Những chuyện kì bí của Stine (Con vượn bơi trong bể kính) - Chương 09 - 10 - 11 - 12 - 13 - 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
235


Những chuyện kì bí của Stine (Con vượn bơi trong bể kính)


Chương 09 - 10 - 11 - 12 - 13 - 14



9.

Scott chộp lấy cuốn sách hướng dẫn về vượn bơi để trên bàn và lật nhanh các trang. Những con vượn bơi liệu có thể ra khỏi bình của chúng không? Nó tự hỏi. Nó không tin là được.

Glen hỏi:

– Trong đó có phần nào nói về chuyện gì sẽ xảy ra nếu một thằng ngốc không dùng nước cất không?

– Cậu định nói gì?

– Tớ định nói là chúng ta không bàn về việc Mac trèo ra ngoài rồi lại trèo vào bể, mà tất cả là do cậu đã lấy nước ở hồ Fear.

Scott khăng khăng.

– Chính điều đó đã làm Mac trở nên tuyệt vời hơn những hạt bụi trắng kia. Và chúng ta sẽ chỉ có những con vượn bơi bé tí tẹo tèo teo nếu chúng ta làm theo hướng dẫn.

Scott lại nhìn Mac. Và lần này thì mắt nó mở to đến mức trợn ngược lên trước những gì nó nhìn thấy.

Con vượn bơi đang mải mê xếp những đồng xu lên trên cái gọt bút chì. Scott la lên:

– Tớ không thể tin vào những gì nó đã làm, nhưng chúng ta phải lấy đồ của tớ ra khỏi cái bể kính này ngay.

Glen nói:

– Cậu đi mà lấy. Đó là đồ của cậu chứ.

Scott không muốn thò tay vào nước. Nó không biết Mac sẽ làm gì. Nhưng nó muốn lấy cái đồng hồ và đồng đô la bạc ra khỏi đó. Vì vậy nó chẳng có cách nào khác.

Nó quyết định lấy cái đồng hồ ra trước. Mac không ở gần đó.

Scott hít một hơi thật sâu và thò tay vào bể kính. Nó chộp lấy cái đồng hồ và rút vội tay ra.

Scott cười toe toét và ve vẩy cái đồng hồ trước mặt Glen. Những giọt nước bắn cả vào mặt bạn. Nó nói:

– Bây giờ đến lượt cậu. Trừ phi cậu nhát quá.

Glen lấy ống tay áo lau nước trên mặt và nói:

– Tớ chẳng phải là người muốn những đồ vật ấy. Thế thì tại sao tớ phải lấy?

Scott thò tay đến chỗ đồng đô la bạc. Nó đã bớt sợ hơn.

Nó thò tay ra và chộp…

Những ngón tay nó đau buốt khi Mac bám lấy và trèo lên. Đau quá!

Những ngón tay buốt nhói.

Mac cắn tay Scott với những cái răng sắc như dao cạo.

10.

– Giúp tớ với! Nó cắn tớ! – Scott gào lên.

Mac cắm những cái vuốt sắc của nó vào tay Scott, cảm giác như hàng ngàn mũi kim nóng, nhọn đâm vào tay nó vậy. Máu rỉ ra trên tay nó.

Scott giận dữ vung vẩy tay, cố rũ Mac ra. Nhưng Mac chỉ cắn sâu hơn.

Mac bám vào gấu tay áo của Scott. Scott có thể cảm thấy rõ là Mac đang di chuyển. Nó đang trèo lên. Nó cắm những cái vuốt sắc vào cánh tay Scott.

– Giúp tớ với! Lấy nó ra đi! Lấy nó ra ngay. Tớ cảm giác như mình đang bị đốt trong đống lửa ấy! – Scott nhảy lên nhảy xuống. Nó đánh mạnh vào Mac qua lần áo.

Glen kêu lên:

– Có chuyện gì xảy ra với cậu mới được chứ?

Scott nói:

– Mac đang ở trong ống tay áo tớ.

Glen nhắc lại, giọng hoàn toàn không tin tưởng.

– Nó đang ở trong ống tay áo cậu? Thật là lố bịch.

Scott lại hét lên:

– Lấy nó ra đi.

Glen gắt lại:

– Cởi áo ra.

Scott vội vàng kéo cái áo lên qua cổ và cởi ra.

