trên nóc cửa Quan Âm là có thể vào trong được, kết quả mọi người đều chỉ nghĩ đến việc mở cửa, mà cửa thì không bao giờ mở được.
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
– Có một người, không chừng có thể thật… – Rồi hắn bỗng lớn tiếng hỏi. – Trương Thanh Mao nói trong Nhất Phẩm Phần có Quan Âm Thùy Lệ, một linh dược hiếm có trên đời, đúng không?
Phương Đa Bệnh và Dương Thu Nhạc giật nảy cả mình, không hiểu tại sao hắn lại kích động như thế. “Cát Phan” gật đầu.
– Đó là vì Hi Thành đả thương Phương Cơ, vì muốn khôi phục lại dung mạo cho Phương Cơ nên mời danh y tới điều chế thuốc, chính là trong bình ngọc kia.
Lý Liên Hoa nhặt bình ngọc lên, mở nắp ra, Phương Đa Bệnh và Dương Thu Nhạc đều ngó vào nhìn. Trong bình trống rỗng, chẳng thấy bóng dáng cái gọi là “Quan Âm Thùy Lệ” kia đâu.
Lý Liên Hoa chẳng hề tỏ ra bất ngờ, ngập ngừng hồi lâu, hắn khẽ thở dài.
– Trong này đã có người vào rồi lấy Quan Âm Thùy Lệ đi. Phiến đá trên cánh cửa Quan Âm không phải bị nứt một cách ngẫu nhiên mà bị người ta dùng chưởng lực ép cho lỏng ra, chính vì đã bị người khác tác động một lần nên chúng ta mới dễ dàng phát hiện vết nứt.
Phương Đa Bệnh và Dương Thu Nhạc kinh ngạc thất sắc.
– Rốt cuộc là ai, lại có công lực mạnh như thế?
Lý Liên Hoa cười, vẫn chỉ lắc đầu. “Cát Phan” dưới đất bỗng hét lớn:
– Địch Phi Thanh! Giáo chủ Kim Loan Minh Địch Phi Thanh! Ngoài “Bi Phong Bạch Dương” Địch Phi Thanh ra, ai có thể có được công lực ấy?
Phương Đa Bệnh “xì” một tiếng.
– Hừ, nói vớ vẩn, ai mà không biết Địch Phi Thanh đã cùng chết với Lý Tương Di từ lâu, y chết cũng mười năm rồi.
“Cát Phan” ngẩn người.
– Nhưng nói không chừng y có truyền nhân, huống hồ Địch Phi Thanh và thị vệ Địch Trường Tụ của Phương Cơ thời ấy cùng mang họ Địch, nếu họ là họ hàng, Địch Phi Thanh đương nhiên biết lối vào cửa Quan Âm ở đâu.
Lý Liên Hoa lại thẫn thờ, lẩm bẩm:
– Khứ giả nhật dĩ sơ, Sinh giả nhật dĩ thân. Xuất quách môn trực thị. Đãn kiến khâu dữ phần. Cổ mộ lê vi điền, Tùng bách tồi vi tân. Bạch dương đa bi phong, Tiêu tiêu sầu sát nhân (*)… Gặp lại Bi Phong Bạch Dương ở đây, quả thật rất đúng lúc.
(*) Bài Khứ Giả Nhật Dĩ Sơ ( Người đi dần xa cách) của Trung Quốc, khuyết danh. Do Điệp Luyến Hoa dịch.
Người đi dần xa cách, Người tới dần thêm thân. Ra cửa thành xa ngóng, Những gò với mộ phần. Mộ xưa nay hóa ruộng, Tùng bách thành củi rồi. Bạch dương nhiều gió nổi, Vi vu não dạ người.
Phương Đa Bệnh tò mò nhìn hắn.
– Ngươi quen Địch Phi Thanh?
Lý Liên Hoa “à” một tiếng, lơ đễnh đáp:
– Không quen lắm.
Phương Đa Bệnh chau mày, không hiểu “không quen lắm” rốt cuộc là quen hay không quen. Lúc này Dương Thu Nhạc đã biết Tôn Thúy Hoa bị “Cát Phan” nhốt trong một nhà dân ở trấn Phác Sừ dưới chân ngọn núi có bảo đỉnh Hi Lăng, bốn người lần lượt chui ra từ địa đạo trên cửa Quan Âm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!