Điệp Viên Nữ Hoàng
Chương 22 - 33 : SỐNG LẠI
Trên bàn mổ, Nhược Bằng thấy tất cả mọi thứ đều rõ ràng. Cậu có thể nhìn xuyên tường, có thể nhận dạng được cả xương của người khác…chuyện quái gì đã xảy ra. Nhược Bằng bật dậy, cậu đứng trước gương…vẫn là khuôn mặt điển trai với mái tóc đỏ…nhưng…
-Chào mừng trở lại, con trai!_Ông Long vỗ vai Nhược Bằng tỏ vẻ vui sướng.
-Từ bây giờ con sẽ là thuộc hạ trung thành của ta. Thử gọi tên ta nào!
-Đường Thăng Long!
-Con có biết tổ chức w không?
-Phải tiêu diệt..lũ dơ bẩn, lũ chó săn!
-Hâhhâhhha! Tốt! hãy hứa với ta con sẽ mãi mãi ở bên ta, không bao giờ phản bội ta!
-Nguyện sẽ chết vì ngài!
Nguyệt mở mảnh giấy nhận được từ một người lạ mặt. Đó là thông điệp của tổ chức w chuyển tới. Cô bàng hoàng khi nhìn thấy dòng chữ viết trong giấy…miệng lẩm nhẩm:
-Có lẽ nào..có lẽ nào…
-Nó đã chịu nói ra mật khẩu chưa?_Ông Long nhìn Nguyệt dò xét. Cô bối rối, im lặng cúi gằm mặt.
Làm sao cô có thể để ông ta mở chiếc máy tính đó ra cơ chứ. Trong đó có thể có bằng chứng chứng minh con ông ta giết người.
-Nếu hắn không muốn nói ra thì hai ngày nữa chúng ta buộc phải khử hắn thôi!
Nhược Bằng cảm thấy rất đau đầu, hàng loạt những hình ảnh từ đâu tràn về. Nghe thì có vẻ đầu cậu đang được bổ sung thông tin, nhưng thực chất đó chính là quá trình xoá dữ liệu trong não. Cậu không còn nhớ bất cứ thứ gì về Quyên và mọi người, trừ ông Long và mệnh lệnh của ông ta. Cậu sẽ trung thành với tổ chức. Mọi thứ cậu nhìn thấy đều chỉ có hai màu là đen và trắng…Khi não không còn tổng hợp hình ảnh nữa, cậu mới được nhận lệnh từ ông chủ là phải giết một cô gái. Nhìn hình ảnh cô gái trên không gian 3D, Nhược Bằng tặc lưỡi, miệng nhếch lên, mắt nhìn chăm chú vào khoảng không bao la…
Hân lên một chuyến xe buýt. Không hiểu sao cô lại muốn đến chỗ của bà Ana. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Lạc Văn thì mất tích…Hân có cảm giác như ông Long có điều gì đó mờ ám…tên thuộc hạ của ông ta trông rất quen, hình như Hân đã gặp hắn ở dâu rồi thì phải…cả vết săm trên người Đường Minh nữa…Minh Nguyệt đi vào khu biệt thự của ông Long và không rõ quan hệ, có khi nào họ lại là người đứng đầu một tổ chức có thế lực lớn không? Cảnh sát đã tra hỏi nhưng tên trùm bị bắt không biết ai mới là kẻ chủ mưu. Những sự việc cứ đảo lộn trong đầu khiến Hân mệt mỏi…cô chưa bao giờ ở vào tình trạng cô độc như thế này, cô cần Lạc Văn và Quyên.
Nguyệt khẽ mở chiếc máy tính siêu nhỏ. Một bảng có dấu gạch đỏ lập tức hiện lên, cô chắc đây là nơi ghi mật khẩu. Nguyệt thử đánh vào đó ngày sinh nhật của Lạc Văn.
-Không phải!
Cô lại tiếp tục thử.
-14-5…cũng không đúng ư?
Nguyệt đang chán nản khi gõ ngày sinh nhật của mình vào thì đột nhiên cái máy kêu tinh tinh rồi mở ra thật. Hoá ra mật khẩu là ngày sinh của Nguyệt. Cô mỉm cười, miệng thì thào:
-Bằng chứng!
