Theo đuổi em lần nữa
Chap 2
Lật dần từng trang, tay bà bỗng khựng lại, mắt dán vào tấm hình của Lục Thiếu Phong lúc mới 3-4 tuổi. Lục Thanh Phàm nói đúng.
Nếu nói thằng bé bà gặp hôm nay có vài nét giống Lục Thanh Phàm thì khi nhìn vào tấm hình của Lục Thiếu Phong, bà khẳng định rằng: thằng bé đó và con trai cả của bà là từ một khuôn đúc ra. Tay Lục phu nhân run run, đặt điện thoại đang mở tấm hình của thằng bé mà hôm nay bà gặp xuống cạnh hình của Lục Thiếu Phong. Quả thật rất giống nhau, giống nhau như hai giọt nước.
Trong lòng bà ngổn ngang tâm sự, không biết là nên vui hay nên buồn. Thực ra, Lục phu nhân không dám tin con trai bà có thể làm ra loại chuyện như vậy. Làm sao có thể chứ! Thằng con trai lớn của bà đâu có lăng nhăng như thằng nhỏ. Lục Thanh Phàm còn chưa làm to bụng con nhà người ta mà thằng anh nó đã có con luôn rồi. Đánh chết bà cũng không dám tin!!!
Lục lão gia vừa vào phòng đã thấy bà vợ nhà mình ngồi trên giường xem ảnh. Ông cũng ngồi xuống, nhìn hai tấm hình, ông kinh ngạc giây lát rồi nhíu mày. Nếu thằng bé thật sự là con của Lục Thiếu Phong thì sẽ rắc rối lắm đây.
Lục phu nhân ngước nhìn ông, “Ông à, thằng bé giống Thiếu Phong nhà ta quá!”
“Ừ!” Lục lão gia nhàn nhạt đáp.
Thằng bé quả thật rất giống Lục Thiếu Phong. Bây giờ nhớ lại, ông mới rõ cái cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy thằng bé ở công viên gần Lục Thị. Đôi mắt nhóc đen láy, hồn nhiên, cái miệng nhỏ luôn nở nụ cười tươi tắn. Nhìn thằng bé vui đùa với bạn bè, làm ông nhớ lại Lục Thiếu Phong lúc còn nhỏ.
Thằng bé không có ba, mấy đứa nhỏ cùng lớp mầm với nhóc đã nói vậy. Bọn nhỏ chửi thằng bé là đồ con hoang, hô hào đám nhóc còn lại cô lập thằng bé. Ngay cả cô giáo cũng không dỗ được bọn trẻ.
Lúc ấy, hai vợ chồng ông đang ngồi hóng mát gần đấy, nhìn thằng bé cố tỏ ra mạnh mẽ trước mấy đứa to béo gấp đôi nhóc mà lòng hai người chợt nhói đau. Mắt thằng bé rưng rưng, môi mím chặt, cố gắng để nước mắt không rơi xuống. Trước sự kinh ngạc của hai người, thằng bé nói: “Tôi không có ba, nhưng có mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới này! Tôi không cần ba, tôi chỉ cần có mẹ thôi!”
Lời nói như vậy từ miệng của một đứa bé mới 3 tuổi khiến hai người kinh ngạc vô cùng. Không biết một người phụ nữ như thế nào mới có thể dạy dỗ ra một đứa trẻ như vậy??
Ông còn nhớ, khi lại gần thằng bé, nhìn khuôn mặt của nó ông đã kinh ngạc như thế nào. Thằng bé tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, hiểu chuyện. Còn vợ ông, nhìn thấy nhóc mà cười không khép miệng, hết ôm lại bẹo má nhóc. Buồn cười hơn là thằng nhóc lại đẩy bà ra, nghiêm túc nói: “Cháu lớn rồi, không được bẹo má cháu, không được ôm cháu!” Dáng vẻ y chang ông cụ non khiến hai ông bà bật cười khanh khách. Hai người còn chưa bình tĩnh lại, nhóc lại nói tiếp: “Cháu muốn lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ. Cháu sẽ không để ai bắt nạt mẹ nữa!” Nghe vậy, hai người trầm mặc hồi lâu.