Nó nhìn xuống tay mình.

Không có Mac ở đó.

Nó đoán rằng Mac ở đâu đó trong áo của nó. Nhưng nó đã nhầm.

– Đừng động đậy! – Glen bảo Scott. Nó nhìn chằm chằm vào ngực Scott.

Scott nhìn xuống và nhìn thấy Mac đang treo toòng teng trên ngực áo phông của nó. Mac cũng chằm chằm nhìn lại nó.

– Lấy nó ra khỏi người tớ ngay!

Glen đi đến gần hơn. Nhưng chỉ là để nhìn cho rõ hơn:

– Tuyệt thật!

Glen nói, ngắm nghía Mac từ một khoảng cách an toàn qua vai Scott.

– Ái chà chà, nó lại còn cười với tớ nữa chứ.

Glen tiếp tục:

– Thật là chuyện hoàn toàn ngạc nhiên. Chắc chắn là nó có những cái răng rất sắc đấy. Nó cắn sẽ đau lắm. Tớ không đụng vào nó đâu.

Scott không thể đứng với Mac bám chặt trước ngực thêm một phút nào nữa. Cứ như là đang cầm con vật nguy hiểm như nhện đen Châu Phi ấy. Scott dịch dần tay mình về phía con vượn bơi. Mac thận trọng nhìn nhưng vẫn không động đậy.

Khi đầu ngón tay của Scott chạm vào Mac thì nó rất ngạc nhiên trước cảm giác mà mình nhận được. Lông của Mac cũng giống như lông của các con thú khác. Mặc dù nó bị ướt và bết vì nước nhưng vẫn rất êm. Scott chắc rằng nếu khô thì nó sẽ mềm mại lắm.

Bất chợt Scott không còn cảm thấy sợ nữa. Nó vuốt ve tay mình trên lưng Mac để nựng nó. Còn Mac thì có vẻ như rất thích điều đó. Nó tựa vào tay Scott và cọ cọ người vào đó, miệng rít lên khe khẽ.

Glen nói:

– Để tớ vuốt nó một cái.

– Được rồi. Bây giờ thì cậu lại muốn đụng vào nó cơ đấy!

Scott lặng yên quan sát Glen vuốt ve Mac.

Glen thừa nhận:

– Lông nó rất mượt. Tớ không bao giờ nghĩ được chúng ta lại có được chuyện thú vị thế này khi đặt mua những con vượn bơi bé tí đâu.

Scott nhắc:

– Đúng ra là cậu nghĩ rằng chúng ta sẽ không được gì cả.

Glen thay đổi đề tài:

– Cậu có chắc là nó sẽ không sao khi ra khỏi nước không?

Scott nhún vai:

– Nó có vẻ ổn. Hơn nữa không phải chúng ta nhấc mà nó tự ra đấy chứ.

Với Mac vẫn bám chặt trên ngực áo, Scott nhẹ nhàng ngồi xuống sàn. Nó vẫn tiếp tục vuốt ve Mac.

Glen ngồi ở phía đối diện. Mac nhảy khỏi áo Scott và đứng giữa hai đứa.

– Nó đang chuẩn bị làm gì đây? – Scott tự hỏi. – Nhưng Mac chỉ hết quay nhìn đứa này đến đứa kia như chờ xem chúng làm gì trước đã.

Glen gợi ý:

– Có lẽ nó muốn chơi đùa.

– Cậu sẽ chơi kiểu gì với một con vượn… – Nhưng trước khi nói hết thì Scott nảy ra một ý.

Scott nhặt lấy trái bóng cao su mà Mac ném ra khỏi bể kính lúc trước. Nó đẩy nhẹ quả bóng về phía Mac. Mac nhìn quả bóng trong giây lát rồi chuyển sang nhìn Scott. Rồi nó làm đúng như Scott hi vọng. – Nó nhặt quả bóng lên rồi ném trả lại. Scott bắt hụt quả bóng để quả bóng đập đến bộp vào ngực. Nó mạnh như một cú đấm làm Scott ngã nhào xuống sàn.

– Tớ không thể tin được là nó lại khỏe đến thế.

– Ừ. Đau quá! – Scott trả lời, tay xoa xoa ngực.

Glen bênh Mac:

– Đấy chỉ là một tai nạn do vô tình thôi.

Scott nói:

– Tớ biết nhưng vẫn thấy đau quá.

Glen nhặt quả bóng và lăn về phía Mac. Mac nhặt lên và quẳng trả lại.

Scott reo lên:

– Thật tuyệt quá!

Mac có vẻ thích chơi bóng. Có lúc nó ném về Scott, có lúc về phía Glen, có lúc ném quả bóng qua chúng làm hai đứa phải chạy đi nhặt. Nhưng khi Scott và Glen cố gắng bắt nó đi nhặt bóng thì Mac từ chối. Nó ngồi yên và đợi cho một trong hai đứa đi nhặt.

– Này, cậu có nghĩ là Mac đang co lại không? – Scott hỏi khi đi nhặt bóng cho Mac.

– Đúng vậy. Trông nó có vẻ nhỏ bé hơn.

Scott nhẹ nhàng lăn quả bóng về phía Mac. Nhưng không thèm để ý. Nó chầm chậm bò trở lại bàn học của Scott. Và như một con bọ, nó trèo lên thành bể kính, nhảy vào trong.

Scott đứng nhìn Mac nổi trên mặt nước. Nó bảo Glen:

– Nhìn kìa. Nó lại bắt đầu to ra rồi. Tớ đoán là nó không ra khỏi nước được lâu đâu. Nó sẽ bị teo đi nếu ra khỏi nước lâu.

Glen cầm cái áo khoác lên rủ:

– Thôi để cho nó nghỉ đi. Sao chúng mình không đến hội chợ và chơi trò chơi viđêô “Cuộc đua sấm sét” nhỉ?

Scott cũng cầm áo khoác của nó lên và nói.

– Sao cậu lại muốn chơi trò đó? Cậu luôn bị thua trong trò chơi “Cuộc đua sấm sét” cơ mà. Cậu không thể khá lên trong trò chơi đó được.

– Thì cậu cũng liên tục thua đấy thôi. – Glen vừa trả lời, vừa đi khỏi phòng.

Scott nhấn mạnh:

– Cứ lần nào cậu nhấn cần ga là y như rằng cậu bị đâm và nổ tung lên.

Scott nhìn quanh phòng tìm cái mũ bóng chày. Kia rồi, nó được treo ở ghế trên bàn học, gần ngay cái bể kính của Mac. Scott chộp lấy và chụp lên đầu.

– Đúng, nhưng lý do duy nhất để cậu không bị đâm là cậu chạy có năm dặm trên một giờ thôi. – Glen bảo bạn khi hai đứa xuống đến nhà dưới.

Rồi nó hét tướng lên:

– Ai đến bến xe buýt đầu tiên thì được chơi lượt đầu tiên.

Nó đẩy cửa ra trước Scott và chạy vọt ra đường.

– Chỉ có cách duy nhất cậu đối xử với tớ là bằng cái thói xấu chơi của cậu. Đồ tồi! – Scott nói và chạy theo.

Đột ngột nó dừng lại:

– Này, đợi đã. Bể kính của Mac vẫn chưa có nắp. Chúng ta phải quay lại và kiếm cái gì đó đậy vào đã.

Glen quay đầu lại nhưng chân vẫn chạy ra bến xe buýt, nó hét lên:

– Đừng lo. Mac vẫn còn ở đó. Chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.

11.

– Cẩn thận! – Glen hét tướng lên. – Mắt cậu để đi đâu vậy chứ?

Nhưng muộn quá rồi. Scott đã không thể kiểm soát nổi trò chơi đua xe nữa. Nó nhắm tịt mắt lại khi xe nó chuẩn bị đâm vào tường. Tiếng nổ do xe đâm gây ra bao quanh nó.

“Cuộc đua sấm sét” là trò chơi hay nhất trong phòng chơi trò chơi điện tử. Ghế của xe cứ nảy lên như thể cái xe đang mở hết tốc độ trên đường đua. Màn hình khổng lồ đặt trước xe và những cái loa lớn khuếch đại tiếng động làm cho mọi thứ trở nên giống như thật.

– Để tớ chơi một lần nữa. – Scott bảo Glen.

Nó cảm thấy rất vui và hầu như quên béng mất Mac.

Hầu như thôi.

Nó không thể không cảm thấy hối tiếc vì đã không dùng nước cất tạo ra những con vượn tí hon. Nó sợ việc dùng nước ở hồ Fear sẽ làm cho Mac trở nên… một cái gì đó rất tệ hại.

Glen trả lời:

– Không. Đến lượt tớ chứ?

Scott vẫn không chịu nhường ghế lại:

– Từ từ đã. Tí nữa tớ sẽ cho cậu chơi hai lần.

Glen nói:

– Ừ, nhưng đây là cái phiếu cuối cùng. Đây là lượt chơi của tớ chứ.

– Nếu cậu đi xếp hàng hai lần tớ sẽ xếp cho cậu. – Scott nói.

Scott thò tay vào túi quần tìm phiếu. Không may rồi. Nó tìm túi áo.

Nhưng thay vì tìm thấy phiếu, Scott lại thấy thứ khác. Thứ mà nó không hề đút vào.

Nó hoàn toàn không thuộc về túi áo của Scott. Nó ươn ướt, nhớp nháp như một cuộn giấy ăn ngấm nước.

Và rồi nó động đậy.

– A!… A!… A! – Scott hét lên và rút vội tay ra khỏi túi.

Glen ngạc nhiên hỏi:

– Có chuyện gì à?

Nhưng nó chẳng phải chờ câu trả lời lâu.

Mac trèo ra khỏi túi áo của Scott và đứng trên vô lăng.

Nó có vẻ nhỏ hơn – Scott hiểu, vì chúng đã ở phòng viđêô khoảng một tiếng đồng hồ rồi.

Scott cúi xuống để nhấc Mac lên. Nhưng Mac rất nhanh, nó nhảy vào trong ôtô và chui vào hộp đút tiền.

Glen thở hổn hển:

– Ôi, trời ơi! Làm sao lôi được nó ra khỏi đây bây giờ?

– Tớ không biết. – Scott trả lời, mắt nhòm vào khe bỏ tiền.

– Có thể làm thế này sẽ được. – Glen nói. Nó đút một đồng xu vào và nhấn nút.

Mac vẫn không chui ra. Nhưng cái phiếu chơi thì ra.

– Tuyệt! – Glen nói và cúi nhặt cái phiếu.

Nhưng trước khi nó kịp nhặt thì một cái phiếu khác chui ra.

Và một cái khác.

Một cái khác nữa.

Rồi liên tục, phiếu chơi đổ ra từ cái máy.

– Ôi, không! – Scott rên lên cố gắng đẩy những cái phiếu trở lại. – Có thể Mac đã làm hỏng cái máy rồi.

Glen hất tay Scott và thế là phiếu chơi lại thi nhau chui ra. Glen kêu lên sung sướng khi nhặt được đầy hai tay phiếu:

– Chẳng có vấn đề gì đâu. Thậm chí lại còn tuyệt nữa.

Bỗng một giọng trầm, nghe đã biết là kẹt xỉ, cất lên từ phía sau chúng:

– Này, hai cậu làm cái trò hề gì ở đây vậy?

Scott và Glen quay về phía có tiếng nói.

Scott thì thầm:

– Ôi! Đó là ông chủ Bruno lớn. Ông ta đang đi đến đây đấy.

12.

– Chúng ta phải chuồn khỏi đây thôi. – Scott nói.

Ông chủ đang lách qua đám đông tiến lại gần hơn, gần hơn nữa.

Glen hỏi:

– Thế còn Mac? Chúng ta không thể bỏ nó lại đây được.

Như thể nghe được lời Glen nói, con vượn bơi chui ra khỏi hộp đút tiền nhanh như khi nó chui vào.

– Nó đây rồi! – Scott kêu lên và chỉ vào Mac.

Scott định bắt nó nhưng Mac rất nhanh. Nó nhảy từ nóc hộp đút tiền xuống và chạy biến.

Scott và Glen đuổi theo sau Mac. Scott liếc qua vai mình thở phào nhẹ nhõm. Ông chủ không đuổi theo chúng. Ông ta đang bận thu nhặt những cái phiếu chúng vứt lại đằng sau.

Đó là tin tốt. Còn tin xấu là Mac đã biến mất trong một rừng chân. Chân của bọn trẻ chơi điện tử. Chúng đang la hét, nhún nhảy. Chân chúng co lên giậm xuống đầy kích động, chúng nện thình thịch xuống sàn. Mac mất hút trong số đó.