Ông Long mới trở về sau một cuộc gặp gỡ với người giấu mặt. Ông phải nhanh chân lên để kiểm tra xem cái máy ra sao.
-Một đoạn video clip!_Nguyệt nhấn nút play…cái clip dần chạy…trên màn hình bây giờ là khuôn mặt của Lạc Văn và cậu ta giơ lên một tấm bảng ghi kí tự gì đó..kí tự này giống như là…Nguyệt nhận thấy thời gian không còn nhiều nên lấy giấy bút ra ghi.
Cái clip đã chạy gần đến đoạn cuối, chỉ còn 2 phút nữa, ông Long sẽ về phòng và…Nguyệt nghe tiếng bước chân ông ta ngày càng gần. Nếu ông ta mà phát hiện ra thì cô chết chắc. Nhưng khi tắt nguồn máy, cô kinh hãi bởi trên màn hình lúc này hiện ra tấm bảng đề mật khẩu khoá máy…Sao lại có mật khẩu dạng này cơ chứ!
Nguyệt khẩn cấp đánh vào những con số mà cô nghi là đúng nhưng đều sai cả…cuối cùng cô đánh liều một phen gõ vào đó dòng chữ I love you…Một tiếng tinh nữa vang lên.
Ông Long bước vào phòng, nhìn quanh một lượt rồi mở máy tính lên.
Đang ngồi trong phòng, chợt Quyên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô chạy vội ra phòng khách.
-Hân à?
Bên ngoài không có tiếng trả lời. Nhưng cô vẫn mở vì dù sao Hân cũng luôn im lặng như vậy. Nghĩ thế, cô nắm tay mở cửa và kép mạnh về phía mình. Khủng khiếp nhất là kẻ đang đứng ngoài không phải là Hân mà là một gương mặt quen thuộc mà chính cô cũng không bao giờ nghĩ có thể gặp lại.
***
-Cho cháu xuống đoạn này…
Hân bảo bác tài xế rồi đúng sẵn mở cửa.
Chiếc xe dừng lại trước cửa công viên. Hân nhìn chiếc xe đi xa rồi bước chân vào công viên. Mọi thứ không có gì là thay đổi. Bà Ana có lẽ cũng đã đi nơi khác rồi.
Hân vào 1 cửa hàng không có trẻ em vui chơi, bây giờ công viên không hoạt động nữa. Nó bị bỏ hoang đã lâu.Hân nhìn chiếc ghế và bộ bài trên bàn rồi lật một lá bài lên, hình như đây là loại bài đoán vận mệnh. Chợt có một người bước ra nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
-Xin chào! Tôi không cố ý chạm vào bài…
-ồ… Không! lâu rồi tôi mới có khách. Cô xem gì nào?…vận mệnh, tình duyên, hay là…
-Dạ! Tôi đang tìm người. Có lẽ tôi vào nhầm rồi…
-Cô tìm người này hả?_Anh ta giơ lên một tấm ảnh chụp bà Ana và cười.
-Đúng vậy! Anh có biết bà ấy ở đâu không?
-Trước hết…Tôi xin giới thiệu …tên tôi là Rik. Rất vui khi được gặp cô.
-Còn tôi là Ngọc Hân. Rất vui khi được gặp anh.
…***
-Nhược …Bằng…!
Quyên trào nước mắt.
-Cậu ấy còn sống, là thật hay là mơ đây. Quyên ôm chầm lấy Nhược Bằng mà khóc.
[Giết cô ta đi!]
Nhược Bằng nghe rõ trong đầu câu lệnh đó. Cậu lập tức đẩy Quyên Quyên ra và nhìn cô với ánh mắt đằng đằng sát khí. Quyên không hiểu, Nhược Bằng có gì đó rất lạ.
Đột nhiên cậu ta lấy tay bóp cổ Quyên và nhấc bổng người cô lên.
-Nhược bằng…sao lại…?_ Quyên ko thể thở nổi. Cậu ta ko phải là Nhược Bằng, ánh mắt của cậu ta tràn đầy vẻ độc ác. Cậu ta nhất định không phải là Nhược Bằng.
Quyên cào rách cả tay mà cậu ta vẫn không biểu hiện thái độ gì…Nó tự lành lại. chẳng nhẽ cậu ta đang bị điều khiển và đã trở thành người máy.
Nhược Bằng bỗng thấy đầu đau như búa bổ. Các dữ liệu đáng nhẽ phải được xóa đi rồi chứ. Nhưng sao đầu lại đau như vậy. Cậu buông tay ra khỏi cổ Quyên và ôm đầu với vẻ mặt đau đớn.
-Cậu…có chuyện gì đã xảy ra với cậu?
Quyên Quyên hoảng hốt hỏi trong khi vẫn còn sợ…
Nhược Bằng càng lúc càng đau dữ dội và cuối cùng ngất lịm đi.
33. LỘ MẶT SÁT THỦ HOA HỒNG
-Cô tưởng mình thông minh hơn tôi à?_Ông Long nhìn vào chiếc máy tính cười khả ố. Thì ra ông ta đặt sẵn camera theo dõi, giờ thì ông ta biết mật khẩu và…
Lạc Văn ngồi ở chiếc ghế gỗ đung đưa như chờ đợi một điều gì đó. Đôi mắt cậu nhìn ra phái cánh cửa và nó từ từ mở ra…Ánh sáng lọt vào, một dáng người nhỏ nhắn bước tới cạnh cậu.
-Cậu hãy rời khỏi đây đi! Tình hình gấp lắm rồi_Nguyệt vội vã nói. Ánh mắt như ẩn chứa điều gì khó nói.
-Cả hai chúng ta đi, được không?
Nguyệt lúng túng định nói gì nhưng lại thôi.
-Mở cửa đi, chúng ta sẽ cùng ra…mình sẽ tiễn cậu._Nguyệt kéo tay Lạc Văn ra phía cửa mặc kệ sự miễn cưỡng của cậu ta. Nhưng không ngờ khi cánh cửa vừa mở ra thì đập vào mắt hai người là ông Long.
-Nguyệt, đi đâu mà vội thế?
-Tôi…_Nguyệt cố lấy lại bình tĩnh. Lạc Văn thôi miễn cưỡng và chuyển sang thế chủ động dắt tay Nguyệt bước ra.
Ông Long hất hàm, một đám thuộc hạ bao vây lấy họ.
-Tôi cứ tưởng cô là một con chó trung thành, nhưng thật không ngờ lại là nuôi ong tay áo.
Nguyệt bắt đầu lo lắng và làm như không hiểu. Ánh mắt cô ngạc nhiên nhìn ông ta.
-Đừng vờ vịt nữa! cái hôm cô nói là trang điểm cho Tố Trinh, chính đêm đó cô đã bị bắn một phát đạn. Tôi đã nể tình chúng ta từng là người tình của nhau mà bỏ qua cho cô một lần nhưng mà lần này thì không thể tha thứ được nữa. Tôi có thể chặt tay hoặc cắt lưỡi của cô ra, nhưng tôi muốn cho cô một cơ hội.
-Ông nói gì vậy, tôi không hiểu…_Nguyệt đã bắt đầu nhỏ mồ hôi hột.
Ông Long cười khẩy đưa ra chiếc camera. Lạc Văn bàng hoàng, chẳng lẽ Nguyệt lại là thành viên mật của Tổ chức w. Vậy mà cậu cứ tưởng Nguyệt theo phe tổ chức Phi Ưng.
-Hãy nói danh sách thành viên tổ chức w cho ta đi! Ta sẽ coi như cô chưa từng phản bội.
Nguyệt nhìn hàng loạt nòng súng chĩa về phía mình, nhanh như cắt, cô cướp lấy một khẩu súng của tay đứng gần rồi bắn liên hồi vào mấy tên còn lại. Cuối cùng chỉ còn ông Long, Lạc Văn và cô. Chĩa súng vào ông Long, Nguyệt mỉm cười:
-Tôi sẽ bắt ông khai tất cả những người đứng sau vụ này!
-Hơi sớm đấy!_Ông Long hướng mặt về phía sau, Nguyệt cũng quay lại xem ông ta ám chỉ điều gì.
-Bỏ súng xuống!_Lạc Văn cầm súng chĩa vào đầu Nguyệt.
-Sát..thủ..hoa hồng!
-Xin lỗi!_Lạc Văn thở dài một hơi, câu nói chỉ đủ ình cậu nghe thấy.
-Cậu đã sống quá lâu trong vỏ bọc của một kẻ yếu đuối, từ đầu khi biết cậu là sát thủ hoa hồng tôi đã không tin.. nhưng giờ thì..tôi tin rồi._Từng lời của Nguyệt cứ như ngàn mũi dao cứa vào trái tim Lạc Văn.
-Không ngờ…cậu lại là chó săn cho ông ta..haha…
Lạc Văn nhìn Nguyệt đau đớn, tại sao Nguyệt lại ở phe đó, không thể như vậy được..
-Đủ rồi!_Ông Long nhìn hai người phẫn nộ.
-Mau khai ra, nếu không thì tôi sẽ giết cô và băm xác cho chó ăn đấy!
Lạc Văn trợn mắt nhìn ông Long.
-Cả ông cũng câm đi!
Ông Long giận sôi máu nhưng vẫn không dám làm gì vì Lạc Văn là thuộc hạ của chủ bang. Cậu ta còn có quyền cao hơn cả ông.
-Giả vờ nhân nghĩa làm gì nữa…tôi dù có bị vứt cho chó ăn hay bị hành hạ đến chết cũng sẽ không khai nửa lời._Nguyệt cười trong nước mắt.
Lạc Văn căng thẳng nhìn vào khấu súng, cậu không dám đối diện với Nguyệt..sợ cô ấy bị tổn thương…
Thấy Lạc Văn sơ hở, Nguyệt chụp lấy khẩu súng chĩa về phía cậu ta. Lạc Văn ngẩng đầu lên, mồ hôi đầm đìa trên mặt. Đúng lúc ấy, có một nhát gậy đập mạnh vào đầu khiến Nguyệt bất tỉnh.
-Bà Ana đã để lại 3 quân bài trước khi mất tích._Anh chàng có khuôn mặt chú hề giơ ra 3 quân bài tây.
-Anh nói bà Ana mất tích ư?_Hân nhìn ba quân bài trên tay Rik và nhăn mặt.
-Anh có mối quan hệ gì với bà ấy?
-ÔI! Sao cô có vẻ giống thám tử thế nhỉ?_Chàng hề cười nhăn và phán đoán.
Hân cần phaỉ hỏi câu này vì anh ta là người duy nhất biết bà Ana chính xác.
-Tôi không phải thám tử nhưng dù sao cũng cần biết. Bà Ana là thầy dạy múa của tôi._Hân nhìn thẳng vµo m¾t chµng hÒ vµ cÇu xin h·y nãi cho c« biÕt bµ Êy ®ang ë ®©u.
Hết rắc rối này đến rắc rối kia , bây giờ bà Ana cũng mất tích.
-Sao anh lại khẳng định là bà ấy đã mất tích , nhỡ bà ấy đi du lịch thì sao ?_Hân lại hỏi đầy ẩn ý .Nhưng chàng hề này có vẻ rất kín đáo và biết cách ăn nói như mấy tay buôn bảo hiểm PuDenSo.
-Bà ấy không nói đi đâu cả , tôi là 1 cộng sự của bà ấy .Thật khó tin nếu tôi cứ ăn mặc như 1 chàng hề. Nhưng thật sự tôi đã từng múa balê và giờ thì tôi làm thư kí cho bà ấy .
-Quân bài này … sao bà ấy lại …_Hân cầm 1 lá bài có hình 1 tòa nhà đồ sộ màu trắng và có hàng thường quân bao quanh. Tòa nhà nổi bật với 1 bức tượng hình đức mẹ đang ôm đứa con trong tay.Trên đỉnh tòa nhà là 1 chú đại bàng, à không là 1 con quạ .Nhưng tại sao nhà thờ lại có quạ , nơi đó vốn nổi tiếng linh thiêng và không tồn tại cái chết chóc .
-Quạ là biểu tưởng cũa cái chết .Bà ấy đã bốc 3 quân bài vào tối hôm trước.
Hân lại nhìn quân bài thứ 2 .Trong hình là 1 phụ nữ mặc đồ thời Phục Hưng với mảnh vải trắng trên đầu và bộ váy cũ dành cho nô tì đang hốt hoãng cầm thanh kiếm xuyên qua bụng mình.
-Những quân bài này có ý nghĩa gì ?Hân nhìn quân bài cuối cùng .
-Cuộc chiến của thiên thần và cái chết. _ Chàng hề giải thích .
Điều Hân chú ý là cả 3 quân bài đều có 3 chữ số giống nhau : 165.
-Những kẻ bốc phải quân bài thứ 3 đều chết ngay sau hôm đó , và bà ta đã bốc phải quân bài đó.
Hân chẳng thèm tin mấy chuyện bói toán . Chỉ là họ đoán vớ vẩn để lừa mấy người mê tín mà thui.
-Xin lổi! Nhưng chẳng lẽ anh lại tin vào mấy lá bài đó.
Chàng hề cười !
-Vậy để tôi đoán vận mệnh của cô nhé!Bốc 3 lá bài lên đi!
Hân miễn cưỡng rút 3 lá bài từ bộ bài tây .
-Lá bài có hình quỹ và hiệp sĩ . . . có vẻ cô đang đơn độc. Lá bài thứ 2 là 1 bông hồng đen . . . có thể ai đó ở bên cạnh cô đang gặp nguy hiểm và cô không thễ cứu họ .Lá bài thứ 3 là cuộc giao chiến của ác quỹ và thiên thần ._Tên hề bỗng hạ giọng . Hắn lo lắng điều gì đó .
Hân cũng bị thuyết phục 1 phần , vì đúng là cô đang đơn độc , đúng là Lạc Văn đang gặp nguy hiểm . -Bây giờ là mấy giờ ?_Tên hề hỏi gấp gáp .
Hân vội lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra :
-“ 18h30 tối “ .Có chuyện gì vậy ?
-Cô có 24 giờ! 24 giờ để giải cứu chính mình . Nếu 18h30 tối ngày mai cô không chết thì có nghĩa là cô đã vượt qua cơn nguy hiễm . 18h30 ngày mai .
-Nhưng … nguy hiểm …
…* * *
-Ngài nói thống đốc không cung cấp đủ tiền cho chúng tôi , nên tôi buộc lòng phải đi theo các ông …_Bà Ngân nói khẽ qua điện thoại
-Con tôi sẽ được mổ chứ?
Đầu đây bên kia vang lên tiếng ngọt sớt .
-Dĩ nhiên rồi!Bà thật biết cách lựa chọn .5 000 000 USD sẽ được gửi vào tài khoản của bà !
-Được!
Rồi bà ta cúp máy .Trở lại cái máy tính và đánh vào cái máy đó vài dòng anh sách thành viên tỗ chức W.
…* * *
Ông Long đánh mạnh vào tường .
-Chó chết ! Ranh con vắt mũi chưa sạch _Ông ta nhìn vào màn hình máy tính , lập tức mặt ông lại chuyển thành vui mừng .
-Mày định đỗ tội cho con tao sao “ Camera vụ ông thủ tướng bị ám sát “.Mày làm thế là có ý gì? Định chơi tao sao ?
Thằng xoăn vẻ mặt hớn hở đẩy cửa bước vào . Rồi hắn ngó xung quanh .Không có ai ở đó nên hắn mới dám nói :
-Thưa ngài ! Kho hàng 67 còn 300 gói . Có chuyển hết hàng không ạ ?
Ông Long cười khanh khách .
-Nếu không có tình với ta thì ta cũng không cần đối nghĩa với ông nữa .Chúng ta sẽ chuyển 150 gói .
Thằng xoăn lấy làm băn khoăn:
-Nhưng … như vậy là .
-Hừ ._Ông Long lườm thằng xoăn 1 cách lạnh lùng đến đáng sợ , làm hắn chỉ biết ậm ừ nghe theo .
…* * *
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!