Lục lão gia thở dài, ôm lấy vợ. Lục phu nhân cũng ôm ông, hỏi nhỏ: “Ông à, nếu thằng bé thật sự là con của Thiếu Phong thì tính sao đây?”
“Tôi đã cho người đi xét nghiệm ADN rồi, mấy ngày nữa sẽ có kết quả!… Đến lúc đó rồi tính sau.”
Lục phu nhân nhổm dậy, “Hai ngày nữa Thiếu Phong sẽ kết hôn, nếu thật sự là con trai nó thì có phải hủy hôn không?”
Lục lão gia nhíu mày, “Bà nói linh tinh cái gì đấy?”
Lục phu nhân cau mày, bà bĩu môi nói: “Linh tinh cái gì, tôi đã sớm muốn Thiếu Phong hủy hôn với con nhỏ kia rồi! Tiểu thư đài các cái gì, chả khác gì con mụ bán cá ngoài chợ.”
Lục lão gia tắt đèn, kéo bà nằm xuống, “Muộn rồi, ngủ đi!”
___________________________________
Lúc Lục Thiếu Phong về tới nhà thì đã quá nửa đêm. Cả căn nhà rộng lớn im lìm trong bóng tối. Anh không bật đèn, lặng lẽ thay giày rồi xuyên qua bóng tối đi lên lầu.
Lục Thanh Phàm nghe thấy tiếng động, ló đầu ra khỏi phòng. Nhìn thấy ông anh trai nhà mình đang đi đến, cậu nổi tính tò mò, “Anh hai, sao về muộn thế? Đi chơi với chị dâu à?”
Lục Thiếu Phong không dừng lại, lạnh nhạt đáp, “Không phải!”
Lục Thanh Phàm lười hỏi tiếp, có hỏi cũng chẳng moi được thông tin gì. Đóng cửa, vào phòng lăn lên giường, Lục Thanh Phàm chợt nhớ lại chuyện hồi tối. Cậu lập tức bật dậy, lao ra khỏi phòng muốn đi tìm anh trai hỏi chuyện. Nhìn hành lang trống, Lục Thanh Phàm lại lủi về phòng, cậu không muốn chết đâu!! Đừng nhìn ông anh cậu nhã nhặn mà nhầm, anh ấy tuyệt đối là một kẻ tâm địa đen tối. Tốt nhất cậu nên yên phận sống qua ngày, không nên đụng chạm đến ông anh trai đáng sợ ấy làm gì.
Bắt đầu từ khi nào mà anh trai lại trở lên như vậy nhỉ? Có lẽ là từ năm anh ấy 18 tuổi….
___________________________________
Lục Thiếu Phong vào phòng, tiện tay ném cặp lên bàn làm việc rồi cởi áo khoác treo lên giá. Dùng một tay lới lỏng cà vạt, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là một bản nhạc giao hưởng êm dịu, Lục Thiếu Phong ngừng động tác cởi quần áo, với lấy điện thoại trên kệ, bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái: “Thiếu Phong, ngày mai anh có rảnh không?”
“Có chuyện gì sao?”- anh hờ hững hỏi.
Nhận ra sự lạnh nhạt hờ hững của anh, cô gái hạ giọng nũng nịu, “Người ta chỉ muốn ngày mai đi chụp ảnh cưới với anh thôi mà!”
Vẻ mặt của Lục Thiếu Phong vẫn lãnh đạm, bạc môi khẽ mở, “Xin lỗi, tôi không rảnh! Vả lại, ảnh cưới có hay không cũng không quan trọng. Nếu em thích, tôi có thể gửi hình cho em, tùy em xử lý. Kỹ thuật chỉnh sửa ảnh bây giờ rất phát triển.”
“Anh… sao anh có thể nói vậy chứ? Hai ngày nữa là hôn lễ của chúng ta đó!”- giọng cô gái không khỏi bực bội.
“Tôi biết! Nhưng tôi thật sự không có thời gian!”- nói rồi trực tiếp cúp máy.
Dòng nước lạnh đổ xuống cơ thể, Lục Thiếu Phong dường như không có cảm giác, đứng bất động hồi lâu.
Kết hôn. Phải rồi, chỉ hai ngày nữa thôi, anh sẽ kết hôn, có một gia đình của riêng mình. Sống chung, ngủ chung với một người mà anh mới chỉ gặp mặt vỏn vẹn có ba lần.
Cô ta là Bạch Bội Di, con gái của Bạch gia, ba mẹ cô ta là bạn thân với ba mẹ của anh. Từ nhỏ, cô ta đã bị thất lạc, sống cuộc sống nghèo hèn suốt 16 năm trời, mãi đến mấy năm gần đây, Bạch gia mới tìm được cô con gái cưng. Cả gia đình cưng chiều cô ta hết mực, cô ta muốn gì được lấy, không ai dám mắng mỏ dù chỉ một câu. Có lẽ, chính bởi vì vậy, cô ta mới có cái tính cách không coi ai ra gì như bây giờ.
Anh còn nhớ, lần thứ 3 gặp cô ta.
Đó là buổi gặp mặt riêng của hai người sau khi định ngày kết hôn, cứ coi như là một buổi hẹn hò đi. Anh mời cô ta dùng cơm tại một nhà hàng, bữa cơm diễn ra cũng coi là tạm, bầu không khí không quá căng thẳng. Hai người chỉ im lặng dùng cơm, cho đến khi một nữ phục vụ vô ý trượt ngã do giẫm phải chiếc đũa mà Bạch Bội Di lỡ tay làm rơi, làm đổ ly nước lọc lên chiếc ví da đắt tiền của cô ta.
Cô ta đã gào lên, mắng mỏ chửi bới người phục vụ. Cô phục vụ đáng cúi thấp đầu, rối rít xin lỗi, rút khăn tay ra lau khô túi cho cô ta. Cô ta thì nổi điên lên, đẩy ngã người phục vụ, chửi ầm lên: “Đừng có dùng cái khăn bẩn thỉu của cô để đụng vào cái túi xách số lượng có hạn này của tôi. Cô có biết nó bao nhiêu tiền không hả? Cô có làm cả đời cũng không đền được đâu!”
“Thôi đi, cô ấy không cố ý!”- anh đã nói một câu như vậy.
Những tưởng cô ta sẽ bỏ qua, nhưng không, cô ta lại quay sang chất vấn anh, “Sao, anh thấy tội nghiệp cô ta hả? Anh để ý đến con phục vụ này hay sao?”
Lúc ấy, anh có một loại xúc động muốn đánh cô ta. Anh quyết định mặc cô ta, gọi phục vụ đến thanh toán rồi đứng dậy bỏ đi.
Bạch Bội Di dường như chưa nhận ra anh đã rời đi, vẫn đứng đó chửi nhân viên phục vụ. Anh nghe loáng thoáng có một câu: “Mày muốn quyến rũ bạn trai tao đúng không? Loại như mày mà cũng dám trèo cao, đúng là không biết tự lượng sức. Tao thấy mày nên chuyển sang làm gái đi thì hơn.”
Tiểu thư gia giáo, ưu nhã lễ độ mà mẹ anh nói đây sao? Chẳng khác gì một con người vô văn hoá.
Nhưng vậy thì có sao? Cưới thì cưới thôi! Đối với anh, có kết hôn với ai cũng như nhau cả mà thôi.
___________________________________
Lục phu nhân đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Bà không thèm mở mắt, quờ quạng vớ lấy điện thoại trên tủ đầu giường, trực tiếp cúp máy mà không thèm xem ai gọi đến. Nửa đêm nửa hôm, ai không có giáo dục mà lại gọi đến giờ này không biết!
Bà vừa mới nằm xuống định ngủ tiếp thì điện thoại lại rung lên, lần này, cả Lục lão gia cũng bị đánh thức.
“Bà nghe đi, biết đâu có việc quan trọng.”- Lục lão gia ngồi dậy, dựa vào đầu giường.
Lục phu nhân chật vật ngồi dậy, bắt máy. Bà chưa kịp nói gì thì giọng của Bạch Bội Di đã vang lên.
“Mẹ, sao mẹ lại không nghe máy?”- giọng cô ta lớn đến mức Lục lão gia cũng phải nhíu mày.
Lục phu nhân liếc nhìn tên Bạch Bội Di hiển thị trên màn hình điện thoại, mặt mày cau lại khó chịu, bà bật loa ngoài- “Có chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm cô gọi cho tôi? À, mong cô sửa lại cách xưng hô, tôi không phải mẹ của cô!”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây- “… Mẹ nói gì vậy? Đằng nào sau này cũng gọi mẹ, gọi luôn bây giờ thì có sao?”
“Cái này thì chưa chắc, Bạch tiểu thư, thỉnh tự trọng.”
“Bà… “- Bạch Bội Di gần như quát lên, nhưng có lẽ đã nhận ra bản thân thất thố nên đành ngậm miệng lại.
“Cô gọi cho tôi có chuyện gì không?”
Cô ta dùng giọng nói đầy ủy khuất giả tạo, thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Lục Thiếu Phong từ chối đi chụp ảnh cưới với cô ta. Lục Phu nhân vừa nghe vừa ngáp. Ngay cả Lục lão gia cũng phải nhíu mày. Cô gái này thật không biết lễ tiết, nào có ai nửa đêm nửa hôm gọi điện làm phiền trưởng bối chỉ để than phiền về việc chụp ảnh cưới. Vả lại, mấy ngày nay con trai ông thật sự rất bận, ảnh cưới có thể bù sau nhưng công việc thì không thể chậm trễ. Dự án này liên quan đến cuộc sống của hàng triệu người dân ở thành phố S.
Lục lão gia ngắt lời cô ta: “Bạch tiểu thư, Thiếu Phong thật sự rất bận, ảnh cưới hãy để sau này rồi chụp bù!”
Bạch Bội Di thảng thốt gào lên- “Không được! Làm gì có chuyện cưới xong mới chụp ảnh cưới.”
Lục lão gia nhíu chặt chân mày- “Nếu vậy thì chúng ta có thể dời hôn lễ lại.”- ông lãnh đạm nói rồi cúp máy, không để cô ta nói thêm một lời.
Lục phu nhân bám lấy ông nói- “Ông thấy chưa, cái con nhỏ đó chẳng tốt lành gì đâu! Tôi không muốn có đứa con dâu như nó chút nào!”
Lục lão gia liếc bà- “Bà đừng quên, chính bà đã ép Thiếu Phong kết hôn với cô ta!”
Lục phu nhân nghẹn họng, cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm- “Ai mà biết được con gái của Hạ Lan lại như vậy cơ chứ! Chả có chút phong thái của tiểu thư nhà quyền quý chút nào. Aizz, Hạ Lan hiền thục, đoan trang như vậy sao lại có đứa con gái không ra gì như vậy?”
Ban đầu, bà cũng thực thích cô gái này a, tuy dáng dấp không xinh đẹp như mẹ nhưng rất hiểu chuyện lại biết dỗ dành người khác. Ai ngờ đâu tất cả chỉ là giả hết. Cô ta quả là một diễn viên xuất sắc, thế giới này nợ cô ta một giải Oscar.
Cô ta đối với vợ chồng và hai thằng con nhà bà phải nói là dịu dàng, ôn nhu, không chỗ nào chê. Thế nhưng, đối với kẻ dưới, cô ta lại lộ ra một vẻ mặt khác.
Nếu không phải bà vô tình thấy cô ta cay nghiệt xỉa xói, sai bảo thím Triệu với giọng điệu phách lối, không coi ai ra gì thì có lẽ bây giờ bà vẫn bị cô ta lừa. Trước đây, nhiều bà bạn của bà cũng đã nhắc nhở bà nhiều lần, nhưng lần nào bà cũng bỏ ngoài tai. Bà thật hối hận vì đã không tin lời họ, nhưng giờ hối hận thì có ích gì, hôn sự đã định, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Aizz, chỉ tội nghiệp cho Thiếu Phong của bà thôi.
*********
End chap 2.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!