Những chuyện kì bí của Stine (Con vượn bơi trong bể kính)
Chương 15 - 16 - 17 - 18 - 19
15.
Mắt Scott nhìn lướt khắp phòng.
Nó đây rồi.
Cuốn từ điển.
Các trang mở ra và nhàu nát đang nằm ở trên sàn.
Scott nhặt nó lên và đặt trở lại trên bể kính. Nó lầm bầm một mình:
– Mình không thể tin được.
Rồi nó với tay lấy cuốn dày nhất trong bộ bách khoa toàn thư và đặt lên trên cuốn từ điển. Nó chừa một khe nhỏ hơn lúc trước cho Mac thở.
Giờ phải có phép lạ thì Mac mới ra ngoài được. – Scott nghĩ.
Scott đi về giường mình. Nó không muốn rời mắt khỏi con vượn bơi.
Nó tựa đầu vào thành giường và quan sát Mac. Khi mẹ nó gọi xuống ăn tối nó bảo rằng nó không được khỏe, nó đau dạ dày. Không có cách gì kéo được nó ra khỏi phòng – đến khi nó phải chắc chắn là Mac không thoát ra được.
Scott quyết định thức cả đêm và kiểm tra bể kính 15 phút một lần. Thậm chí nếu phải lấy tăm chống mí mắt để thức thì nó cũng làm.
Cứ mỗi lúc Scott trở dậy kiểm tra bể kính Mac lại vẫy vẫy nó. Con vượn bơi lúc này trông hoàn toàn vô hại nhưng Scott chẳng tin thế.
Nó liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là 11 giờ 45 phút. Đúng nửa đêm Scott sẽ phải dậy để kiểm tra lại Mac một lần nữa. Nhưng rồi nó ngủ thiếp đi. Ngủ rất say.
Scott không cảm thấy an toàn khi ở một mình với Mac. Nó nghĩ đến những rắc rối mà Mac đã gây ra ở hội chợ. Chuyện đó khá kỳ quặc. Rồi nó nhớ đến lúc lớp lông trên người Mac thay đổi, Mac đã lớn lên gấp đôi ngay trước mắt nó – Chuyện đó thật sự là rất kỳ quặc.
Khi Scott kiểm tra lại đồng hồ lần nữa thì đã quá nửa đêm. Mình đã ngủ quên – Scott nghĩ khi ngồi dậy trên giường. Nhưng nó không đến kiểm tra Mac. Nó thậm chí không liếc mắt về phía bể kính.
Scott mặc quần áo, đi giày vào và ra khỏi nhà. Nó đi thẳng đến hồ Fear. Nó không muốn đi. Nhưng nó không thể cưỡng lại được. Cứ như thể là cái hồ đang gọi nó, bắt nó phải đi, kiểm soát mọi suy nghĩ của nó vậy.
Nó đi qua rừng như người mộng du. Rừng rất tối và yên ắng. Hoàn toàn yên ắng.
Thật rùng rợn. – Nó nghĩ – Không ai nên đi ở đây, lại đi một mình giữa lúc nửa đêm cả.
Nó cố gắng quay lại. Nhưng mọi con đường mà nó rẽ sang đều rất lạ so với nó. Hơn nữa, tất cả mọi con đường đều dẫn đến một nơi… Tất cả đều dẫn đến hồ Fear.
– Bạn có đủ quyền năng để tạo nên những điều kỳ lạ trong cuộc sống! – Những lời đó vang vọng xuyên qua bóng tối khi Scott nhận ra mình đang tiến đến gần, gần hồ Fear hơn.
Nó tưởng tượng ra những tiếng đó à? Hay đó chỉ là những tiếng đọng lại trong đầu óc nó? Scott không thể đoán chắc được. Nhưng nó có thể chắc chắn về một thứ – Nó không có đủ sức để quay lại. Có cái gì đó bắt nó phải đi tiếp.
Và rồi đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, cả bầu trời sáng bừng lên đầy ánh chớp. Và tiếng sấm thì ầm ầm trên đầu nó.
– Bạn có đủ quyền năng để tạo nên những điều kỳ lạ trong cuộc sống! – Những tiếng đó lại cất lên. Chỉ có điều lần này to hơn. Và hình như nó vọng đến từ… từ dưới hồ.
Scott xoay người quay lại. Nhưng một lực vô hình lại bắt nó phải quay lại và đẩy nó về phía trước. Nó cảm tưởng như có ai đó hay một cái gì đó đẩy nó từ phía sau.
– Dừng lại! Dừng lại ngay! – Scott hét lên. Nhưng càng hét to nó lại càng bị đẩy về phía hồ mạnh hơn.
Nhanh hơn. Nhanh hơn nữa. Nó chắc chắn sẽ bị đẩy ngã xuống hồ.
Nhưng khi Scott chạm đến bờ hồ thì lực đẩy cũng biến mất.
Scott đứng lặng. Cố gắng điều hòa hơi thở. Và rồi nó chú ý đến nước trong hồ Fear. Nó đang sủi bọt và sôi ầm ầm giống như cái bình của Mac.
Và rồi một chuyện xảy ra.
Một con quỷ khổng lồ trồi lên từ dưới nước, ngay trước mặt Scott.
Scott đứng quá gần. Gần đến nỗi nó không nhìn rõ được con quỷ. Hơn nữa nó sợ là nếu nó nhìn thì con quỷ sẽ túm lấy nó và nhấn nó xuống nước. Xuống mặt nước kinh tởm kia.
Nhưng rồi nó lấy hết cam đảm để nhìn con quỷ. Tim nó đập tưởng đến vỡ lồng ngực ra. Con quỷ rất giống Mac. Đó là Mac – Thật kinh khủng.
Con quỷ trông rất đen, đầy lông lá và to khủng khiếp với một cặp cánh to khổng lồ trên lưng. Răng của nó thì nhọn lểu – sắc như răng cá mập.
Scott nghe thấy tiếng la từ một nơi xa vọng lại. Giọng này rất quen thuộc. Scott hi vọng có ai đó sẽ đến cứu nó.
Mac tiến đến gần và chộp cổ Scott bằng một bàn tay to lớn, lông lá, nhớp nhúa. Nó nhất Scott lên cách khỏi mặt đất gần hai mét.
Scott cố gắng chống chọi lại. Nhưng chẳng có hi vọng gì. Con quỷ này khỏe ngang mười hai lực sĩ cộng lại.
Scott há miệng định la, nhưng con quỷ đã chặn bàn tay lông lá lên miệng nó và gần như định bóp vỡ đầu nó.
Tiếng la từ nơi xa vọng lại to hơn.
Gần hơn.
Nhưng nếu có ai ở đó, cố gắng cứu nó, thì cũng muộn rồi.
Bởi vì Scott biết không ai có thể cứu nó được.
Chẳng có cách nào thoát khỏi Mac cả.
16.
Mac đột nhiên thả tay ra.
Sott rơi bịch xuống đất đau nhói.
Scott mở choàng mắt ra.
Phải mất đến một phút nó mới nhận ra không phải nó đang nằm cạnh hồ Fear mà là trên sàn nhà trong phòng ngủ của nó. Nó đã lăn lộn giãy đạp và rơi khỏi giường.
Đó chỉ là một giấc mơ. – Scott nghĩ. – Đó là một cơn ác mộng.
Scott nhắm mắt lại, nhưng lại mở ra ngay. Nó nghe có tiếng la hét.
Tiếng hét rất to.
Kelly đang hét – tiếng hét mà nó nghe thấy trong giấc mơ. Giờ thì nó không còn mơ nữa.
Scott nhìn thấy bố mẹ chạy qua phòng nó. Nó hỏi:
– Có chuyện gì thế mẹ?
– Mẹ không biết. – Mẹ trả lời mà không dừng lại.
Scott nhón chân chạy theo, nhưng chuẩn bị chạy thì nó chú ý đến một thứ. Và nó ước gì mình vẫn đang mơ.
Cuốn từ điển và cuốn bách khoa toàn thư đang lăn lóc trên sàn.
Ôi lạy Chúa! Cầu mong là Mac vẫn còn ở trong đó. – Scott cầu khẩn khi nó thận trọng tiến đến gần bể kính.
Nhưng Mac không có đó.
Scott nhào ra khỏi phòng và chạy xuống sảnh. Khi đến cửa phòng Kelly, nó chờ đợi sẽ nhìn thấy Mac cao hai mét đứng lù lù trên người chị mình.
Scott không nhìn thấy Mac nhưng nó chắc chắn là Mac đã gây ra chuyện này.
Kelly đang đứng trên giường. Mái tóc dài sáng màu của nó xoắn lại trước trán và hàng triệu nút rối dính vào nhau. Scott thấy nước mũi chị mình chảy lòng thòng.
– Sao lại thế này?
Bố hỏi, cố gắng gạt mấy sợi tóc dính trên mặt Kelly.
Kelly trả lời, giọng vẫn còn sợ hãi:
– Con không biết. Khi con dậy thì đã thấy thế rồi.
Scott biết nó phải tìm được Mac trước khi mọi người nhìn thấy. Nó liếc quanh phòng Kelly, nhìn khắp sàn, rèm cửa, bàn học. Rồi nó nhìn thấy Mac chui ra từ dưới gối của Kelly.
Scott băng qua bố mẹ đến ngồi lên giường Kelly, ngay trước Mac để giấu nó. Kelly hét lên:
– Á! Em làm đau chị.
Mẹ nhẹ nhàng nói:
– Mẹ tiếc phải nói với con điều này Kel, có lẽ chúng ta sẽ phải cắt ngắn tóc của con thôi…
– Không! – Kelly gào lên và bắt đầu khóc nức nở.
Scott cảm thấy chính nó cũng muốn hét lên khi nó nhìn thấy Mac vỗ tay sung sướng. Rồi con vượn bơi trèo khỏi giường và trượt trên sàn trơn bóng.
Scott bảo mẹ:
– Có lẽ mẹ nên xuống bếp và bôi một ít dầu lạc vào tóc Kelly.
Nó cần phải đẩy mọi người đi khỏi đây thật nhanh.
Kelly khóc to hơn còn mẹ thì cau mày nhìn nó.
Scott nói tiếp:
– Thật đấy! Một lần Glen bị dính kẹo cao su vào đầu, mẹ nó cũng làm thế mà.
Chẳng ai buồn trả lời.
Mac đứng dưới chân Kelly, cười toe toét với Scott. Mẹ cố gắng an ủi Kelly.
– Mẹ cam đoan với con là nó sẽ dài ra nhanh thôi mà.
Scott túm lấy một con thú nhồi bông của Kelly và ném mạnh vào Mac. Trượt rồi. Mac đang vẫy tay với nó.
– Để con thú của chị ở đó! – Kelly hét lên.
Bố nhìn nó bằng cặp mắt giận dữ.
Bố cố gắng phá vỡ không khi căng thẳng.
– Bố thậm chí không tưởng tượng là chuyện xảy ra như thế nào. Con đang làm gì vậy? Con đang tham dự một cuộc đấu vật trong lúc ngủ à?
Bố cố làm Kelly cười nhưng không được.
Scott sợ điếng người khi Mac bò dần về phía ống quần ngủ của bố.
– Cái gì vậy? – Bố hỏi.
– Chẳng có gì đâu ạ. – Scott nói dối. Nó nhìn Mac bò gần đến chỗ bố. – Con không thể tin được là chị Kelly lại cắt tóc đi.
– Im đi. – Kelly hét lên và đẩy Scott ra khỏi giường.
Đó là cơ hội của Scott.
Cơ hội duy nhất của nó.
Scott ngã xuống sàn. Nó lăn đến gần chân bố và túm lấy Mac.
Mắt nó chạm mắt Mac trong một giây.
Scott thấy Mac nháy mắt với nó. Rồi Mac chạy về góc tường và trượt vào lỗ thông hơi rộng.
– Ôi, không! – Scott nghĩ. – Mac đang chạy ra khỏi nhà mình và mình biết nó sẽ làm gì tiếp theo rồi.
Mac đã ở ngoài tầm kiểm soát của Scott.
17.
– Nó đã chạy ra khỏi nhà tớ. – Scott nhắc đi nhắc lại với Glen đến lần thứ một trăm.
Scott quay xe đạp vào đường ô tô và đạp thẳng đến gara. Glen đi ngay bên cạnh nó.
Suốt cả buổi học ở trường Scott cứ tự hỏi đi hỏi lại độc một câu hỏi: Bây giờ Mac đang làm gì.
Glen đỗ xe lại và nói.
– Tớ không thể tin được là cậu lại không nói gì với mẹ cậu về Mac.
– Thế cậu có biết tớ sẽ gặp rắc rối như thế nào nếu mẹ biết tớ nuôi Mac không?
Glen gật đầu:
– Ừ, nhưng nhỡ mẹ cậu nhìn thấy thì sao? Nhỡ Mac chạy qua nhà hôm nay thì sao? Hoặc nó làm chuyện gì đó tồi tệ hơn? Hãy nghĩ xem mẹ cậu sẽ tức giận thế nào? Sau đó thì chúng mình sẽ nói gì đây?
Scott bảo bạn:
– Chúng ta cần giữ kín chuyện này. Nếu có chuyện gì xảy ra cứ để một mình tớ nói.
Scott gợi ý:
– Trước tiên hãy tìm Mac ở phòng làm việc đã. Đó là nơi thông với lỗ thông hơi phòng chị Kelly.
Scott kéo chốt cửa phòng làm việc ra. Nó ngập ngừng một lúc. Được rồi, – nó nghĩ, – bây giờ mình đã sẵn sàng chờ đợi mọi chuyện xảy ra.
Nhưng nó lại không sẵn sàng chờ đợi chuyện này. Kelly đang đứng trong phòng, tóc cắt ngắn đến mức chưa bao giờ nó nhìn thấy. Hầu như là ngắn bằng tóc nó.
– Kiểu tóc mới của Kelly có đẹp không các con? – Mẹ hỏi.
Theo như giọng mẹ hỏi thì chỉ có mỗi cách trả lời là đẹp thôi.
Nhưng Scott không nói được.
Còn Glen trả lời ngay:
– Kiểu đầu này rất đẹp chị Kelly ạ.
Scott lặp lại như cái máy:
– Đúng vậy. Kiểu này rất đẹp, Kel.
Điều đó làm mẹ hài lòng. Mẹ nói với Kelly:
– Thấy chưa! Mẹ chẳng đã bảo với con thế là gì?
Rồi mẹ quay sang Scott dặn:
– Mẹ và Kelly sẽ đi phố một lúc. Mẹ sẽ mua thêm một số thứ cho váy của Kelly. Mẹ sẽ không đi lâu đâu. Các con ở nhà chơi ngoan đấy.
– Vâng ạ! – Scott trả lời ngay. Nó không thể đợi đến khi mẹ đi hẳn. Nó phải tìm Mac gấp.
Mẹ mở cửa phòng ra có vẻ lưỡng lự:
– Trời có vẻ sắp mưa. Có lẽ chúng ta không nên đi bây giờ.
Kelly vòi vĩnh:
– Mẹ! Chúng ta đi một chút thôi, đi mẹ.
Mẹ đồng ý:
– Thôi được rồi, được rồi.
Trước khi bước ra sảnh Kelly quay lại dặn hai đứa:
– Cái váy của chị để trên đi văng. Hai đứa không được đụng vào đâu đấy. – Và nó đóng sầm cửa lại.
Glen chạy ngay lại chỗ đi văng nghịch cái váy:
– Đấy, cứ đụng đấy. Làm gì được nào.
Scott thở phào nhẹ nhõm:
– Có vẻ như mẹ tớ vẫn chưa biết gì về Mac cả.
Glen trả lời:
– Nếu cậu may mắn thì mẹ cậu sẽ không bao giờ biết cả. Ít nhất thì sáng nay thì Mac cũng không làm điều gì xấu.
Scott đi ra khỏi phòng:
– Chúng ta có khoảng một giờ để tìm nó. Chúng ta phải tìm ra nó. Trước tiên hãy tìm ở phòng tớ.
Khi chúng đi ngang qua bếp, Scott nghe có tiếng động. Những tiếng gặm rất to. Cả Glen cũng nghe thấy.
Glen hỏi:
– Cái gì vậy?
– Tớ không biết.
Scott chầm chậm đi về phía có tiếng động. Nó phát ra từ một trong những cái tủ bếp.
Gáu!… Gáu!… Gáu!…
Glen nhắc lại:
– Cái gì vậy?
Scott trả lời:
– Chỉ còn cách là tìm hiểu thôi.
Nó tiến đến gần và nắm lấy tay nắm cửa tủ.
Nó thật sự không muốn mở ra.
Nó biết có một sự phiền toái ẩn sau cánh cửa. Một sự phiền toái lớn bắt đầu bằng chữ M.
Nhưng nó không có sự lựa chọn nào khác.
Nó phải mở cửa ra.
18.
Scott chầm chậm kéo cánh tủ ra.
Mac chui ra. Người nó phủ đầy ngũ cốc, mì ống, đậu, đường, bột.
Scott kêu lên:
– Nhìn xem nó đã làm gì này.
Mọi cái hộp trong tủ đều bị cào rách. Thức ăn làm sẵn vung vãi khắp nơi, bánh bích quy, hộp mì ống, món mì Tây Ban Nha mà Kelly ưa thích, món đậu Peru, bánh bích quy giòn… Tất cả đều bị Mac lôi ra nếm thử. Miệng Mac còn đang nhóp nhép nhai khoai tây chiên.
Scott nói:
– Nó đã mở mọi hộp và nếm thử. Chỉ trừ hộp mận khô thôi.
Điều đó đúng. Chỉ có mỗi hộp mận khô là còn nguyên trên giá không bị đụng đến.
Scott liếc quanh bếp. Thực phẩm rơi ra khỏi tủ, vung vãi đầy sàn.
Và Mac ở đó. Nó đang đứng giữa đống lộn xộn đó. Người phủ đầy bột. Trông nó thật giống với người tuyết.
Khi Mac giậm chân lên những vụn bánh. Bột trắng xóa rơi từ đám lông của nó xuống sàn.
– Mẹ tớ sẽ phát điên lên khi nhìn thấy thế này đấy.
Glen bảo bạn:
– Đừng lo. Chúng ta sẽ thu dọn lại trước khi mẹ cậu trở về.
Scott hi vọng chúng sẽ có đủ thời gian để làm chuyện đó. Nhưng trước tiên nó phải tìm ra cách khống chế Mac đã. Và trong chuyện này nó lại càng không có nhiều thời gian lắm.
Chỉ có một việc Scott cần làm ngay bây giờ là bắt lấy Mac và kiếm một cái gì đó nhốt nó lại. Một cái gì đó có nắp thật chắc.
Scott biết nó phải hành động thật nhanh. Không thể để cho Mac có thời gian trốn chạy lần nữa. Vì vậy, không một lời báo trước, nó xông đến chỗ Mac, giữa đám gạo và bột.
Nhưng, như thường lệ Mac lại nhanh hơn Scott. Thực tế nó rất nhanh. Phải đến một phút sau Scott mới nhận ra là mình đã tóm hụt Mac.
– Bắt lấy nó! Glen! – Scott hét lên bảo Glen khi Mac chạy quanh bếp.
Glen chụp lấy Mac. Nhưng Mac vẫn nhanh hơn. Glen đuổi tiếp và bị ngã trượt dài trên sàn, đầu đập đánh bốp vào chân bàn. Đau điếng.
Glen rên rỉ:
– Ôi! Tớ nghĩ là đầu tớ vỡ toang ra mất rồi.
Scott an ủi:
– Đầu cậu chẳng vỡ đâu mà lo.
Glen vỗ vỗ tay vào trán trả lời:
– Ừ, có lẽ vậy. Đầu tớ ù đặc đi.
Scott kéo Glen đứng dậy và nói:
– Nếu chúng ta không bắt được Mac và dọn dẹp chỗ này sạch sẽ trước lúc mẹ tớ về thì tai cậu không những ù mà còn điếc đặc nữa ấy chứ. Lời quát mắng đã trực sẵn trên đầu lưỡi mẹ tớ rồi đấy.
Glen đi ra khỏi bếp và nói:
– Tiếp tục thôi. Nếu Mac chạy thẳng từ nhà bếp ra thì chắc là nó đã vào phòng làm việc của bố cậu rồi.
Scott gần như nghẹn thở khi nhìn quanh cảnh phòng làm việc của bố. Glen đã đúng. Mac đã vào phòng làm việc của bố. Hoặc ít nhất là nó đã ở đó.
Giấy tờ, cặp tài liệu, sách vở vung vãi trên sàn. Cái lọ mực cổ bố vẫn để ở giữa bàn bị lật đổ. Mực dây đầy cái bàn thấm bằng da mà bố rất quý.
Glen đứng nhìn đống lộn xộn nói:
– Giờ thì không chỉ mẹ cậu là người trách mắng đâu.
– Cậu bảo tớ phải làm gì bây giờ? – Scott chán nản hỏi.
Nó biết không thể có cách nào vừa dọn phòng làm việc lại vừa dọn bếp trước khi mẹ nó trở về cả.
Glen lắp bắp:
– Chúng… chúng ta phải… phải làm gì bây giờ?
Scott trả lời:
– Trước tiên là chúng ta phải tìm ra Mac. Và tốt hơn cả là nên tìm ra nó nhanh lên trước khi nó phá hỏng cả ngôi nhà.
Scott với Glen đi ra sảnh. Nếu Mac vẫn chạy theo đường thẳng thì có lẽ nó đã vào phòng ăn.
Scott giục Glen:
– Nhanh lên!
Tất cả những đồ sứ và pha lê đắt tiền của mẹ đều được bày trong phòng ăn. Và chắc có điều gì xảy ra với chúng thì mẹ giết nó mất. Chắc chắn là như thế.
Scott chạy xộc vào phòng ăn, cuống quýt nhìn mọi thứ.
Phải đến một lúc sau nó mới nhận ra là tất cả vẫn còn nguyên.
Không có cái gì bị vỡ cả.
Mac không có trong phòng.
Ít nhất thì nó không vào đây. – Scott nói, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nhưng nó chẳng cảm thấy thế được lâu.
Khi nó rời phòng ăn đi ra phòng làm việc, nó nhìn thấy một sự việc kinh khủng đến mức nó ước thà Mac làm vỡ tất cả những đồ pha lê quý của mẹ còn hơn.
Thà vỡ một chồng đĩa pha lê đẹp mẹ nó còn dễ tha thứ hơn nhiều.
19.
Cái váy của Kelly. Cái váy cho lớp học nhảy.
Cái mà mẹ đã cặm cụi may vá hàng tuần… giờ đã bị phá tan tành.
Scott bưng kín mặt lại. Nó không thể đứng nhìn những gì Mac làm nữa.
Hai tay áo bị xé toang, một cái bị xé nhỏ thành những mảnh vụn rơi xuống sàn, cái kia bị mắc vào cạnh đi văng nhờ mấy cái ghim.
Những chuỗi hạt vàng trang trí văng khắp phòng. Đó không phải là những hạt đơn để đính vào váy mà mẹ đã phải mất mấy ngày để khâu ghép chúng lại.
Tồi tệ hơn cả là những vết bẩn phủ trên toàn bộ cái váy. Như là váy được may từ loại vải đen dày vậy.
Glen rên rỉ:
– Mẹ cậu sẽ giận điên lên khi nhìn thấy những thứ này mất.
Scott bỏ tay ra và nhìn vào đống thiệt hại do Mac gây ra.
– Đúng vậy. Và mẹ tớ sẽ buộc tội chúng mình.
– Không đâu, nếu chúng ta sắp xếp lại mọi thứ trước khi mẹ cậu trở về. Đó là việc chúng ta phải làm. Chúng ta sẽ sắp đặt lại. Rồi cậu sẽ thấy. Mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy. Chúng ta sẽ sắp lại tất cả. Sẽ ổn thôi.
Glen chạy khắp phòng, cố thu nhặt những hạt trang trí.
Scott chậm chạp lê bước đến bên đi văng và nhìn chằm chằm vào phần còn lại của cái váy.
Sẽ không ổn. Và Scott biết chẳng còn cách nào có thể thu xếp lại những thứ mà Mac đã phá phách, trước khi mẹ về được.
– Không cần đâu Glen. – Nó sốc đến mức sợ hãi. – Chúng ta không thể làm gì được đâu.
Scott thấy Mac đang đu trên rèm cửa đi văng. Nó hét lên:
– Nó đây này!
Mac nhả cái rèm ra và chạy trên thanh luồn rèm trước khi Scott kịp bắt nó.
Scott hét lên:
– Mac! Quay lại đây!
Nhưng Mac nhảy xuống và chạy ra cửa.
Glen đuổi theo nó. Theo sau là Scott.
– Cố giữ nó lại! – Scott bảo Glen khi chúng đuổi Mac xuống sảnh và trở lại nhà bếp. – Nếu chúng ta không bắt được nó. Có trời mà biết nó sẽ gây ra những chuyện gì!
Glen bảo:
– Nó nhanh quá! Chúng ta sẽ không bao giờ bắt được nó mất.
Rồi Scott nảy ra một ý rất hay. Nếu không bắt được Mac thì đuổi nó ra khỏi nhà cũng được.
Scott bảo Glen khi chúng chạy qua bếp ra sảnh:
– Glen! Quên chuyện bắt Mac đi. Mở cửa phòng làm việc thông với gara ra.
Glen hỏi:
– Tại sao?
Scott thì thầm:
– Vì chúng ta sẽ đuổi chúng qua lối gara và thoát khỏi nó mãi mãi.
– Ý kiến hay đấy. – Glen chạy ra phòng làm việc trong khi Scott vẫn đuổi theo Mac.
Mac kéo Scott chạy qua tất cả các phòng ở tầng một. Cuối cùng con quỷ lông lá chạy vào phòng làm việc.
– Tránh xa khỏi cửa đi. – Scott kêu to khi đuổi theo Mac chạy vào phòng. – Cậu sẽ làm nó sợ và chạy sang hướng khác đấy.
Glen vội nhảy sang bên cạnh và Mac chạy xuyên qua cánh cửa mở đúng như Scott hi vọng.
Scott hét lên:
– Nhanh lên. Tớ sẽ đuổi nó ra bên ngoài còn cậu sẽ nhấn nút đóng cửa gara lại.
Scott và Glen chạy ra khỏi phòng làm việc và đóng sầm lại sau lưng chúng. Cái xô đựng ốc và bulông trên giá rơi xuống vào dọc tường phía trái gara.
Scott thấy Mac đang chạy luồn dưới cái giá.
– Ôi, không! – Scott thở hổn hển khi Mac đứng lại và nhấc can sơn trên giá xuống. Khi nó đặt can sơn xuống sàn, cái nắp bật tung.
Sơn tràn ra.
Sơn vung vãi khắp nơi, trên tường, trên sàn, ghế ngồi. Và tồi tệ hơn cả là một vệt to bên cạnh cửa cái xe hơi trắng của bố.
Scott kinh hoàng nhìn cái xe. Nó rên rỉ:
– Sao hôm nay bố không đi xe đi làm cơ chứ.
– Nếu bố cậu nhìn thấy thế này, chắc bọn mình bị quay chín hết.
Mac nhảy xuống khỏi cái giá và đứng trên nóc xe.
Scott hét lên tức giận:
– Rồi mày cũng sẽ phải chết thôi.
Và rồi nó chộp lấy mui xe. Nhưng Mac lại trốn thoát lần nữa.
Chỉ có lần này Scott cảm thấy vui. Bởi vì Mac chạy khỏi gara và thẳng tiến ra đường ô tô.
Scott hét bảo Glen.
– Đóng cửa lại. Đóng cửa lại mau!
Glen nhấn cái nút trên tường để đóng cửa gara tự động. Và cánh cửa bắt đầu hạ xuống. Mac quay đầu lại, chân vẫn chạy tiếp.
Scott chồm chồm nhảy lên nhảy xuống giục như thể làm như thế là cánh cửa sẽ hạ xuống nhanh hơn ấy.
Nó nín thở khi cánh cửa hạ xuống gần hơn, gần hơn nữa, sắp sát đất rồi.
Cánh cửa chỉ còn một đoạn nữa là chạm đất.
Mac chỉ còn cách một đoạn nữa thôi là biến mất mãi mãi.
Chúng ta làm được rồi, hoan hô, – Scott nghĩ.
Và Scott nghe thấy một tiếng kêu.
Một tiếng kêu rất khủng khiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!