Chẳng ai chú ý đến Mac khi nó chạy chữ chi, luồn lách trong đám đông.

– Cẩn thận! – Scott hét to khi một thằng cao to, cơ bắp cuồn cuộn suýt nữa thì giẫm Mac bẹp gí.

Mac biến đâu mất khi Scott chạy đến gần.

– Mày cẩn thận thì có. – Thằng kia nói và xô Scott thật mạnh.

Scott ngã vào Glen phía sau. Hai đứa ngã lăn cù ra sàn. Lúc chúng đứng lên được thì chẳng thấy tí dấu vết nào của Mac nữa.

Scott kêu lên:

– Ôi, không! Nó đâu rồi?

Glen trả lời:

– Tớ chẳng thấy nó đâu cả.

Cái máy bắn bi gần chỗ Scott đột nhiên tự chạy.

Những viên bi bắt đầu chuyển động trong cái máy.

Đèn nhấp nháy liên tục.

Chuông kêu lanh lảnh.

Còi huýt inh ỏi.

Scott cảm thấy bàng hoàng sợ hãi khi nó biết đích xác Mac đang ở đâu.

Nó chắc chắn Glen cũng đang nghĩ như nó, Glen đứng tựa người vào nó, mắt liếc về phía cái hộp đút tiền.

Scott hỏi:

– Cậu có nhìn thấy gì không?

Những viên bi bắt đầu bắn ra nhanh hơn, rồi nhanh hơn nữa. Cái cần hãm nảy lên rất mạnh. Nó biến mất dưới dây đai truyền rồi lại hiện ra. Chuông càng kêu to hơn khi bi bắn ra càng nhiều, bi bắn ra xung quanh, máy giật đùng đùng. Trông nó cứ như thể chuẩn bị phóng lên ấy.

Glen cố gắng nhìn qua khe đút tiền, nhưng cái máy cứ nảy lên đùng đùng không nhìn được. Một đám đông bọn trẻ xúm lại xem và khi khói bay lên từ trên nóc máy, một đứa kêu lên:

– Nó chuẩn bị nổ đấy!

Rồi đột nhiên tất cả đèn ở cái máy tắt ngấm. Những viên bi sắt ngừng chạy. Chuông, còi cũng im bặt. Và từ đáy của cái máy – Mac chui ra.

Khi Scott chuẩn bị đuổi theo Mac thì một cánh tay đầy lông túm lấy vai nó. Đau điếng! – Đó là ông chủ Bruno lớn.

Ông ta gầm lên:

– Có chuyện gì ở đây thế này?

Rồi ông ta nhìn xuống và thấy Mac. Móng của Mac đang bị mắc vào khe ván sàn gỗ. Nó đang cố gắng để thoát ra.

Bruno lớn nheo mắt lại. Scott hiểu ông ta không tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.

Bruno ngẩng mặt lên và gí sát khuôn mặt phì nộn của ông ta vào mặt Scott. Hơi thở nóng rực, hôi hôi của ông ta phả đầy mũi nó. Ông ta gầm lên:

– Vật cảnh không được vào đây!

Và ông ta nhấc bàn chân to bè lên.

Scott liếc về phía Mac. Nó đang uốn, vặn, cố rút móng ra khỏi khe ván gỗ.

Scott kinh hoàng nhìn Bruno hạ bàn chân đen sì xuống.

Xuống…

Xuống người Mac.

Để gí bẹt nó xuống sàn – mãi mãi.

13.

Scott giơ tay lên và lấy hết sức đẩy Bruno lớn. Ông chủ phòng chơi điện tử loạng choạng lùi lại và cố giữ thăng bằng.

Glen nhanh chóng nhấc Mac ra khỏi sàn.

– Bắt được nó rồi. – Glen hét to với Scott. Nó đút Mac vào túi áo và hai đứa cắm đầu cắm cổ chạy.

Khi chúng chạy ra khỏi phòng chơi viđêô chúng còn nghe rõ tiếng Bruno lớn ngã đánh rầm một cái xuống sàn.

Scott nói to khi hai đứa chạy ra bến xe buýt:

– Thế là chúng ta không quay lại đây được nữa rồi.

– Chắc chắn là thế. – Glen thở hổn hển trả lời.

Scott vẫn chưa hết run khi ngồi trên xe buýt về nhà. Nó chẳng buồn nói chuyện và Glen cũng thế.

– Chúng ta làm gì với Mac bây giờ? – Cuối cùng Scott lên tiếng khi hai đứa đã an toàn ngồi trong phòng nó.

Glen nhún vai:

– Chúng ta có thể làm gì được? Chả lẽ lúc nào cũng kè kè bên nó à?

Scott quả quyết:

– Được, từ bây giờ Mac phải ở yên trong bể kính và chúng ta sẽ làm cái nắp cho nó.

Glen thò tay vào túi và lôi Mac ra.

Nó kêu lên:

– Có chuyện gì xảy ra với nó vậy? Trông Mac thật tội nghiệp.

Đúng thế – Scott nghĩ – Mac co rúm lại, nhăn nheo như một quả mận khô. Nó co lại chỉ bằng nửa con bọ hung. Scott nhìn vào mặt nó. Mắt nó trũng sâu xuống. Môi nó nứt nẻ, cong tớn lên, hàm răng lởm chởm thò ra. Trông nó thật giống như miếng bọt biển khô với những cái gai nhọn cắm lên.

Khuôn ngực bé nhỏ của nó phồng lên xẹp xuống, nó thở khò khè cố hớp hớp không khí. Scott không thể không cảm thấy thương hại cho nó. Scott đón lấy Mac từ tay Glen và nhẹ nhàng đặt nó trở lại bể kính.

Và đúng cái lúc Mac chạm vào mặt nước, một chuyện đã xảy ra.

Mac bắt đầu thay đổi.

Thay đổi thành một thứ khác – một thứ mà thậm chí ngay cả bọn trẻ quen sống ở phố Fear cũng không thể nào tin được.

14.

– Không! – Glen hét tướng lên.

Scott luống cuống hất đổ cái bể kính khi nó lùi lại. Chết rồi. – Nó thầm kêu khổ trong lòng.

Mac vẫn đang thay đổi.

Nó trở nên đen hơn. Lớp lông trên toàn thân nó trở nên dài và dày hơn. Hai tay nó phồng lên, to hơn, mạnh hơn. Hai chân nó đập mạnh và dài ra. Thậm chí ngay cả hai cánh trên lưng nó cũng bắt đầu dài ra và trông càng giống cánh những con khỉ trong phim. “Thầy phù thủy lừng danh”.

Khi Mac ngừng thay đổi, nó đã to hơn một con chuột. Lớn hơn rất nhiều. Nó bằng cỡ một con thỏ.

Glen hỏi:

– Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Mac cứ tiếp tục lớn? Sẽ thế nào nếu nó lớn bằng một con khỉ thật, thậm chí là một con Gôrila?

Scott cố gắng thuyết phục Glen cũng là để trấn an mình:

– Không có chuyện đó đâu, Glen. Nhưng tớ phải nói với cậu là tớ không hề muốn nó chạy rông như thế.

Glen trả lời:

– Tớ biết. Đó không phải là lỗi của cậu.

Scott lấy quyển từ điển to tướng từ trên giá sách xuống và đặt làm nắp bể kính. Nó chừa một khe hở đủ để không khí chui vào.

Glen tuyên bố:

– Nó sẽ không thể chui ra ngoài được nữa.

– Ối! – Glen kêu lên.

– Cái gì vậy? – Scott hốt hoảng nhìn về phía Mac.

Glen nói:

– Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi. Nếu tớ không về nhà bây giờ thì mẹ tớ sẽ mắng chết.

Glen chạy ra khỏi phòng.

Scott tiễn bạn xuống nhà dưới. Khi xuống đến tầng một nó nhìn thấy Kelly. Chị nó đang uốn éo đi quanh phòng khách khoe cái váy màu hồng giả như một người mẫu hay kiểu gì đó đại loại như thế.

Scott thì thào với Glen:

– Mẹ tớ may cái váy này cho lớp học nhảy ngu ngốc mà chị ấy chuẩn bị tham dự đấy.

Đó cũng là tất cả những gì mẹ nó nói. Buổi học nhảy đầu tiên của Kelly. Mẹ nó lúc nào cũng quan trọng hóa những cái gì xảy ra lần đầu tiên, giống như lần đầu tiên nó đi chơi xa khỏi nhà vậy. Nhưng thôi được rồi – Scott nghĩ – Đó mới chính là điều quan trọng.

Glen cắt ngang suy nghĩ của nó:

– Cứ làm như là tất cả mọi người sẽ cùng nhảy với chị ấy vậy.

– Ừ, gần như thế.

– Chào bác Adams, cháu về đây ạ. – Glen chào mẹ Scott khi đi ra cửa.

– Về nhà cẩn thận nhé. – Mẹ nói không liếc ra. Mẹ đang cố gắng để ghim cái gấu váy trong khi Kelly cứ nhún nhảy, xoay người. Mẹ bảo:

– Đứng im nào Kelly.

Kelly ngừng múa may nhưng lại bắt đầu lúc lắc cái đầu. Nó cuốn mớ tóc sáng màu lên thành búi trên đỉnh đầu. Nó hỏi:

– Mẹ nghĩ con nên để tóc kiểu nào? Thế này hay thế này? – Vừa hỏi nó vừa cuốn tóc thành kiểu khác.

Mẹ nói:

– Mẹ nghĩ là con nên thả tóc xuống. Tóc con rất đẹp. Sẽ rất tiếc nếu không buông nó xuống.

– Phát khiếp lên được. – Scott lầm bầm khi nó quay lại phòng khách.

Kelly quát lại:

– Im đi! Em chỉ là nhóc con rắn mặt, khó bảo thôi.

Nhóc con! Scott ghét từ đó nhất trên đời. Kelly chỉ lớn hơn nó có một tuổi, một tuổi đáng ghét. Nhưng chị ấy luôn đối xử với nó như thể chị ấy đã trưởng thành còn nó là một đứa bé con ấy.

– Đồ phù thủy xấu xí! – Nó hét trả lại.

Mẹ mắng:

– Scott! Đủ rồi đấy!

Mẹ đính nốt một mũi ghim nữa vào váy của Kelly và bảo:

– Được rồi. Mẹ đã làm xong rồi đấy! Con lên gác thay ra đi.

Scott phàn nàn:

– Mẹ lúc nào cũng bênh chị ấy.

Mẹ nhìn nó chằm chằm một lúc lâu như thể mẹ sắp nổi giận đến nơi. Nhưng mẹ không thế. Mẹ bình tĩnh nói:

– Con thử nghĩ xem, mẹ biết dạo này mẹ quan tâm nhiều đến Kelly nhưng buổi học nhảy rất quan trọng đối với chị con. Nếu nó không có cái váy nó đã nhìn thấy ở hội chợ thì mọi người khó mà yên được với nó.

Điều đó hoàn toàn đúng. Kelly đã kéo mẹ đến hội chợ cả triệu lần để tìm một cái váy vừa ý. Và cuối cùng đã tìm được. Nhưng mẹ không mua nó. Mẹ bảo giá của nó đắt ngang với một cái xe hơi mới. Vì vậy mẹ cố gắng may nó.

Đồng hồ trong bếp gõ lên mấy tiếng.

– Thôi chết. Suýt nữa thì mẹ quên chuẩn bị bữa tối.

Mẹ nhảy xuống khỏi đi văng và đi vào bếp.

Scott đi ngay lên gác, trốn khỏi mẹ và chị – trước khi mẹ kịp sai nó dọn bàn hay làm cái gì đó.

Scott lầm bầm khi đi vào phòng.

– Kelly cứ nghĩ là mình đẹp khi chị ấy chuẩn bị dự lớp học nhảy ngu ngốc trong một cái áo xấu hoắc.

Nó đứng trước gương ở tủ quần áo và bắt chước Kelly, nó cố giở giọng thật ẽo ợt cho giống chị mình:

– Con nên để tóc kiểu nào đây?

Scott cố túm mớ tóc ngắn trên đầu nó cho giống kiểu Kelly làm.

– Kiểu này?

Nó gí sát mặt vào trong gương.

– Hay kiểu này?

Nó chuẩn bị bắt chước tiếp thì có cái gì đó trong gương khiến nó chú ý. Một cái nhắc nó nhớ rằng nó còn có mối lo lắng khác lớn hơn là chuyện về Kelly.

Cuốn từ điển làm nắp bể kính không còn đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN