[Editing] Đại Thúc, Hôn Nhẹ Nhàng - Chương 9: Ở trong nhà anh ta mà tỉnh lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


[Editing] Đại Thúc, Hôn Nhẹ Nhàng


Chương 9: Ở trong nhà anh ta mà tỉnh lại


Editor: LoBe

Cv-er: Như chương đầu (Ai kêu Vô Vô ca đổi tên khó nhớ làm chi, cái tên trước rõ cute.)

____________________________________________

Diệp Tử Thần ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tưởng Sâm, “Anh là ai?”

“Diệp Phồn Tinh hai ngày rồi mà không đi làm, tôi tới hỏi thăm một chút.”

Mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng Tưởng Sâm vẫn luôn duy trì thái độ lịch sự. (LoBe: Bản gốc là lễ phép á, mà mị thấy đây là đối thoại ngang hàng nên dùng lịch sự thì đúng hơn.)

Việc Diệp Phồn Tinh đi làm ở biệt thự người nhà đều đã biết từ sớm.

“Mẹ, có người tìm chị hai.”

Diệp Tử Thần dẫn Tưởng Sâm vào phòng khách, hướng về phía Diệp mẫu đang thu dọn phòng bếp nói.

Nghe nói có người tới tìm Diệp Phồn Tinh , sắc mặt của Diệp mẫu liền biến sắc, “Anh là?”

“Tôi là quản lí của biệt thự, tới tìm Diệp Phồn Tinh, cô ấy có ở nhà không ạ?”

Diệp mẫu đã hẹn người của Trần gia ngày mai tới nhà gặp mặt Diệp Phồn Tinh bàn bạc chuyện kết hôn, nên không thể để giữa chừng phát sinh việc đột xuất, “Nó không có nhà.”

Diệp Tử Thần lại xen vào: “Chị không phải bị mẹ nhốt trong phòng suốt sao?”

Diệp mẫu trừng mắt liếc Diệp Tử Thần, “Ai cho con lắm mồm!”

Đúng là tiểu tử luôn hố mẹ mà.

Tưởng Sâm ở một bên, nghe hai mẹ con đối thoại biết Diệp Phồn Tinh ở trong nhà, liền nói với Diệp mẫu: “Nếu như cô ấy có nhà, cảm phiền bác cho tôi gặp cô ấy một chút.”

Diệp mẫu phòng bị nhìn Tưởng Sâm: “Cậu tìm nó có chuyện gì?”

Ngày mai người của Trần gia sẽ tới đây, bà đã hứa sẽ đáp ứng cọc hôn sự này rồi, nếu Diệp Phồn Tinh lúc ấy lại không có nhà, bà biết lấy gì mà giao cho họ?

Diệp Tử Thần đã lén đem chìa khóa của Diệp mẫu đem tới, lúc trước cậu có nó với mẹ nhưng không có kết quả, hiện tại Tưởng Sâm tới lá gan cậu như lớn hơn rồi. (LoBe: Đuma, như đam mỹ ý ^^)

“Diệp Tử Thần!” Diệp mẫu quả là bị đứa con trai ruột làm tức chết đến nơi.

Nhưng không kịp nữa rồi, cửa phòng đã bị mở ra. Tưởng Sâm đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nằm trên giường, gương mặt ửng đỏ vì sốt, lông mày nhíu chặt lại, đôi môi nhợt nhạt có chút khô khốc… (LoBe: aizzzz, đoạn này mị chém đấy, vì Đại Đại chỉ viết là DPT phát sốt nằm trên giường. Như vậy hơi chung chung a~)

Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, ho khan một tiếng.

Nóng quá…

Nam nhân ngồi ở bên giường cô, tay cầm khăn lạnh, đắp lên trán cô giúp cô giảm sốt.

Diệp Phồn Tinh mở mắt ra, ngoài ý muốn phát hiện, lại là Phó Cảnh Minh!

“Ông chủ, anh tại sao lại ở chỗ này?” Ai ya, cô không phải là náo loạn với mẹ, đang bị nhốt ở nhà sao?

Anh ta làm sao sẽ xuất hiện?

“Tỉnh rồi?” Thấy cô mở mắt, Phó Cảnh Minh thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc cô được đưa tới đây vẫn luôn ngủ, hắn một mực đang chiếu cố cô, thật lo lắng nếu cô vẫn chưa tỉnh lại.

Mặc dù Tưởng Sâm một mực đã (đang) (LoBe: Móa, Đại Đại có cần mở ngoặc thế kia không. :v Mắc cười chết với Đại Đại mất) khuyên rằng cô sẽ không yếu ớt như vậy, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên ý thức được, nguyên lai nữ nhân, là sinh vật nhỏ yếu như vậy?

Diệp Phồn Tinh ngoài ý muốn phát hiện, chính mình lại không phải là ở trong nhà, mà là đang (ở)… Biệt thự.

Cô ngoài ý muốn nhìn lấy Phó Cảnh Minh, “Tại sao tôi lại ở đây?”

“Tưởng Sâm đi tìm cô, thấy cô bị bệnh liền mang cô về đây.” Phó Cảnh Minh nhìn Diệp Phồn Tinh, trong giọng nói có chứa trách cứ, “Tại sao không tới bệnh viện?”

Một giờ trước, hắn đã kêu bác sĩ tới đây xem qua bệnh tình của cô.

Phát hiện cô bị bệnh cũng đã hai ngày rồi.

Diệp Phồn Tinh nói: “Chẳng qua là bị chút cảm mạo mà thôi.”

Bình thường cảm mạo nhẹ như này, ngủ một giấc liền tốt rồi. Hai ngày nay cô luôn một mực mê man ngủ. Mẹ không thả cô ra ngoài cô cũng không để ý bệnh tình lắm.

“Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử.” Trong giọng nói của Phó Cảnh Ngộ mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

Thanh âm của hắn rất chững chạc, ở trước mặt cô, hắn phảng phất giống như một trưởng bối

Hắn như vậy, khiến cho Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền quên đi quan hệ chân chính của cô và hắn, buông lỏng tinh thần mà nói, “Cảm ơn anh đã chiếu cố tôi.”

Phó Cảnh Ngộ lần nữa đem khăn lạnh đắp lên trán cô, “Ngủ một lúc nữa. Chờ chuyền nước biển xong tôi gọi cô.”

________________________________________

Đại Đại :(hôm nay danh sách trúng thưởng: O n l y c AR e, xoay người Tị mạch, khen thưởng tại quyển sách ký hợp đồng sau đó phát ra, không có gì bất ngờ xảy ra tại hạ hẳn phải chu. Thân môn nhớ đến đi khu bình luận hoạt động dán giẫm đạp lầu, có thể lặp lại trúng thưởng, đạp càng nhiều, trúng thưởng xác suất càng lớn. (#^. ^#))

LoBe: Hu hu, tự dưng thích Diệp Tử Thần quá, không giàu thì sao? Không học giỏi thì sao??? Người ta tốt bụng và có ước mơ là được rồi. :'<<< Yêu quá T_T

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN