Những chuyện kì bí của Stine (Những bức ảnh tiên tri)
Chương 09 - 10 - 11 - 12 - 13 - 14
9
Alex không hiểu gì, hoàn toàn không hiểu gì về chuyện đó! Cậu bắt đầu cảm thấy một nỗi lo sợ kinh khủng đang xâm chiếm toàn thân. Đó đúng là một cảm giác kinh hoàng. Cậu thấy sợ, rất sợ, thực sự lo sợ mà không hiểu vì sao.
Nhưng cậu không thể nói gì với mọi người trong nhà được. Đó là một điều quá vô lý. Một hiện tượng không thể tin được.
– Con đã hứa… đã hứa với thằng Michael là sẽ đến nhà nó. – Cậu ấp úng nói, mắt cụp xuống.
– Vậy thì con chỉ cần gọi điện báo lại cho nó rằng con sẽ tới vào ngày mai. – Ông Bauks đáp lại. – Chuyện đó có gì hệ trọng đâu.
– Với lại… con cảm thấy trong người không được khỏe lắm.
– Có gì không ổn thế con? – Bà Bauks lo lắng hỏi. – Con bị sốt à? Vừa nãy, mẹ đã trông thấy mặt mũi con đỏ bừng lúc con chạy xộc vào nhà.
– Không, con không bị sốt. – Alex lúng túng trả lời. – Con chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi. Hơn nữa, con cũng cảm thấy mình không đói lắm.
– Anh có thể xơi món gà giò của em… à, anh muốn nói món thịt bê của em được không? – William hỏi.
Không đợi trả lời, cậu ta nhoài người qua bàn cầm vội lấy đĩa thức ăn của cậu em út.
– Nếu chịu khó đi chơi một chút, con sẽ cảm thấy người dễ chịu hơn đấy. – Ông Bauks vừa nói vừa nhìn Alex bằng một ánh mắt nghi ngờ. – Con sẽ hít thở không khí ngoài trời. Và nếu muốn, con có thể ngả lưng ra chiếc ghế sau xe.
– Nhưng cuối cùng thì, thưa ba…
Alex không thể nói gì hơn. Cậu cảm thấy chẳng còn lý do nào để mà nói nữa. Giả sử như cậu có tìm cách báo trước cho mọi người trong nhà biết về mối nguy hiểm cậu đang linh cảm thấy, thì rốt cuộc cũng sẽ chẳng có ai tin cậu nói gì cả.
– Con sẽ phải đi cùng với cả nhà, chấm hết! – Ba cậu tuyên bố và nhìn thẳng vào mặt cậu. – Con đã chẳng nóng lòng chờ đợi cái xe mới này như thế là gì… Ba không hiểu chuyện gì đã xảy ra với con.
“Mình cũng vậy, mình cũng chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình nữa – Alex thầm nghĩ. – Tại sao mình lại sợ đi chơi một vòng quanh thành phố bằng cái xe mới này như thế nhỉ? Chẳng lẽ chỉ vì những điều kỳ lạ trong cái máy ảnh ấy thôi ư?”.
“Thật là ngu ngốc” – Cậu cố xua đuổi những ý nghĩ lo sợ trong đầu đi.
– Con đồng ý, thưa ba. Con sẽ đi với cả nhà. – Alex đáp lại với một nụ cười gượng gạo.
10
– Lái chiếc xe này quả là dễ chịu. – Ông Bauks vừa nói vừa nhấn ga cho xe đi sát lề đường. – Điều khiển nó cũng dễ dàng như việc điều khiển một chiếc xe nhỏ.
Bà Bauks ngoái đầu lại hỏi hai cậu con trai đang ngồi ở ghế sau:
– Hai đứa đã thắt dây bảo hiểm chưa?
– Rồi, mẹ ạ. – Willam trả lời.
Một chiếc xe tải rồ ga vượt lên trước xe họ. Alex không rời mắt khỏi mặt đường.
Ông Bauks cho xe chạy rời khỏi lề đường và đi vào đường cao tốc – nơi gần như vắng tanh.
– Chạy hết ga đi, ba ơi. – William vừa nói vừa nhoài người về phía trước. – Con thử xem ngồi trong cái xe mới này sẽ như thế nào!
Ông Bauks khẽ gật đầu rồi nhấn ga.
– Chạy tới tốc độ một trăm cây số rồi mà cẫn cứ như không ấy. – Ông nói vẻ thỏa mãn.
– Đi chậm thôi anh. – Bà Bauks lên tiếng. – Anh thừa biết ở đây chỉ được phép đi với tốc độ tối là chín mươi cây rồi còn gì.
– Anh chỉ muốn thử một chút thôi mà. – Ông Bauks đáp lại. – Anh muốn kiểm tra tất cả mọi thứ trên chiếc xe này.
Alex liếc mắt nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển. Lúc này, kim đồng hồ đang dao động xung quanh con số một trăm mười.
– Xem kìa, giảm ga đi anh. – Bà Bauks nài nỉ. – Sao anh cứ xử sự như một đứa trẻ ấy!
Ông Bauks bật cười khoái chí. Ông cho xe của mình vượt lên trước hai chiếc xe con đang đi bên phải đường. Anh đèn pha từ những chiếc xe ngược chiều hắt xuống mặt đường loang loáng trong lúc màn đêm dần buông.
– Alex, con nói gì đi! Suốt từ nãy tới giờ mẹ chẳng thấy con nói năng gì cả. Con không sao chứ?
– Con vẫn bình thường, mẹ ạ. – Alex trả lời.
Nhưng thực ra, cậu đang cảm thấy không yên tâm lắm. Ba cậu đang phóng quá nhanh. Lúc này đồng hồ đo tốc độ đã chỉ quá con số một trăm năm mươi.
– Con thấy thế nào, Alex? – Ông Bauks vừa hỏi vừa lái xe bằng một tay, trong khi tay còn lại đang dò dẫm trên bảng điều khiển xe trước mặt. – Quái! Không hiểu các nút điều khiển đèn pha đâu hết rồi?
– Tuyệt vời! – Alex vừa trả lời vừa cố nặn ra vẻ hào hứng. – Đây quả là một chiếc xe tuyệt vời!
Tuy nhiên, cậu vẫn không sao kiềm chế được vẻ lo lắng trên nét mặt. Bức ảnh về chiếc xe bị biến dạng vẫn luôn ám ảnh cậu.
– Không hiểu công tắc đèn đâu ấy nhỉ? – Ông Bauks lẩm bẩm – Nhất định là nó phải nằm ở chỗ nào đấy chứ!…
Trong giây lát, ông thôi không chú ý đến quãng đường trước nữa mà lại để mắt nhìn vào bảng điều khiển xe, và chỉ đợi có thế chiếc xe lạng sang trái ngay lập tức.
– Kìa ba! Alex hét lên. – Chú ý chiếc xe tải!…
Tiếng còi xe tải vang lên inh ỏi.
Chiếc xe con lắc lư như vừa bị một trận cuồng phong thổi bạt đi. Ông Bauks đánh mạnh tay lái sang phải.
Chiếc xe tải phóng vèo qua như tên bắn, may mà chưa quệt vào chiếc xe của ông.
– Xin lỗi nhé! – Ông vừa nói vừa giảm dần ga: một trăm bốn mươi, trăm hai mươi, trăm mười…
– Tôi đã nói với ông là đừng phóng nhanh như thế cơ mà. – Bà Bauks hốt hoảng gắt lên. – Suýt nữa thì ông giết chúng tôi rồi còn gì!
– Anh chỉ đang thử tìm công tắc đèn pha ở đâu thôi. À, nó đây rồi! Ở ngay trên vô lăng mà mình không biết.
– Thế nào các con? – Bà Bauks ngoái lại phía sau hỏi.
– Không có vấn đề gì đâu mẹ ạ. – William trả lời, giọng vẫn còn run run.
Cậu ta ngồi bên trái, tức là bên suýt bị chiếc xe tải quệt vào.
– Tất cả vẫn ổn thôi, mẹ ạ. – Alex nói. – Bây giờ chúng ta quay về nhà được chưa ạ?
– Con không muốn đi tiếp à? – Ông Bauks hỏi, giọng hơi thất vọng. – Ba định dẫn mọi người tới Santa Clara để uống một chút gì đó.
– Alex nói đúng. – Bà Bauks nói. – Tối nay đi như vậy là đủ rồi. Chúng ta phải quay về thôi.
– Em biết đấy, chiếc xe tải đâu có lượn sát mình như em tưởng tượng. – Ông Bauks cằn nhằn.
Tuy nhiên ông cũng không phản đối đề nghị của vợ, lái xe khỏi đường cao tốc rồi quay về nhà. Vừa về đến nhà, Alex vội vàng lấy bức ảnh ra xem lại: rõ ràng trong ảnh là một cái xe mới dính đầy thương tích, với cánh cửa bên tay lái bị phá tan cùng những tấm kính chắn gió nát vụn.
– Chuyện này thật khó hiểu. – Cậu lẩm bẩm và đặt bức ảnh vào cạnh chiếc trong ngăn bí mật ở đầu giường. – Thật là hoàn toàn khó hiểu!…
Cậu lôi chiếc máy ảnh ra rồi ngắm nghía theo đủ mọi hướng.
“Mình cần phải làm thử một lần nữa mới được – cậu vừa nghĩ vừa bước tới đứng trước cái gương gắn trên tường, phía trên chiếc tủ ngăn. – Mình sẽ chụp cho mình một kiểu ở trong gương mới được”.
Alex nâng máy lên, nhưng lại thay đổi ngay ý định vì cậu chợt hiểu rằng điều đó sẽ chẳng có ích gì: ánh sáng phản chiếu từ chiếc gương sẽ xóa nhòa đi hình ảnh khi chụp.
Cậu cầm máy sang phòng William. Cậu anh cả đang ngồi trước máy vi tính, gương mặt ánh lên một màu xanh bạc do ánh sáng từ màn hinhd hắt vào.
– Em có thể chụp cho anh một kiểu được không? – Alex hỏi.
William cố gõ thêm mấy chữ nữa rồi mới chịu ngẩng mặt lên, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
– Em móc đâu ra cái máy ảnh đó thế?
– À, ờ… ờ… đây là chiếc máy em mượn của Sarah.
Alex không thích nói dối. Tuy nhiên cậu cũng không muốn nói tới chuyện mình đã cùng các bạn thâm nhập vào ngôi nhà Coffman.
– Thế nào, anh có muốn làm một pô không? – Alex gặng hỏi.
– Anh chỉ sợ mình sẽ làm nhiễu loạn cái máy của em thôi. – William nói đùa.
– Em tin chắc rằng bây giờ nó đã bị nhiễu loạn rồi. Chính vì vậy em mới cần chụp thử một kiểu.
– Vậy thì chụp đi. – Cậu anh cả vừa nói vừa làm động tác lác mắt và lè lưỡi ra.
Alex bấm máy. Một tấm giấy lờ mờ từ từ thòi ta ở khe máy sau khi tiếng kêu ro ro đã tắt.
– Em cảm ơn. Hẹn lát nữa nhé! – Alex vừa nói vừa đi ra cửa.
– Ô kìa, khoan đã! Anh không được quyền xem bức ảnh sao? – William gọi với ra.
– Nếu như bức ảnh không bị hỏng thì lát nữa em sẽ cho anh xem. – Alex trả lời vội vàng quay về phòng mình. Cậu ngồi trên đầu giường, đặt bức ảnh đang dần dần hiện hình lên đầu gối. Màu vàng hiện lên đầu tiên, sau đó đến màu đỏ rồi đến các sắc màu khác.
Alex giật thót người khi gương mặt người anh đang trở nên rõ nét hơn.
– Ôi, không! Thật không thể nào tin được cái trò này. – Cậu lẩm bẩm.
Trong bức ảnh, William không bị lác mắt cũng không hề thè lưỡi. Gương mặt cậu ta lộ rõ vẻ sợ hãi và hoảng loạn.
Khi những cảnh cuối cùng hiện lên trên bức ảnh, Alex lại một phen nữa phải kinh ngạc. William không ngồi ở trong phòng mà là ở phía ngoài. Đằng sau cậu ta là một ngôi nhà nổi lên giữa những bóng cây xanh.
Alex chăm chú nhìn vào ngôi nhà. Cậu có linh cảm rằng hình như ngôi nhà đang mách bảo cậu một điều gì đó. Liệu đây có phải là ngôi nhà nằm đối diện với khu đất chơi thể thao hay không? Cậu ngắm bộ mặt sợ hãi của anh trai một lần nữa, rồi cất bức ảnh cùng chiếc máy vào cái ngăn bí mật trước khi đậy nắp lại cẩn thận.
“Chiếc máy này hoàn toàn bị nhiễu loạn rồi”. – Cậu vừa nghĩ vừa cởi quần áo đi ngủ.
Nằm dài trên giường, mắt đau đáu nhìn vào những bóng cây đang lay động trên trần nhà, cậu tự nhủ không nên nghĩ tới chuyện đó nữa. Nói cho cùng thì việc quái gì cứ phải bận tâm nghĩ tới một cái máy nhiễu lọa n như vậy kia chứ?
11
Chiều thứ ba, sau khi tan học về, Alex vội vàng chạy đi tìm Sarah ở sân chơi thể thao để xem trận đấu bóng chày mà đội bóng của Arthur phải tham gia.
Đó là một ngày thu đẹp trời. Mặt trời thả sức tỏa ánh nắng vàng óng ả giữa bầu trời xanh không gợn một bóng mây. Những thảm cỏ bao quanh sân bóng tỏa một mùi thơm nồng thật dễ chịu do những ngọn cỏ vừa được cắt xén sáng nay.
Hai đội bóng đang khởi động. Một số phụ huynh học sinh và học sinh trong thành phố cũng có mặt tại đây để cổ vũ cho trận đấu. Một số cổ động viên đang ngồi vắt vẻo trên những hàng ghế băng, số còn lại ngồi luôn xuống thảm cỏ.
Alex chạy tới gặp Sarah ở bên lề sân bóng.
– A, tớ biết ngay là thế nào cũng nghĩ đến việc mang máy ảnh tới đây mà. – Sarah reo lên.
– Tớ nghĩ là nó đã hỏng rồi. Các bức ảnh chụp từ chiếc máy chết tiệt này đều không bình thường. Tớ thật chẳng hiểu ra sao nữa.
– Vụng múc chê đất lệch. – Sarah mỉa mai. – Có thể đó không phải là lỗi của nó mà là của chính cậu!
Cô bé giật lấy cái máy từ tay cậu bạn Alex.
– Ơ kìa, cậu làm cái trò gì thế? – Alex vừa hỏi vừa giơ tay định chộp lấy cái máy.
Tuy nhiên, Sarah đã kịp lùi ra khỏi tầm tay của cậu.
– Tớ muốn chụp cho Cò Hương một kiểu. Và kiểu ảnh đó sẽ có tên là: Đà điểu rụng trụi lông! – Sarah nói.
– Cảm ơn tấm lòng của quý vị! – Arthur đáp lại tỉnh bơ, cậu ta tới từ lúc nào mà Sarah không biết. Trông Arthur lúc này càng có vẻ buồn cười hơn trong bộ phục màu trắng. Chiếc áo thì quá dài so với khổ người cậu, trong khi chiếc quần đùi lại quá ngắn. Chiếc mũ xanh với cái lưỡi trai dài là thứ đồ duy nhất gần vừa với cậu ta. Arthur chợt nhận ra chiếc máy ảnh trên tay Sarah.
– Máy của cậu à? Mang nó tới đây là một ý tưởng hay đấy.
– Chính tớ đã bảo Alex cầm máy tới đây để chụp cho cậu một kiểu làm kỉ niệm đấy. – Sarah nói.
– Cậu định sưu tầm chân dung các nhà thể thao vĩ đại phải không? – Arthur hỏi.
– Không, tớ định chụp chân dung những thằng hề hạng bét. – Sarah trêu chọc.
– Xì, thực ra là do các cậu đố kỵ đấy thôi. – Arthur cãi lại. – Các cậu ghen tị bởi tớ là một nhà vô địch và vì các cậu không đủ sức nhấc chân chạy quá mười mét mà không bị đứt hơi!
– Này, Cò Hương, về ngay đi! – Huấn luyện viên đội bóng của Arthur đứng gọi từ cuối sân.
– Tớ phải quay lại đó đây! – Arthur quay người định chạy đi.
– Ấy, khoan đã! Đợi tớ chụp cho một kiểu đã! – Alex gọi giật giọng.
Arthur lại phải quay mặt lại.
– Không được, phải để tớ chụp. – Sarah phản đối và quay ống kính về phía Arthur.
Alex bất ngờ chộp lấy cái máy ảnh.
– Để tớ chụp, nhìn đây nào! – Cậu ta vừa nói vừa nâng máy ảnh lên ngắm rồi bấm máy luôn.
– Cậu làm cái trò gì thế? – Sarah cáu tiết gắt lên.
– Xin lỗi, tớ không cố ý…
Sarah lựa chiều cầm lấy tấm giấy chữ nhật vừa thò ra ở khe máy ảnh. Hai cậu bé chụm đầu lại xem những hình ảnh và màu sắc đang hiện dần lên trên tấm giấy.
– Nhưng… cái quỷ gì thế này? – Arthur buột miệng kêu lên. Sarah và Alex cũng đứng đờ người ra mà không nói được nên lời.
Bức ảnh cho thấy Arthur đang nằm sóng soài giữa sân bóng. Hai mắt cậu nhắm nghiền, cái cổ ngoẹo đi một góc bất thường so với thân người cậu.
__________________
Chương 3
12
– Đó là một cái máy có tính năng đặc biệt hay là cái quái gì thế? – Arthur vừa hỏi vừa cầm lấy bức ảnh.
– Thật không thể nào tin được! – Alex vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu.
– Ê, Cò Hương, quay về nhanh lên! – Huấn luyện viên lại cất tiếng gọi.
– Em về ngay đây!
Arthur trả lại bức ảnh cho Sarah rồi lật đật quay về với đội bóng.
Một hồi còi dài chợt vang lên, các đội viên của hai đội lại bắt đầu đứng vào vị trí.
– Cậu có thể giải thích cho tớ biết tại sao bức ảnh lại đến nông nỗi này không? – Sarah hỏi và tiếp tục nhìn vào bức ảnh. – Nói đúng ra thì theo bức ảnh này, Arthur đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất. Mặc dù lúc bấm máy, rõ ràng là cậu ta đang đứng sờ sờ trước mặt chúng ta.
– Tớ chẳng hiểu gì cả, hoàn toàn không hiểu gì cả. – Alex trả lời với vẻ mặt đăm chiêu.
Đôi bạn rủ nhau tới ngồi dưới một gốc cây hơi lui vào một chút so với sân bóng.
– Cậu đã nhìn rõ cái cổ cò của cậu ta chưa? – Sarah hỏi tiếp. – Tớ trông nó thật kinh khủng.
– Ừ, tuy nhiên, đó không phải là lần duy nhất…
Alex định nói cho cô bạn biết về bức ảnh chụp chiếc ô tô mới, về William, nhưng Sarah đã không để thời gian cho cậu tiếp tục được bộc bạch suy nghĩ của mình.
– Cậu còn nhớ bức ảnh chụp Michael không? Nếu nhìn trong ảnh thì rõ ràng là cậu ta đang bị ngã, nhưng thực tế thì cậu lại bấm máy trước lúc đó nhiều. Cậu có thấy lạ không?
– Ừ, còn hơn cả lạ nữa ấy chứ! – Alex thừa nhận.
– Để tớ kiểm tra xem nào! – Sarah vừa cầm lấy máy ảnh. – Trong này còn tấm giấy nào ko?
– Tớ cũng không rõ vì chẳng thấy đồng hồ báo số ở đâu cả.
Sarah quay cái máy ra đủ hướng để quan sát.
– Cậu nói đúng đấy, trên cái máy này chẳng có bất cứ một số hay dấu hiệu gì cả. Làm sao mà biết được nó đã được nạp thêm giấy hay chưa nhỉ?
Alex nhún vai không biết. Trên sân, trận bóng đã bắt đầu bước vào một hiệp mới.
– Theo cậu thì người ta nạp điện và giấy vào đường nào? – Sarah hỏi tiếp.
Alex cúi xuống chỉ vào sau máy:
– Theo tớ thì đường này. Cái má này phải mở được ra.
Sarah lắc đầu:
– Nếu thế thì tớ sẽ rất ngạc nhiên đấy. Phần lớn các loại máy chụp ảnh lấy ngay đều được nạp từ đằng trước.
Tuy vậy, cô vé vẫn cố dịch chuyển má sau cái máy ảnh song chẳng có gì động đậy cả. Các má khác của chiếc máy ảnh cũng không hề nhúc nhích như vậy.
– Vậy thì tớ cũng chẳng hiểu cái máy này hoạt động theo kiểu gì nữa! – Cô bé bực mình nói.
– Cứ bình tĩnh đã nào. Để tớ xem lại một lần nữa xem sao. – Alex vừa nói vừa xoay cái máy theo đủ hướng để kiểm tra. Song rốt cuộc cũng chẳng mang lại kết quả gì.
– Lạ thật, trên này không có tên, không có mác, không có bất cứ một chỉ số nào. Chẳng có gì hết – Cậu ta ngẩng lên, ngạc nhiên nói.
– Sao lại có thể như thế được nhỉ? – Sarah kêu lên. – Tất cả các loại máy ảnh đều có một cái tên. Quả là bất bình thường khi chiếc máy của cậu lại không như thế. Thậm chí tớ còn thấy nó mờ ám nữa là đằng khác.
– Ấy chết, đợi một phút! – Alex phản đối. – Tớ xin nhắc lại với đằng ấy rằng đây không phải là chiếc máy ảnh của tớ. Tớ đã không mua nó. Tớ chỉ bắt được nó thôi mà!
– Ừ, thì cứ cho là như vậy. Nhưng dù sao thì nó cũng không phải là một cái máy bình thường. Cần phải tìm một cái gì đó để mở nó ra xem sao.
Trên sân, trận bóng đang tiếp tục. Song Alex và Sarah vẫn tranh cãi về chiếc máy ảnh.
– Kiểu gì thì cũng phải có cách chứ. – SArah vừa nói vừa cầm lại cái máy. Chắc chắn là phải có một cái lẫy, một nút bấm hay một cái lò so ở chỗ nào đó chứ… Có cái là mình chưa tìm ra thôi!
Cô bé lại xoay cái máy theo đủ hướng, bấm tay vừa đủ chỗ, rồi còn định vặn cả ống kính ram, song kết quả vẫn là con số không.
– Thôi, được rồi, tớ xin chịu! – Cô bé thở dài rồi đưa máy trả cho Alex.
Alex cầm lấy chiếc máy ảnh và đang định giơ nó lên ngang mặt thì một cảnh tượng bất ngờ trước mặt đã khiến cậu phải sững người lại, thốt lên một tiếng kêu. Sarah giật mình quay lại nhìn theo hướng nhìn của bạn.
– Ôi, không, không thể như thế được!
Ở phía đằng kia, trên sân bóng, Arthur đang nằm sóng soài trên mặt đất, cách mép sân vài mét. Cậu ta nằm ngửa, mắt nhắm nghiền, cái cổ ngoẹo đi một góc bất thường so với phần thân người cậu.
13
– Arthur! – Sarah hét lên.
Alex chợt có cảm giác nghẹt thở như đang bị một ai đó xiết chặt tay vào cổ.
Arthur vẫn nằm yên.
Sarah và Alex hớt hải chạy về phía sân bóng.
Alex vừa hốt hoảng vừa rơi người xuống bên cạnh thân hình bất động.
Nhưng Arthur vẫn không hề nhúc nhích. Sarah hoảng hốt gọi tiếp:
– Arthur, tớ van cậu đấy, hãy nói cái gì đi chứ!
Arrthur từ từ mở mắt ra.
– Tớ đã làm cậu lo phải không? – Cậu bé nói bằng một giọng thản nhiên rồi như không nhịn được nữa, cậu cười phá lên.
Sarah và Alex chưa phản ứng được ngay. Chúng vẫn trợn mắt há mồm vì sợ và ngạc nhiên khi nhìn đứa bạn đang cười lăn lộn trên sân.
Rồi như vừa sực tỉnh ra, Alex bắt đầu cúi người xuống, túm vào đôi vai gầy của Arthur rồi xốc mạnh cho cậu ta đứng dậy trước khi xoay người cậu ta ra ngoài rồi luồn hai tay ôm chặt lấy thắt lưng.
– Vào đi, Sarah! Để tớ giữ, còn cậu hãy xông vào tương cho con cò này một trận thật đau vào. – Alex bực tức hét lên.
– Ý kiến hay đấy! – Sarah nói bằng một giọng đe dọa.
– Ấy kìa, khoan đã! Buông tớ ra nào! – Arthur phản đối và ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi vòng tay của Alex. – Các cậu định làm gì đấy? Đó chỉ là một trò đùa thôi mà!…
– Thật là láo toét. – Sarah vừa nói vừa dùng hết sức đấm một phát mạnh vào vai Cò Hương. – Láo toét quá đi mất!
Cuối cùng, bằng một động tác bất ngờ, Arthur đã vùng được ra khỏi vòng tay Alex.
– Đó chỉ là một trò đùa thôi mà! – Cậu ta nhắc lại. – Tớ làm như vậy cốt để chứng minh cho các cậu thấy rằng thật là ngu ngốc khi bày đặt ra lắm chuyện về một cái máy ảnh cà tàng như vậy.
– Nhưng cuối cùng… – Alex lên tiếng.
– Nó đã bị nhiễu rồi, tất cả chỉ có thế. – Arthur ngắt lời và phủi những ngọn cỏ dính trên chiếc quần đùi. – Ấy vậy mà các cậu cứ thích làm toáng lên chỉ vì một bức ảnh. Đó chỉ là chuyện vớ vẩn, hoàn toàn vớ vẩn!…
– Có thể cậu có lý! – Alex nói. – Vậy thì theo cậu nên giải thích thế nào đây?
– Tớ đã nói với cậu rồi đấy, ông cụ non ạ! Đó chỉ là một cái máy ảnh cà tàng đáng quăng sọt rác, ngoài ra chẳng còn gì hơn cả.
– Cò Hương, đến lượt cậu rồi đấy! – Có tiếng ai gọi Arthur. – Bắt lấy này!
Arthur quay ngoắt người lại bắt lấy đôi găng tay nhồi bông to bự mà ai đó vừa quẳng sang cho cậu. Sau đó, cậu giơ tay chào hai người bạn rồi chạy lại với đồng đội của mình.
Sarah tìm tới ngồi trên một cái ghế băng ở gần sân bóng cùng với Alex.
– Thằng Cò Hương này thật quá đáng với những trò đùa ngu ngốc ấy. – Alex vừa nói vừa quan sát những gì đang diễn ra trên sân.
– Ừ, cậu ta đã làm cho tớ sợ hút chết! – Sarah đáp lại bằng một giọng vẫn còn bực bội. – Tớ cứ tưởng có chuyện gì đó thực sự nghiêm trọng đã xảy ra.
Hai đứa ngồi xem trận đấu bóng một lúc lâu mà chẳng nói gì thêm. Thực tế, trận thi đấy này cũng chẳng có gì hấp dẫn lắm.
Alex chợt bật cười một mình khi trông thấy Joe Garden – một thằng bạn cùng lớp với cậu giao bóng sát mặt cho Arthur mà cậu ta vẫn không bắt được.
– Đây là lần thứ ba cậu ta bắt trượt bóng rồi đấy! – Alex nói.
– Chắc là cậu ta đang nghĩ tới một điều gì khác đấy! – Sarha cười giễu. – Sao hôm nay trời nóng thế không biết. À, mà tớ còn rất nhiều bài tập phải làm. Hay là ta về đi?
– Tớ muốn ở đây thêm một chút nữa! – Alex vừa nói vừa nhìn một cầu thủ vừa dùng hết sức đập bóng nhưng không trúng. – Tớ muốn xem Arthur chơi một quả nữa rồi mới huýt sao chào cậu ta.
– Một tình bạn đẹp ghê nhỉ? – Sarah cười.
Đến lượt mình, Arthur dồn hết sức tương quả bóng về phía đối thủ.
Đối thủ của Arthur chơi lại quả bóng bằng một động tác cực mạnh và chính xác. Trái bóng bay ngược trở lại với vận tốc nhanh như một quả đạn đại bác, rồi đập lại vào một bên đầu Arthur với một âm thanh nặng nề. Cả người chơi trên sân lẫn khán giả ngồi xem hốt hoảng kêu ầm lên.
Alex thấy máu trong người như bị đông cứng lại.
Arthur đứng sững người lại, hai mắt trợn ngược lên. Rồi cậu ta đưa tay ôm đầu và từ từ khuỵu gối xuống. Hai cánh tay dần dần thõng xuống, người ngửa ra sau, Arthur đổ vật xuống đất, hai mắt nhắm nghiền. Cái cổ của cậu bé ngoẹo thành một góc bất thường so với thân người.
Cậu nằm im bất động.
Từ bốn góc sân, các đội viên và huấn luyện viên của cả hai đội bắt đầu xô nhau chạy về phía cái thân thể đang nằm bất động trên sân. Sarah cũng bật ngay dậy và chạy về phía đó, gào lên những tiếng kêu cháy cổ:
– Arthur! Arthur!
Alex cũng nhảy chồm theo, tuy nhiên cậu cũng phải dừng lại ngay lập tức vì một bóng người trông quen quen đang vừa chạy vừa giơ tay ra hiệu cho cậu.
– Anh William! – Cậu kêu lên.
Không hiểu anh cậu làm gì ở đây thế nhỉ? Đúng ra là vào giờ này anh ấy đang phải làm việc ở xưởng kính như mọi hôm chứ.
– Anh William! – Cậu gọi. – Có chuyện gì thế?
William chạy chậm dần lại, mặt mũi ướt đẫm mồ hôi.
– Anh đã… anh đã chạy… tới đây… – William thở hổn hển nói.
– Chuyện gì đã xảy ra vậy? – Alex gặng hỏi, tự nhiên cậu cảm thấy có một cảm giác lo sợ xâm chiếm toàn bộ người cậu.
Gương mặt William đang lộ rõ vẻ sợ hãi, giống hệt như trong bức ảnh mà cậu đã chụp trong phòng anh ấy. Đằng sau William cũng có cùng một cảnh quan, một ngôi nhà như trong bức ảnh.
Những gì đã được ghi nhận trong máy ảnh này đang trở thành sự thật. Một sự thật chính xác y như trường hợp Arthur đang nằm trên sân bóng chày.
Alex chợt nhận thấy khi đầu gối mình đang run bắn lên.
– William, nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra đi. – Cậu nài nỉ.
– Có chuyện vừa xảy ra với ba. – Anh cậu vừa nói vừa run run đặt tay lên vai cậu.
– Hả? Ba làm sao?
– Alex, em cần phải về nhà ngay. Ba đã… đã bị một tai nạn nghiêm trọng đe dọa tới tính mạng.
– Tai nạn à?
Alex có cảm giác như đầu óc mình đang hoàn toàn trống rỗng; những lời nói của anh cậu đã vang vọng vào óc rồi mà cậu vẫn thực sự chưa hiểu ý nghĩa của nó ra sao.
– Ừ, tai nạn xảy ra… với cái xe mới. Chiếc xe bây giờ đã hoàn toàn hỏng… như một đống sắt vụn.
– Ôi! – Alex gào lên.
– Nào, về nhanh lên em. – William vừa nói vừa quay ngoắt người đi, Alex cầm chiếc máy ảnh hớt hải chạy theo sau.
Trước khi vượt qua phố, cậu ngoái lại nhìn xem những gì đang diễn ra trên sân bóng. Đám người xúm đông xúm đỏ xung quanh Arthur khiến cậu không thể nhìn thấy bạn mình đã tỉnh hay chưa.
“Nhưng… cái gã quái dị đang đứng ở bên kia sân bóng là ai thế nhỉ?” – cậu tự hỏi.
Đó là một gã đàn ông mặc bộ đồ đen. Hình như gã đó đang rình cậu?
– Chạy nhanh lên! – William gọi.
Alex nhắm mắt lại một vài giây rồi lại mở ra nhìn một lần nữa về phía đầu sân bóng. Bóng người đàn ông áo đen không còn đứng đấy nữa.
– Ơ kìa, chạy nhanh lên!…
– Em tới ngay đây! – Alex đáp lại và cắm đầu chạy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!